80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chương 17
2024-11-13 22:43:18
“Mẹ anh chắc chắn sẽ rất thích em. Đi nào.”
Anh không làm gì nhiều, chỉ đơn giản xoa nhẹ đầu cô.
Dù là trấn nhỏ, nhưng Hồng Tinh cũng có cửa hàng bách hóa khá đầy đủ. Mặc dù chỉ là một cửa hàng quy mô nhỏ, không thể so với thành phố lớn, nhưng ở nơi này thì cũng tạm ổn. Tuy nhiên, trong cửa hàng, quần áo nào cũng đắt, mỗi chiếc cũng phải bảy tám tệ.
“Em… Em có tiền mà.” Tống Thanh Đới khẽ kéo tay áo anh. Cô cảm thấy anh thật đáng sợ, mua gì cũng không thèm xem giá, thấy cái nào ưng là bảo người ta gói ngay, chẳng buồn để cô thử.
Như thể ánh mắt anh đã đo chính xác kích thước của cô rồi.
“Tiền của em là tiền của em, sắp cưới rồi còn phân chia em với anh sao?”
Cuối cùng anh chọn được một chiếc váy màu vàng nhạt, kiểu dáng thắt eo, chiều dài vừa phải, để lộ đôi mắt cá chân trắng nõn của cô. Khi cô thay bộ váy ấy vào, trông như một đóa hoa rực rỡ, pha lẫn chút vẻ đẹp dịu dàng và chín chắn.
Khuôn mặt cô sắc sảo, lông mày cong cong, đôi mắt sáng long lanh, nhưng cô quá gầy, chiếc váy có phần hơi rộng, nhìn mà Cao Hàn không khỏi nhíu mày. Cô gầy quá, không biết bao giờ mới bồi bổ đủ đây?
“Chị mặc bộ này thật đẹp!” Nhân viên bán hàng khen ngợi, đây là size nhỏ nhất trong cửa hàng rồi, không còn cỡ nào bé hơn nữa.
“Có đẹp không?” Tống Thanh Đới khẽ xoay người, chiếc váy tung nhẹ như một đóa hoa bừng nở.
Cao Hàn hơi bất ngờ trước câu hỏi ấy của cô, anh hơi bối rối: “Ừ, đẹp lắm.” Tai anh khẽ nóng lên.
Thật sự rất đẹp. Nếu cô có thêm chút da thịt thì còn đẹp hơn, cô gầy quá. Nhưng dù có gầy, những chỗ cần có vẫn đầy đặn, không thiếu chút nào.
“Nhưng em vừa nhìn giá rồi, bộ này tận ba mươi tệ, gần nửa tháng lương của em đó.” Váy đẹp ai mà chẳng thích, nhưng giá cả thì quá đắt. Dù kiếp trước khi Trương Thiệu Hưng mở công ty, cô cũng chưa từng có nhiều tiền. Công ty là nhờ công sức của cô mới có được, sau đó Trương Thiệu Hưng lật lọng, buộc cô phải giao hết cổ phần. Hắn ta một mình chiếm lấy tất cả quyền lợi của công ty cô thành lập, còn cô thì chỉ là vỏ bọc để hắn khoe mẽ với thiên hạ.
“Đồng chí Tống.” gương mặt Cao Hàn nghiêm túc, không quen cười đùa. Thêm vào khuôn mặt chẳng mấy dễ gần của anh, chỉ cần anh mở miệng là có thể làm trẻ con khóc thét.
Lông mày anh có một vết sẹo mờ mờ, cắt ngang, khiến anh thêm phần dữ dội.
“Chúng ta hiện giờ là quan hệ gì?” Anh hỏi.
Tống Thanh Đới suy nghĩ nghiêm túc: “Là vợ chồng chưa cưới.”
“Vậy… anh chi tiền cho vợ chưa cưới của mình, có vấn đề gì sao?”
Cô khẽ lắc đầu: “... Không có vấn đề gì.”
Anh không làm gì nhiều, chỉ đơn giản xoa nhẹ đầu cô.
Dù là trấn nhỏ, nhưng Hồng Tinh cũng có cửa hàng bách hóa khá đầy đủ. Mặc dù chỉ là một cửa hàng quy mô nhỏ, không thể so với thành phố lớn, nhưng ở nơi này thì cũng tạm ổn. Tuy nhiên, trong cửa hàng, quần áo nào cũng đắt, mỗi chiếc cũng phải bảy tám tệ.
“Em… Em có tiền mà.” Tống Thanh Đới khẽ kéo tay áo anh. Cô cảm thấy anh thật đáng sợ, mua gì cũng không thèm xem giá, thấy cái nào ưng là bảo người ta gói ngay, chẳng buồn để cô thử.
Như thể ánh mắt anh đã đo chính xác kích thước của cô rồi.
“Tiền của em là tiền của em, sắp cưới rồi còn phân chia em với anh sao?”
Cuối cùng anh chọn được một chiếc váy màu vàng nhạt, kiểu dáng thắt eo, chiều dài vừa phải, để lộ đôi mắt cá chân trắng nõn của cô. Khi cô thay bộ váy ấy vào, trông như một đóa hoa rực rỡ, pha lẫn chút vẻ đẹp dịu dàng và chín chắn.
Khuôn mặt cô sắc sảo, lông mày cong cong, đôi mắt sáng long lanh, nhưng cô quá gầy, chiếc váy có phần hơi rộng, nhìn mà Cao Hàn không khỏi nhíu mày. Cô gầy quá, không biết bao giờ mới bồi bổ đủ đây?
“Chị mặc bộ này thật đẹp!” Nhân viên bán hàng khen ngợi, đây là size nhỏ nhất trong cửa hàng rồi, không còn cỡ nào bé hơn nữa.
“Có đẹp không?” Tống Thanh Đới khẽ xoay người, chiếc váy tung nhẹ như một đóa hoa bừng nở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Hàn hơi bất ngờ trước câu hỏi ấy của cô, anh hơi bối rối: “Ừ, đẹp lắm.” Tai anh khẽ nóng lên.
Thật sự rất đẹp. Nếu cô có thêm chút da thịt thì còn đẹp hơn, cô gầy quá. Nhưng dù có gầy, những chỗ cần có vẫn đầy đặn, không thiếu chút nào.
“Nhưng em vừa nhìn giá rồi, bộ này tận ba mươi tệ, gần nửa tháng lương của em đó.” Váy đẹp ai mà chẳng thích, nhưng giá cả thì quá đắt. Dù kiếp trước khi Trương Thiệu Hưng mở công ty, cô cũng chưa từng có nhiều tiền. Công ty là nhờ công sức của cô mới có được, sau đó Trương Thiệu Hưng lật lọng, buộc cô phải giao hết cổ phần. Hắn ta một mình chiếm lấy tất cả quyền lợi của công ty cô thành lập, còn cô thì chỉ là vỏ bọc để hắn khoe mẽ với thiên hạ.
“Đồng chí Tống.” gương mặt Cao Hàn nghiêm túc, không quen cười đùa. Thêm vào khuôn mặt chẳng mấy dễ gần của anh, chỉ cần anh mở miệng là có thể làm trẻ con khóc thét.
Lông mày anh có một vết sẹo mờ mờ, cắt ngang, khiến anh thêm phần dữ dội.
“Chúng ta hiện giờ là quan hệ gì?” Anh hỏi.
Tống Thanh Đới suy nghĩ nghiêm túc: “Là vợ chồng chưa cưới.”
“Vậy… anh chi tiền cho vợ chưa cưới của mình, có vấn đề gì sao?”
Cô khẽ lắc đầu: “... Không có vấn đề gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro