80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Đăng Ký Kết Hôn...
Thán Thiêu Uyên Ương
2024-11-19 14:44:35
Xế chiều hôm đó, Trương Tân Diễm bắt đầu bận rộn. Mấy người có quan hệ tốt với Trương Tân Diễm trong thôn cũng chạy tới giúp đỡ làm chăn mền, làm áo bông.
Phương Hiểu Lạc cũng gia nhập vào đội ngũ làm việc.
Buổi tối, Phương Hiểu Lạc chuẩn bị một bữa ăn phong phú để đãi những người tới nhà giúp đỡ.
Gà chưng miến, cá chép kho, khoai tây xào khô, gỏi dương xỉ…
Mấy ngày nay Phương gia vẫn luôn được ăn ngon, mọi người cũng ngửi mùi thơm suốt mấy ngày nay.
Hiện tại được ăn vào miệng, ai nấy đều khen không dứt miệng, liên tục tán thưởng tài nấu nướng của Phương Hiểu Lạc tốt.
Cả cá lẫn thịt đều thơm ngon, cho dù là nấm với miến cũng bị nhiễm mùi, ăn vào một miếng, nước sốt đậm đặc lan tràn khắp đầu lưỡi.
Khoai tây lát là thứ mọi người thường xuyên ăn, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy kiểu chế biến phí dầu như vậy, bỏ khoai tây vào dầu rồi bỏ thêm các nguyên liệu khác vào xào chung, đúng là chưa từng thấy bao giờ.
Tuy ăn nó ngon thật, nhưng mọi người luôn cảm thấy thứ mình ăn không phải khoai tây mà là tiền. Tuy trong lòng bọn họ nghĩ như thế, nhưng tay lại không ngừng gắp khoai tây bỏ vào miệng.
Cho dù là món dương xỉ mọi người thường xuyên ăn vào mùa xuân, mọi người cũng có thể nếm ra vị khác.
Xanh biếc tươi ngon, vừa mát vừa trơn, răng môi lưu hương.
“Con bé Hiểu Lạc này nấu ăn giỏi thật.”
“Đúng thế, trước đây tôi chưa từng được ăn đồ ăn nào ngon như thế.”
“Tôi thấy, đồ ăn con bé làm còn ngon hơn cả đồ ăn trong quán cơm Hòa Bình với quán cơm Đông Phong.”
“Đến để giúp đỡ, cuối cùng lại có lộc ăn.”
Dưới cái nhìn của Phương Hiểu Lạc, người ta đã tới giúp đỡ mình, tuyệt đối không thể keo kiệt quá được.
Có bữa cơm này làm no bụng, mọi người lại càng thêm ra sức giúp đỡ hơn.
…
Thứ hai, Thẩm Tranh đạp xe đạp xuất hiện ở Phương gia. Vừa thấy Phương Hiểu Lạc, hắn đã lắc lắc tờ giấy chứng nhận trong tay:
“Báo cáo đã được phê duyệt rồi.”
Phương Hiểu Lạc nói một tiếng với mấy người Trương Tân Diễm sau đó cầm theo sổ hộ khẩu, cùng Thẩm Tranh đạp xe đạp tới thẳng Giang Thành.
Hai người đã chuẩn bị đủ giấy tờ, nhân viên ở cục dân chính kiểm tra đơn giản qua, rất nhanh đã làm thủ tục đăng ký kết hôn cho bọn họ.
Chẳng bao lâu sau, trong tay Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh đã có thêm một tờ giấy.
“Chúc mừng hai đồng chí, chúc hai đồng chí tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”
Thẩm Tranh lấy túi kẹo với hạt dưa đã chuẩn bị sẵn từ trước qua mời: “Cảm ơn đồng chí.”
Bên ngoài trời trong mây sáng, ánh nắng rực rỡ. Khi bước ra khỏi cục dân chính, Phương Hiểu Lạc nhìn trời, cảm thấy thật thần kỳ.
Cô đã xuyên tới một nơi xa lạ, sau đó nhanh chóng giải quyết việc đại sự cả đời của mình.
Phương Hiểu Lạc đứng ở đó, lại nhìn kỹ tờ giấy trong tay thêm lần nữa: “Thẩm Tranh, sao trông tờ giấy đăng ký kết hôn này như giấy khen vậy?”
Phương Hiểu Lạc cũng gia nhập vào đội ngũ làm việc.
Buổi tối, Phương Hiểu Lạc chuẩn bị một bữa ăn phong phú để đãi những người tới nhà giúp đỡ.
Gà chưng miến, cá chép kho, khoai tây xào khô, gỏi dương xỉ…
Mấy ngày nay Phương gia vẫn luôn được ăn ngon, mọi người cũng ngửi mùi thơm suốt mấy ngày nay.
Hiện tại được ăn vào miệng, ai nấy đều khen không dứt miệng, liên tục tán thưởng tài nấu nướng của Phương Hiểu Lạc tốt.
Cả cá lẫn thịt đều thơm ngon, cho dù là nấm với miến cũng bị nhiễm mùi, ăn vào một miếng, nước sốt đậm đặc lan tràn khắp đầu lưỡi.
Khoai tây lát là thứ mọi người thường xuyên ăn, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy kiểu chế biến phí dầu như vậy, bỏ khoai tây vào dầu rồi bỏ thêm các nguyên liệu khác vào xào chung, đúng là chưa từng thấy bao giờ.
Tuy ăn nó ngon thật, nhưng mọi người luôn cảm thấy thứ mình ăn không phải khoai tây mà là tiền. Tuy trong lòng bọn họ nghĩ như thế, nhưng tay lại không ngừng gắp khoai tây bỏ vào miệng.
Cho dù là món dương xỉ mọi người thường xuyên ăn vào mùa xuân, mọi người cũng có thể nếm ra vị khác.
Xanh biếc tươi ngon, vừa mát vừa trơn, răng môi lưu hương.
“Con bé Hiểu Lạc này nấu ăn giỏi thật.”
“Đúng thế, trước đây tôi chưa từng được ăn đồ ăn nào ngon như thế.”
“Tôi thấy, đồ ăn con bé làm còn ngon hơn cả đồ ăn trong quán cơm Hòa Bình với quán cơm Đông Phong.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đến để giúp đỡ, cuối cùng lại có lộc ăn.”
Dưới cái nhìn của Phương Hiểu Lạc, người ta đã tới giúp đỡ mình, tuyệt đối không thể keo kiệt quá được.
Có bữa cơm này làm no bụng, mọi người lại càng thêm ra sức giúp đỡ hơn.
…
Thứ hai, Thẩm Tranh đạp xe đạp xuất hiện ở Phương gia. Vừa thấy Phương Hiểu Lạc, hắn đã lắc lắc tờ giấy chứng nhận trong tay:
“Báo cáo đã được phê duyệt rồi.”
Phương Hiểu Lạc nói một tiếng với mấy người Trương Tân Diễm sau đó cầm theo sổ hộ khẩu, cùng Thẩm Tranh đạp xe đạp tới thẳng Giang Thành.
Hai người đã chuẩn bị đủ giấy tờ, nhân viên ở cục dân chính kiểm tra đơn giản qua, rất nhanh đã làm thủ tục đăng ký kết hôn cho bọn họ.
Chẳng bao lâu sau, trong tay Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh đã có thêm một tờ giấy.
“Chúc mừng hai đồng chí, chúc hai đồng chí tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”
Thẩm Tranh lấy túi kẹo với hạt dưa đã chuẩn bị sẵn từ trước qua mời: “Cảm ơn đồng chí.”
Bên ngoài trời trong mây sáng, ánh nắng rực rỡ. Khi bước ra khỏi cục dân chính, Phương Hiểu Lạc nhìn trời, cảm thấy thật thần kỳ.
Cô đã xuyên tới một nơi xa lạ, sau đó nhanh chóng giải quyết việc đại sự cả đời của mình.
Phương Hiểu Lạc đứng ở đó, lại nhìn kỹ tờ giấy trong tay thêm lần nữa: “Thẩm Tranh, sao trông tờ giấy đăng ký kết hôn này như giấy khen vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro