80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chương 7
2024-11-18 01:35:43
Nhất là mẹ anh ta, cũng là người đàn bà nổi tiếng chua ngoa ở trấn Hồng Tinh. Người ta đi ngang qua nhà họ Cao đều phải tránh xa. Vậy mà cô lại kéo nhầm người, chính là Cao Hàn…
“Em không phải nói là muốn chịu trách nhiệm với anh sao? Đồng chí, em muốn lấy Trương Thiệu Hưng già nua đó, hay là muốn lấy anh?”
Anh nhướn mày, nét phóng túng lộ ra rõ ràng. Đôi mắt hoang dại của anh nhìn cô khiến người ta lạnh sống lưng. Nghe anh nói, tim Tống Thanh Đới đập loạn nhịp.
Anh nhìn cô đang ngẩn người, lòng dậy lên chút bực bội. Chẳng lẽ anh dữ dằn đến mức dọa cô sợ sao? Nếu không thì sao lại không nói nổi một câu?
“Cưới anh.” Sau khi cân nhắc một hồi, đôi môi mềm mại của Tống Thanh Đới cũng chậm rãi thốt ra mấy chữ.
Trong mắt Cao Hàn thoáng lóe lên một tia sáng, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Mặc đồ vào, anh đưa em về.” Anh dời ánh mắt khỏi làn da trắng mịn của cô. Anh cũng không ngờ da của cô lại mềm như vậy, chạm nhẹ thôi cũng đỏ lên.
Tống Thanh Đới nhặt quần áo rơi trên sàn, còn anh thì tự giác quay lưng đi. Giọng nói lạnh lùng: “Ngày mai anh sẽ đến nhà em dạm hỏi, em nhanh chóng chấm dứt hôn ước với Trương Thiệu Hưng đi. Tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Đây là cơ hội anh chờ đợi bao lâu nay, mà lại là cô tự nguyện dâng tới cửa, không có lý nào lại để cô có thời gian hối hận.
“Ừm…”
Tiếng đáp của Tống Thanh Đới nhẹ như tiếng muỗi, khi cô vừa đặt chân xuống đất đã không kiềm được mà hít vào một hơi lạnh, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ.
Đau quá! Vừa nhức vừa đau.
Đặc biệt là chỗ đó, như bị cọ xát dữ dội, bây giờ vẫn còn bỏng rát.
“Mới vậy mà đã đi không nổi rồi sao?”
Một cánh tay nhanh chóng đỡ lấy cô, ngăn không cho cô ngã. Giọng nói trầm thấp của anh khiến mặt Tống Thanh Đới càng thêm nóng bừng.
Cô lí nhí nói: “Em… đây là lần đầu tiên.”
Cô là lần đầu tiên, mà Cao Hàn thì to khỏe, lực mạnh, mọi thứ của anh đều quá lớn, cô làm sao mà chịu nổi.
“Anh biết.” Anh im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Anh cũng là lần đầu tiên.”
Tống Thanh Đới: “…”
Cô có hỏi đâu!
Khi Tống Thanh Đới về đến nhà, không khí trong nhà nặng nề đến đáng sợ. Phùng Thúy Phân đã thêm mắm dặm muối kể lại chuyện hôm nay cho cha cô, Tống Viễn Sơn nghe. Còn Tống Minh San thì khóc lóc, sụt sùi nói rằng cô ấy nguyện thay Tống Thanh Đới để gả vào nhà họ Trương. Nếu không thì phải trả lại hai ngàn tệ sính lễ mà Trương Thiệu Hưng đã đưa.
Nhà họ Tống sống trong một căn tứ hợp viện, mà trong viện này còn có vài hộ gia đình khác cùng sinh sống. Tống Viễn Sơn ngồi trên ghế, vừa hút thuốc vừa im lặng không nói câu nào. Nhưng khi thấy Tống Thanh Đới trở về, ông ta liền dập tắt điếu thuốc, hừ lạnh: “Mày còn biết đường về à? Sao không chết luôn ngoài đó đi cho rồi!”
“Em không phải nói là muốn chịu trách nhiệm với anh sao? Đồng chí, em muốn lấy Trương Thiệu Hưng già nua đó, hay là muốn lấy anh?”
Anh nhướn mày, nét phóng túng lộ ra rõ ràng. Đôi mắt hoang dại của anh nhìn cô khiến người ta lạnh sống lưng. Nghe anh nói, tim Tống Thanh Đới đập loạn nhịp.
Anh nhìn cô đang ngẩn người, lòng dậy lên chút bực bội. Chẳng lẽ anh dữ dằn đến mức dọa cô sợ sao? Nếu không thì sao lại không nói nổi một câu?
“Cưới anh.” Sau khi cân nhắc một hồi, đôi môi mềm mại của Tống Thanh Đới cũng chậm rãi thốt ra mấy chữ.
Trong mắt Cao Hàn thoáng lóe lên một tia sáng, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Mặc đồ vào, anh đưa em về.” Anh dời ánh mắt khỏi làn da trắng mịn của cô. Anh cũng không ngờ da của cô lại mềm như vậy, chạm nhẹ thôi cũng đỏ lên.
Tống Thanh Đới nhặt quần áo rơi trên sàn, còn anh thì tự giác quay lưng đi. Giọng nói lạnh lùng: “Ngày mai anh sẽ đến nhà em dạm hỏi, em nhanh chóng chấm dứt hôn ước với Trương Thiệu Hưng đi. Tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Đây là cơ hội anh chờ đợi bao lâu nay, mà lại là cô tự nguyện dâng tới cửa, không có lý nào lại để cô có thời gian hối hận.
“Ừm…”
Tiếng đáp của Tống Thanh Đới nhẹ như tiếng muỗi, khi cô vừa đặt chân xuống đất đã không kiềm được mà hít vào một hơi lạnh, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đau quá! Vừa nhức vừa đau.
Đặc biệt là chỗ đó, như bị cọ xát dữ dội, bây giờ vẫn còn bỏng rát.
“Mới vậy mà đã đi không nổi rồi sao?”
Một cánh tay nhanh chóng đỡ lấy cô, ngăn không cho cô ngã. Giọng nói trầm thấp của anh khiến mặt Tống Thanh Đới càng thêm nóng bừng.
Cô lí nhí nói: “Em… đây là lần đầu tiên.”
Cô là lần đầu tiên, mà Cao Hàn thì to khỏe, lực mạnh, mọi thứ của anh đều quá lớn, cô làm sao mà chịu nổi.
“Anh biết.” Anh im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Anh cũng là lần đầu tiên.”
Tống Thanh Đới: “…”
Cô có hỏi đâu!
Khi Tống Thanh Đới về đến nhà, không khí trong nhà nặng nề đến đáng sợ. Phùng Thúy Phân đã thêm mắm dặm muối kể lại chuyện hôm nay cho cha cô, Tống Viễn Sơn nghe. Còn Tống Minh San thì khóc lóc, sụt sùi nói rằng cô ấy nguyện thay Tống Thanh Đới để gả vào nhà họ Trương. Nếu không thì phải trả lại hai ngàn tệ sính lễ mà Trương Thiệu Hưng đã đưa.
Nhà họ Tống sống trong một căn tứ hợp viện, mà trong viện này còn có vài hộ gia đình khác cùng sinh sống. Tống Viễn Sơn ngồi trên ghế, vừa hút thuốc vừa im lặng không nói câu nào. Nhưng khi thấy Tống Thanh Đới trở về, ông ta liền dập tắt điếu thuốc, hừ lạnh: “Mày còn biết đường về à? Sao không chết luôn ngoài đó đi cho rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro