80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chương 37
2024-11-13 22:43:18
Trong bữa tối, mẹ Cao cũng nhắc đến việc này, còn đưa cho cô một gói giấy màu nâu nặng trĩu.
“Đây là…” Cô ngơ ngác hỏi.
“Ngày mai hai đứa đi mua đồ, sắm sửa này kia chắc cũng cần tiền. Đây không có nhiều đâu, con cứ cầm mua thứ gì con thích, đừng tiếc làm gì. Con gái kết hôn chỉ có một lần thôi đấy!”
Mẹ Cao cười nói, ánh mắt đầy yêu thương.
“Nhưng mà…” Tống Thanh Đới cầm túi tiền, trong lòng đủ mọi cảm xúc.
“Không có nhưng gì cả. Con là con dâu tương lai của nhà bác, không thiếu thứ gì đâu. Nếu thằng nhóc này dám bắt nạt con , cứ bảo ba với mẹ, chúng ta sẽ dạy cho nó một trận!”
Ba Cao liếc nhìn Cao Hàn, đôi mắt nghiêm khắc.
Cao Hàn: “…”
Đôi lúc Cao Hàn tự hỏi liệu mình có phải con ruột của bố mẹ hay không.
“Bác Cao…” Tống Thanh Đới thấy ấm áp trong lòng nhưng cũng xen lẫn chút chua xót. Cô có cha, nhưng từ nhỏ chẳng bao giờ cảm nhận được tình yêu của ông. Đã có lúc cô nghĩ rằng cha không thích cô vì cô là con gái. Nhưng khi Phùng Thúy Phân và Tống Minh San – đứa em gái chỉ nhỏ hơn cô một tuổi – bước vào nhà, cô mới hiểu rằng Tống Viễn Sơn không phải không thích cô vì giới tính, mà đơn giản là ông không thích cô chút nào.
Ông sẵn sàng dành nửa tháng tiền lương để mua cho Tống Minh San những chiếc váy xinh xắn, đôi giày da, hay kem dưỡng da. Tất cả những gì các cô gái khác có, Tống Minh San đều phải có. Chỉ cần Tống Minh San muốn, dù là sao trên trời, Tống Viễn Sơn cũng sẽ cố gắng để đem về cho cô ta.
“Được rồi, sau này tất cả là người một nhà. Con bây giờ còn gọi ba là bác, nhưng khi con và Cao Hàn kết hôn rồi thì phải đổi cách xưng hô nhé, haha!” Cao Hồng Tinh cười ha hả. Càng nhìn cô con dâu tương lai, ông càng thấy yêu mến, thấy cô dịu dàng và có thể trị được cậu con trai bướng bỉnh của mình.
“Ôi, chị dâu đang ăn à.”
Một phụ nữ mặc áo vải hoa, bế đứa con nhỏ trên tay, bước vào nhà. Bà ta quét mắt nhìn bàn ăn: “Ôi chao, chị dâu hôm nay ăn uống ngon quá, nào là gà, nào là cá, còn hơn cả dịp Tết ấy nhỉ.”
Người phụ nữ này là Lý Tú Chi, vợ của chú hai nhà họ Cao. Thấy bà ta xuất hiện, đôi mắt sắc lạnh của Cao Hàn thoáng hiện vẻ chán ghét. Anh hạ giọng giới thiệu với Tống Thanh Đới: “Đây là vợ của chú hai, là thím hai của em.”
“Đúng vậy, hôm nay nhà có khách quý, chẳng phải nên tiếp đón tử tế sao?” Bà Diệp Xuân Giang đáp lại với nụ cười, nhưng ánh mắt chẳng chút niềm nở.
“Chị dâu nói quá. Tôi phải ở nhà trông con, không có thời gian nấu nướng. Đúng lúc nhà chị ăn cơm nên tôi đưa con qua ăn tạm vậy.”
“Đây là…” Cô ngơ ngác hỏi.
“Ngày mai hai đứa đi mua đồ, sắm sửa này kia chắc cũng cần tiền. Đây không có nhiều đâu, con cứ cầm mua thứ gì con thích, đừng tiếc làm gì. Con gái kết hôn chỉ có một lần thôi đấy!”
Mẹ Cao cười nói, ánh mắt đầy yêu thương.
“Nhưng mà…” Tống Thanh Đới cầm túi tiền, trong lòng đủ mọi cảm xúc.
“Không có nhưng gì cả. Con là con dâu tương lai của nhà bác, không thiếu thứ gì đâu. Nếu thằng nhóc này dám bắt nạt con , cứ bảo ba với mẹ, chúng ta sẽ dạy cho nó một trận!”
Ba Cao liếc nhìn Cao Hàn, đôi mắt nghiêm khắc.
Cao Hàn: “…”
Đôi lúc Cao Hàn tự hỏi liệu mình có phải con ruột của bố mẹ hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bác Cao…” Tống Thanh Đới thấy ấm áp trong lòng nhưng cũng xen lẫn chút chua xót. Cô có cha, nhưng từ nhỏ chẳng bao giờ cảm nhận được tình yêu của ông. Đã có lúc cô nghĩ rằng cha không thích cô vì cô là con gái. Nhưng khi Phùng Thúy Phân và Tống Minh San – đứa em gái chỉ nhỏ hơn cô một tuổi – bước vào nhà, cô mới hiểu rằng Tống Viễn Sơn không phải không thích cô vì giới tính, mà đơn giản là ông không thích cô chút nào.
Ông sẵn sàng dành nửa tháng tiền lương để mua cho Tống Minh San những chiếc váy xinh xắn, đôi giày da, hay kem dưỡng da. Tất cả những gì các cô gái khác có, Tống Minh San đều phải có. Chỉ cần Tống Minh San muốn, dù là sao trên trời, Tống Viễn Sơn cũng sẽ cố gắng để đem về cho cô ta.
“Được rồi, sau này tất cả là người một nhà. Con bây giờ còn gọi ba là bác, nhưng khi con và Cao Hàn kết hôn rồi thì phải đổi cách xưng hô nhé, haha!” Cao Hồng Tinh cười ha hả. Càng nhìn cô con dâu tương lai, ông càng thấy yêu mến, thấy cô dịu dàng và có thể trị được cậu con trai bướng bỉnh của mình.
“Ôi, chị dâu đang ăn à.”
Một phụ nữ mặc áo vải hoa, bế đứa con nhỏ trên tay, bước vào nhà. Bà ta quét mắt nhìn bàn ăn: “Ôi chao, chị dâu hôm nay ăn uống ngon quá, nào là gà, nào là cá, còn hơn cả dịp Tết ấy nhỉ.”
Người phụ nữ này là Lý Tú Chi, vợ của chú hai nhà họ Cao. Thấy bà ta xuất hiện, đôi mắt sắc lạnh của Cao Hàn thoáng hiện vẻ chán ghét. Anh hạ giọng giới thiệu với Tống Thanh Đới: “Đây là vợ của chú hai, là thím hai của em.”
“Đúng vậy, hôm nay nhà có khách quý, chẳng phải nên tiếp đón tử tế sao?” Bà Diệp Xuân Giang đáp lại với nụ cười, nhưng ánh mắt chẳng chút niềm nở.
“Chị dâu nói quá. Tôi phải ở nhà trông con, không có thời gian nấu nướng. Đúng lúc nhà chị ăn cơm nên tôi đưa con qua ăn tạm vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro