80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chương 18
2024-11-13 22:43:18
Rồi cô chỉ vào những bộ quần áo anh mua, túi lớn túi nhỏ, mua cả đống.
“Mấy bộ đồ đó, anh còn chưa để em thử, lỡ về nhà không vừa thì sao?”
Bất cứ cái váy nào anh thấy đẹp, anh đều bảo gói lại ngay. Trông anh hào phóng như vậy khiến cô lo lắng không biết ví tiền của anh có chịu nổi không.
“Tối qua đã thử rồi, không cần thử lại.”
“…”
“Vậy… ít nhất em cũng phải mua chút gì đó cho bố mẹ anh chứ?”
Lần này Cao Hàn không phản đối. Cô còn thêm một câu: “Em có tiền của mình mà!”
Sau đó cô ra quầy trái cây bên ngoài mua ít đồ như chuối, táo, dưa hấu, nghĩ bụng, không thể đến nhà người ta tay không được.
“Tống Thanh Đới?”
Vừa nhìn thấy cô, Tống Minh San tưởng mình hoa mắt. Người phụ nữ mặc chiếc váy màu hạnh đào thanh nhã kia thật sự là Tống Thanh Đới sao?
Dù biết rằng Thanh Đới vốn không phải kém sắc, đường nét gương mặt rất đẹp, nhưng khi cô xuất hiện, trong mắt Trương Thiệu Hưng vẫn ánh lên vẻ kinh ngạc. Làn da trắng, vòng eo thon gọn, ngay cả khi không đeo trang sức, chỉ riêng gương mặt sắc sảo nổi bật ấy đã đủ tạo ra sức hút mạnh mẽ.
“Cô làm gì ở đây?” Giọng Tống Minh San đầy khó chịu. Nhìn thấy Thanh Đới, cô không khỏi nhớ đến kiếp trước của mình – cuộc sống thảm hại, bị chồng Tưởng Triệu Vân bạo hành đến sẩy thai, còn bị mẹ chồng chửi rủa, ép buộc làm mọi việc nhà. Trong khi đó, Thanh Đới lại hưởng thụ cuộc sống phu nhân nhà giàu, sống trong nhung lụa. Tại sao chứ? Thật không công bằng!
Người đáng sống trong cảnh xa hoa, trở thành phu nhân giàu có lẽ ra phải là cô ta, còn Thanh Đới mới là kẻ đáng bị đày ải chịu khổ.
“Tại sao tôi không thể ở đây? Đường này ghi tên cô chắc?” Tống Thanh Đới nhướng mày nhìn Minh San. Rõ ràng là cô ta đã rất nóng lòng muốn cưới Trương Thiệu Hưng, hôm nay còn cùng anh ta ra phố mua sắm.
Phía sau họ có đậu một chiếc xe hơi, rõ ràng là cả hai đến đây bằng xe. Trương Thiệu Hưng cũng nhận ra chiếc mô tô phía sau Cao Hàn, tuy hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong thoáng chốc.
“Đồng chí Cao hôm nay đưa Tiểu Tống đi dạo mua sắm à?” Trương Thiệu Hưng hỏi với nụ cười nửa miệng.
“Không được sao?” Cao Hàn bước tới, nắm lấy tay Thanh Đới, đan chặt mười ngón với cô, ánh mắt sắc lạnh nhìn Trương Thiệu Hưng từ trên cao xuống. Trong anh toát ra một chút ngang tàng, kiểu người vừa nhìn đã biết không dễ chọc vào.
Trương Thiệu Hưng đẩy nhẹ gọng kính vàng trên sống mũi, nhìn Cao Hàn với thái độ dạy dỗ: “Đồng chí Cao, không phải tôi nói anh, nhưng con người nên tranh thủ lúc còn trẻ mà phấn đấu cho sự nghiệp, chứ không phải suốt ngày lêu lổng như vậy.”
“Mấy bộ đồ đó, anh còn chưa để em thử, lỡ về nhà không vừa thì sao?”
Bất cứ cái váy nào anh thấy đẹp, anh đều bảo gói lại ngay. Trông anh hào phóng như vậy khiến cô lo lắng không biết ví tiền của anh có chịu nổi không.
“Tối qua đã thử rồi, không cần thử lại.”
“…”
“Vậy… ít nhất em cũng phải mua chút gì đó cho bố mẹ anh chứ?”
Lần này Cao Hàn không phản đối. Cô còn thêm một câu: “Em có tiền của mình mà!”
Sau đó cô ra quầy trái cây bên ngoài mua ít đồ như chuối, táo, dưa hấu, nghĩ bụng, không thể đến nhà người ta tay không được.
“Tống Thanh Đới?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nhìn thấy cô, Tống Minh San tưởng mình hoa mắt. Người phụ nữ mặc chiếc váy màu hạnh đào thanh nhã kia thật sự là Tống Thanh Đới sao?
Dù biết rằng Thanh Đới vốn không phải kém sắc, đường nét gương mặt rất đẹp, nhưng khi cô xuất hiện, trong mắt Trương Thiệu Hưng vẫn ánh lên vẻ kinh ngạc. Làn da trắng, vòng eo thon gọn, ngay cả khi không đeo trang sức, chỉ riêng gương mặt sắc sảo nổi bật ấy đã đủ tạo ra sức hút mạnh mẽ.
“Cô làm gì ở đây?” Giọng Tống Minh San đầy khó chịu. Nhìn thấy Thanh Đới, cô không khỏi nhớ đến kiếp trước của mình – cuộc sống thảm hại, bị chồng Tưởng Triệu Vân bạo hành đến sẩy thai, còn bị mẹ chồng chửi rủa, ép buộc làm mọi việc nhà. Trong khi đó, Thanh Đới lại hưởng thụ cuộc sống phu nhân nhà giàu, sống trong nhung lụa. Tại sao chứ? Thật không công bằng!
Người đáng sống trong cảnh xa hoa, trở thành phu nhân giàu có lẽ ra phải là cô ta, còn Thanh Đới mới là kẻ đáng bị đày ải chịu khổ.
“Tại sao tôi không thể ở đây? Đường này ghi tên cô chắc?” Tống Thanh Đới nhướng mày nhìn Minh San. Rõ ràng là cô ta đã rất nóng lòng muốn cưới Trương Thiệu Hưng, hôm nay còn cùng anh ta ra phố mua sắm.
Phía sau họ có đậu một chiếc xe hơi, rõ ràng là cả hai đến đây bằng xe. Trương Thiệu Hưng cũng nhận ra chiếc mô tô phía sau Cao Hàn, tuy hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong thoáng chốc.
“Đồng chí Cao hôm nay đưa Tiểu Tống đi dạo mua sắm à?” Trương Thiệu Hưng hỏi với nụ cười nửa miệng.
“Không được sao?” Cao Hàn bước tới, nắm lấy tay Thanh Đới, đan chặt mười ngón với cô, ánh mắt sắc lạnh nhìn Trương Thiệu Hưng từ trên cao xuống. Trong anh toát ra một chút ngang tàng, kiểu người vừa nhìn đã biết không dễ chọc vào.
Trương Thiệu Hưng đẩy nhẹ gọng kính vàng trên sống mũi, nhìn Cao Hàn với thái độ dạy dỗ: “Đồng chí Cao, không phải tôi nói anh, nhưng con người nên tranh thủ lúc còn trẻ mà phấn đấu cho sự nghiệp, chứ không phải suốt ngày lêu lổng như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro