80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chương 36
2024-11-18 01:35:43
“Em hiểu ý anh.” Cô cắt ngang lời anh, nhìn anh bằng đôi mắt trong sáng và thành thật.
“Em sẽ sống tốt với anh, sẽ cố gắng làm tròn bổn phận.” Cô nói với sự chân thành tuyệt đối.
Nói xong, cô nắm chặt mép váy, ngập ngừng hỏi: “Vậy anh… có đánh người không?”
Cao Hàn im lặng một lúc.
Quả nhiên, những lời đồn đã ảnh hưởng đến cô quá nhiều. Hay là vì hôm nay anh đánh Tống Quảng Cơ trong sân nên làm cô sợ?
Cao Hàn đứng đó tự hỏi, lần tới nếu có đánh ai, anh sẽ không để cô thấy. Nhưng vẻ mặt suy tư của anh lại khiến Tống Thanh Đới tưởng anh ngầm thừa nhận.
“Đồng chí Tống.”
Anh gọi khẽ, bước đến gần hơn, khiến Tống Thanh Đới theo phản xạ đứng bật dậy, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Thật ra cũng không thể trách cô. Khi xưa cô gả cho Trương Thiệu Hưng, người chồng đó không ngừng ra tay đánh cô. Thậm chí, họ còn đánh nhau, nhưng sức mạnh của đàn ông vốn chênh lệch quá nhiều nên cô không phải là đối thủ của anh ta. Khi bị mẹ chồng nhìn thấy, bà ta còn nói: “Trên đời có người vợ nào không bị đánh đâu? Để chồng đánh vài lần, khi hết giận thì tự khắc sẽ thôi đánh.”
Cô không biết người phụ nữ kia có phải từng bị đánh nhiều đến quen rồi hay không mà lại nói ra được câu đó.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của cô, Cao Hàn không khỏi nhíu mày.
Cô sợ anh đến mức này sao?
“Anh cưới em là để cùng em xây dựng một cuộc sống tốt, chứ không phải để ra tay đánh em.”
“Anh cũng sẽ không bao giờ động tay với em.”
Sao anh nỡ ra tay với Tống Thanh Đới chứ? Anh chỉ đánh những kẻ đáng bị đánh mà thôi. Dù có ngang ngược đến mấy, anh cũng không đến mức thấy ai cũng đánh.
Tống Thanh Đới lặng người. Cao Hàn biết rằng thời gian cô tiếp xúc với anh còn quá ngắn, muốn cô tin tưởng hoàn toàn vào anh lúc này thật không dễ.
Nhưng không sao, ngày dài còn nhiều.
“Em xem thử trên này còn thiếu thứ gì không? Khu mua sắm ở trấn nhỏ quá, ngày mai anh sẽ đưa em lên tỉnh thành.”
Trong lúc thu dọn, anh đã thấy đồ của cô ít đến đáng thương. Những món đồ mà các cô gái khác thường có như son phấn, nước hoa, cô hoàn toàn không có. Quần áo thì chỉ vài ba bộ bạc màu, ngoài mấy cuốn sách chẳng còn gì.
“Tiện thể cho em xem nhà trên tỉnh, chúng ta sẽ trang trí lại một chút, cưới xong thì chuyển về đó sống.”
Nếu đã kết hôn, anh cũng sẽ phải báo cáo lên cơ quan. Nhưng chuyện này, anh tạm thời không nói với cô.
Tống Thanh Đới suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Nhà họ Cao sống ở trấn Hồng Tinh nhiều năm, chắc hẳn ngôi nhà trên tỉnh cũng ít khi được dọn dẹp. Đã đi thì nhân tiện thu xếp lại luôn cũng tốt.
“Em sẽ sống tốt với anh, sẽ cố gắng làm tròn bổn phận.” Cô nói với sự chân thành tuyệt đối.
Nói xong, cô nắm chặt mép váy, ngập ngừng hỏi: “Vậy anh… có đánh người không?”
Cao Hàn im lặng một lúc.
Quả nhiên, những lời đồn đã ảnh hưởng đến cô quá nhiều. Hay là vì hôm nay anh đánh Tống Quảng Cơ trong sân nên làm cô sợ?
Cao Hàn đứng đó tự hỏi, lần tới nếu có đánh ai, anh sẽ không để cô thấy. Nhưng vẻ mặt suy tư của anh lại khiến Tống Thanh Đới tưởng anh ngầm thừa nhận.
“Đồng chí Tống.”
Anh gọi khẽ, bước đến gần hơn, khiến Tống Thanh Đới theo phản xạ đứng bật dậy, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Thật ra cũng không thể trách cô. Khi xưa cô gả cho Trương Thiệu Hưng, người chồng đó không ngừng ra tay đánh cô. Thậm chí, họ còn đánh nhau, nhưng sức mạnh của đàn ông vốn chênh lệch quá nhiều nên cô không phải là đối thủ của anh ta. Khi bị mẹ chồng nhìn thấy, bà ta còn nói: “Trên đời có người vợ nào không bị đánh đâu? Để chồng đánh vài lần, khi hết giận thì tự khắc sẽ thôi đánh.”
Cô không biết người phụ nữ kia có phải từng bị đánh nhiều đến quen rồi hay không mà lại nói ra được câu đó.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của cô, Cao Hàn không khỏi nhíu mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô sợ anh đến mức này sao?
“Anh cưới em là để cùng em xây dựng một cuộc sống tốt, chứ không phải để ra tay đánh em.”
“Anh cũng sẽ không bao giờ động tay với em.”
Sao anh nỡ ra tay với Tống Thanh Đới chứ? Anh chỉ đánh những kẻ đáng bị đánh mà thôi. Dù có ngang ngược đến mấy, anh cũng không đến mức thấy ai cũng đánh.
Tống Thanh Đới lặng người. Cao Hàn biết rằng thời gian cô tiếp xúc với anh còn quá ngắn, muốn cô tin tưởng hoàn toàn vào anh lúc này thật không dễ.
Nhưng không sao, ngày dài còn nhiều.
“Em xem thử trên này còn thiếu thứ gì không? Khu mua sắm ở trấn nhỏ quá, ngày mai anh sẽ đưa em lên tỉnh thành.”
Trong lúc thu dọn, anh đã thấy đồ của cô ít đến đáng thương. Những món đồ mà các cô gái khác thường có như son phấn, nước hoa, cô hoàn toàn không có. Quần áo thì chỉ vài ba bộ bạc màu, ngoài mấy cuốn sách chẳng còn gì.
“Tiện thể cho em xem nhà trên tỉnh, chúng ta sẽ trang trí lại một chút, cưới xong thì chuyển về đó sống.”
Nếu đã kết hôn, anh cũng sẽ phải báo cáo lên cơ quan. Nhưng chuyện này, anh tạm thời không nói với cô.
Tống Thanh Đới suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Nhà họ Cao sống ở trấn Hồng Tinh nhiều năm, chắc hẳn ngôi nhà trên tỉnh cũng ít khi được dọn dẹp. Đã đi thì nhân tiện thu xếp lại luôn cũng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro