80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Thiết Lập Quy T...
2024-11-13 22:43:18
Bà ta như thể vừa mới nhìn thấy Tống Thanh Đới, nên chỉ vào cô: “Cô là cô gái nhà họ Tống phải không? Nghe nói sắp kết hôn với Cao Hàn nhỉ.”
“Có người lớn vào nhà, không biết chào hỏi gì cả. Còn ngồi đó làm gì? Mau đi lấy cơm cho tôi!” Lý Tú Chi tỏ vẻ không hài lòng, rồi tự kéo ghế ngồi xuống. Vừa ngồi, bà ta lại quay sang bà Diệp Xuân Giang, nói không ngừng: “Chị dâu à, tôi nói cho chị nghe, con dâu chưa về nhà thì phải đặt ra quy tắc rõ ràng, nếu không khi vào nhà rồi thì khó mà dạy bảo.”
“Bốp!”
Cao Hàn đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào bà ta.
“Thím hai cũng là dâu, sao bà nội không đặt quy tắc cho thím? Thím thích đến nhà người khác mà chỉ trỏ sao?” Dưới bàn, anh nắm tay Tống Thanh Đới, ra hiệu để cô yên tâm. Anh chỉ muốn yên ổn cưới cô, không muốn có ai nhảy ra gây sự với cô cả.
“Cháu ăn nói kiểu gì thế? Chị dâu, chị xem, Cao Hàn trước đây biết nghe lời lắm, giờ có người yêu rồi thì dám cãi lời người lớn đấy!”
Tống Thanh Đới mỉm cười ngọt ngào nhìn Lý Tú Chi. Thái độ của cô khiến bà ta phải chú ý, nhìn kỹ vào đôi mắt sáng rực của cô. Đôi mắt ấy đẹp đến mức bà ta cũng phải công nhận.
“Thím hai phải không?” Tống Thanh Đới giữ nụ cười dịu dàng: “Cháu còn chưa vào nhà mà thím đã xúi bác gái đặt quy tắc. Sau này nhà có chuyện gì, chẳng phải hàng xóm sẽ nói là do thím hai lắm mồm gây chuyện sao?”
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến Lý Tú Chi tái mặt.
“Chị dâu, chị xem đấy!” Bà ta lập tức kêu ca: “Miệng lưỡi bén nhọn, hỗn xược với người lớn, loại con gái như thế này không thể lấy làm vợ được! Cưới về thì chỉ có rối ren, náo loạn thôi. Cháu họ tôi ấy, eo thon, mông nở, nhìn là biết có khả năng sinh con trai. Còn cô ta, ốm yếu như vậy, biết đâu chẳng sinh nổi một mụn con.”
Tống Thanh Đới nhướng mày. Ra là bà ta đã nhắm đến Cao Hàn từ trước, nên mới ghét cô như vậy.
“Thím hai!” Giọng Cao Hàn lạnh băng, chẳng còn chút tình cảm nào. Đôi mắt anh sắc lẹm nhìn bà ta, tràn đầy sự căm giận.
“Thím hai biết nói nhiều thế, sao không sinh thêm vài đứa cho nhà họ Cao đi?”
“Cậu… cậu!” Lý Tú Chi ngỡ ngàng trước việc Cao Hàn vì Tống Thanh Đới mà cãi lời bà tới hai lần. Dù biết trước anh khó đối phó, nhưng bà ta không ngờ bị anh phản ứng mạnh mẽ như vậy.
“Đủ rồi!” Bà Diệp Xuân Giang cũng nổi giận.
Thấy bà Diệp tức giận, Lý Tú Chi hí hửng nghĩ bà sẽ mắng Cao Hàn và Tống Thanh Đới để giữ mặt mũi.
“Nhà họ Cao cưới con dâu nào không đến lượt cô lên tiếng. Lý Tú Chi, nếu cô không biết phép tắc thì tốt nhất về bụng mẹ mà học lại!”
“Có người lớn vào nhà, không biết chào hỏi gì cả. Còn ngồi đó làm gì? Mau đi lấy cơm cho tôi!” Lý Tú Chi tỏ vẻ không hài lòng, rồi tự kéo ghế ngồi xuống. Vừa ngồi, bà ta lại quay sang bà Diệp Xuân Giang, nói không ngừng: “Chị dâu à, tôi nói cho chị nghe, con dâu chưa về nhà thì phải đặt ra quy tắc rõ ràng, nếu không khi vào nhà rồi thì khó mà dạy bảo.”
“Bốp!”
Cao Hàn đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào bà ta.
“Thím hai cũng là dâu, sao bà nội không đặt quy tắc cho thím? Thím thích đến nhà người khác mà chỉ trỏ sao?” Dưới bàn, anh nắm tay Tống Thanh Đới, ra hiệu để cô yên tâm. Anh chỉ muốn yên ổn cưới cô, không muốn có ai nhảy ra gây sự với cô cả.
“Cháu ăn nói kiểu gì thế? Chị dâu, chị xem, Cao Hàn trước đây biết nghe lời lắm, giờ có người yêu rồi thì dám cãi lời người lớn đấy!”
Tống Thanh Đới mỉm cười ngọt ngào nhìn Lý Tú Chi. Thái độ của cô khiến bà ta phải chú ý, nhìn kỹ vào đôi mắt sáng rực của cô. Đôi mắt ấy đẹp đến mức bà ta cũng phải công nhận.
“Thím hai phải không?” Tống Thanh Đới giữ nụ cười dịu dàng: “Cháu còn chưa vào nhà mà thím đã xúi bác gái đặt quy tắc. Sau này nhà có chuyện gì, chẳng phải hàng xóm sẽ nói là do thím hai lắm mồm gây chuyện sao?”
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến Lý Tú Chi tái mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị dâu, chị xem đấy!” Bà ta lập tức kêu ca: “Miệng lưỡi bén nhọn, hỗn xược với người lớn, loại con gái như thế này không thể lấy làm vợ được! Cưới về thì chỉ có rối ren, náo loạn thôi. Cháu họ tôi ấy, eo thon, mông nở, nhìn là biết có khả năng sinh con trai. Còn cô ta, ốm yếu như vậy, biết đâu chẳng sinh nổi một mụn con.”
Tống Thanh Đới nhướng mày. Ra là bà ta đã nhắm đến Cao Hàn từ trước, nên mới ghét cô như vậy.
“Thím hai!” Giọng Cao Hàn lạnh băng, chẳng còn chút tình cảm nào. Đôi mắt anh sắc lẹm nhìn bà ta, tràn đầy sự căm giận.
“Thím hai biết nói nhiều thế, sao không sinh thêm vài đứa cho nhà họ Cao đi?”
“Cậu… cậu!” Lý Tú Chi ngỡ ngàng trước việc Cao Hàn vì Tống Thanh Đới mà cãi lời bà tới hai lần. Dù biết trước anh khó đối phó, nhưng bà ta không ngờ bị anh phản ứng mạnh mẽ như vậy.
“Đủ rồi!” Bà Diệp Xuân Giang cũng nổi giận.
Thấy bà Diệp tức giận, Lý Tú Chi hí hửng nghĩ bà sẽ mắng Cao Hàn và Tống Thanh Đới để giữ mặt mũi.
“Nhà họ Cao cưới con dâu nào không đến lượt cô lên tiếng. Lý Tú Chi, nếu cô không biết phép tắc thì tốt nhất về bụng mẹ mà học lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro