80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Tiền Trao Cháo...
2024-10-10 18:27:06
“Cô…”
Cận Đông Lai vừa thấy Giang Ninh đã mừng rỡ. Anh ta há miệng tính gọi tên cô, lại phát hiện bản thân không hề biết cô tên gì, chỉ có thể thốt ra một chữ cô.
“Cái cô bé này, không ngờ cô có thể đưa gạo tới thật.”
Giang Ninh xuống khỏi xe máy kéo, dùng tay sửa sang lại mái tóc đã bị gió thổi loạn của mình. Cô vừa cười vừa nói:
“Nếu anh không tin tôi sẽ đến, sao lại đứng ở cổng chờ tôi?”
Bị Giang Ninh nhìn thấu, Cận Đông Lai cũng không giận, còn cười sang sảng, nói:
“Thật ra tôi cũng không biết tại sao. Sau lần gặp cô hôm qua, tôi cứ cảm thấy cô chắc chắn sẽ tới, sẽ không cho tôi leo cây. Có lẽ đây chính là duyên phận!”
Mặc dù hai người có duyên, Giang Ninh cũng thủ tín, thật sự đưa lương thực tới.
Nhưng trên thương trường chuyện gì cũng phải rõ ràng.
Anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ với nhau.
Giang Ninh nói: “Tổng cộng 2500 cân, chỉ có nhiều chứ không có ít, tất cả đều là gạo tốt nhất, mấy người kiểm hàng trước đi.”
Cận Đông Lai phất tay ra hiệu cho nhân viên. Một quản đốc dưới quyền anh ta lập tức đi lên kiểm hàng.
Đối phương bốc đại một bao gạo ra, thọc một lỗ nhỏ, lấy một ít gạo ra xem thử.
Chỉ mới liếc mắt nhìn qua, vị quản đốc dày dặn kinh nghiệm kia đã hô lên kinh ợ.
“Gạo tốt! Đúng là gạo tốt! Đây tuyệt đối là gạo mới năm nay, ngay cả gạo ngũ thường tốt nhất Đông Bắc cũng không tốt bằng gạo này.”
Trên tay ông ta đang cầm một nắm gạo trắng tinh. Mỗi một hạt gạo đều căng mẩy, trong suốt đầy đặn, còn lóe sáng.
Cho dù là gạo ở trạm lương cũng chỉ là gạo cũ năm ngoái, chất lượng hên xui.
Ông ta chưa từng thấy gạo nào có chất lượng tốt tới vậy, cầm trong tay còn có thể ngửi được hương gạo thoang thoảng.
Vị quản đốc kia đưa nắm gạo tới cho ông chủ Cận Đông Lai xem.
Cận Đông Lai còn trẻ, khí thế cao quý, trông như phú nhị đại, chắc hẳn anh ta chưa từng xuống ruộng làm việc, sao có thể phân biệt được gạo nào mới gạo nào cũ, gạo nào tốt gạo nào không.
Nhưng cho dù là vậy, sau khi Cận Đông Lai nhìn thấy số gạo này cũng kinh ngạc trước chất gạo mà mình thấy.
Đây là loại gạo chỉ cần liếc qua cũng có thể nhận ra nó là gạo tốt.
Cận Đông Lai kinh ngạc không tả nổi, lại nhìn về phía Giang Ninh.
Đương nhiên Giang Ninh cũng biết phẩm chất gạo của mình, mỗi hạt đều tròn mẩy, đều răm rắp.
Đây là gạo cô trồng trong linh bảo không gian ra!
Toàn thế giới không có gạo nào tốt hơn gạo này.
Đôi mắt cô sáng lóng lánh, kiêu ngạo nói: “Gạo của tôi vốn là loại gạo tốt nhất!”
Cận Đông Lai bị ánh mắt kiêu ngạo của Giang Ninh hấp dẫn, càng cảm thấy cô gái trước mắt không đơn giản.
“Một tay giao tiền một tay giao hàng, cho cô, đây là 500 đồng.”
Cận Đông Lai cũng hào sảng, còn chưa kiểm tra hàng xong đã trực tiếp móc 500 đồng ra đưa cho Giang Ninh.
Giang Ninh nhìn thấy tiền, mỉm cười nhận lấy, đáy mắt lóe lên vẻ hưng phấn của kẻ mê tiền.
Cận Đông Lai vừa thấy Giang Ninh đã mừng rỡ. Anh ta há miệng tính gọi tên cô, lại phát hiện bản thân không hề biết cô tên gì, chỉ có thể thốt ra một chữ cô.
“Cái cô bé này, không ngờ cô có thể đưa gạo tới thật.”
Giang Ninh xuống khỏi xe máy kéo, dùng tay sửa sang lại mái tóc đã bị gió thổi loạn của mình. Cô vừa cười vừa nói:
“Nếu anh không tin tôi sẽ đến, sao lại đứng ở cổng chờ tôi?”
Bị Giang Ninh nhìn thấu, Cận Đông Lai cũng không giận, còn cười sang sảng, nói:
“Thật ra tôi cũng không biết tại sao. Sau lần gặp cô hôm qua, tôi cứ cảm thấy cô chắc chắn sẽ tới, sẽ không cho tôi leo cây. Có lẽ đây chính là duyên phận!”
Mặc dù hai người có duyên, Giang Ninh cũng thủ tín, thật sự đưa lương thực tới.
Nhưng trên thương trường chuyện gì cũng phải rõ ràng.
Anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ với nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Ninh nói: “Tổng cộng 2500 cân, chỉ có nhiều chứ không có ít, tất cả đều là gạo tốt nhất, mấy người kiểm hàng trước đi.”
Cận Đông Lai phất tay ra hiệu cho nhân viên. Một quản đốc dưới quyền anh ta lập tức đi lên kiểm hàng.
Đối phương bốc đại một bao gạo ra, thọc một lỗ nhỏ, lấy một ít gạo ra xem thử.
Chỉ mới liếc mắt nhìn qua, vị quản đốc dày dặn kinh nghiệm kia đã hô lên kinh ợ.
“Gạo tốt! Đúng là gạo tốt! Đây tuyệt đối là gạo mới năm nay, ngay cả gạo ngũ thường tốt nhất Đông Bắc cũng không tốt bằng gạo này.”
Trên tay ông ta đang cầm một nắm gạo trắng tinh. Mỗi một hạt gạo đều căng mẩy, trong suốt đầy đặn, còn lóe sáng.
Cho dù là gạo ở trạm lương cũng chỉ là gạo cũ năm ngoái, chất lượng hên xui.
Ông ta chưa từng thấy gạo nào có chất lượng tốt tới vậy, cầm trong tay còn có thể ngửi được hương gạo thoang thoảng.
Vị quản đốc kia đưa nắm gạo tới cho ông chủ Cận Đông Lai xem.
Cận Đông Lai còn trẻ, khí thế cao quý, trông như phú nhị đại, chắc hẳn anh ta chưa từng xuống ruộng làm việc, sao có thể phân biệt được gạo nào mới gạo nào cũ, gạo nào tốt gạo nào không.
Nhưng cho dù là vậy, sau khi Cận Đông Lai nhìn thấy số gạo này cũng kinh ngạc trước chất gạo mà mình thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là loại gạo chỉ cần liếc qua cũng có thể nhận ra nó là gạo tốt.
Cận Đông Lai kinh ngạc không tả nổi, lại nhìn về phía Giang Ninh.
Đương nhiên Giang Ninh cũng biết phẩm chất gạo của mình, mỗi hạt đều tròn mẩy, đều răm rắp.
Đây là gạo cô trồng trong linh bảo không gian ra!
Toàn thế giới không có gạo nào tốt hơn gạo này.
Đôi mắt cô sáng lóng lánh, kiêu ngạo nói: “Gạo của tôi vốn là loại gạo tốt nhất!”
Cận Đông Lai bị ánh mắt kiêu ngạo của Giang Ninh hấp dẫn, càng cảm thấy cô gái trước mắt không đơn giản.
“Một tay giao tiền một tay giao hàng, cho cô, đây là 500 đồng.”
Cận Đông Lai cũng hào sảng, còn chưa kiểm tra hàng xong đã trực tiếp móc 500 đồng ra đưa cho Giang Ninh.
Giang Ninh nhìn thấy tiền, mỉm cười nhận lấy, đáy mắt lóe lên vẻ hưng phấn của kẻ mê tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro