80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Muốn Cô Chịu Tr...
2024-11-18 01:35:43
Khách sạn này cũ kỹ, tiện nghi thì đơn sơ vô cùng. Trong phòng chỉ có cái đồng hồ treo tường và một tấm lịch có ảnh của một nữ minh tinh nổi tiếng. Ngoài một cái bàn và một chiếc ghế thì chẳng còn gì khác.
“Đây là cách em nói sẽ chịu trách nhiệm với anh sao?” Người đàn ông đứng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, làn da rám nắng làm bật lên vẻ mạnh mẽ hoang dã. Cơ bắp rõ nét, vai rộng eo thon, đôi chân chắc nịch – đúng là tuyệt phẩm.
Áo khoác của anh còn đang khoác trên người Tống Thanh Đới, còn anh thì chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ đã bạc màu vì giặt quá nhiều. Đôi cánh tay rắn chắc, lông mày sắc như kiếm, đôi mắt đen sâu thẳm.
Lúc này, Tống Thanh Đới cũng bắt đầu nhớ lại một vài chuyện trước đó. Loại thuốc mà Tống Minh San đã đổ vào ly của cô là thuốc dành cho heo giống, liều lượng tuy không nhiều nhưng tác dụng thì mạnh mẽ vô cùng. Cô biết mình đã dính bẫy, lại nghe Tống Minh San định đưa mình vào phòng của Tưởng Triệu Vân, thế là cô tiện tay kéo đại một người đàn ông. Lúc đó tối quá, vội quá, đến mặt mũi người ta cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã... lao vào anh ta.
Giờ nghĩ lại, Tống Thanh Đới chỉ muốn chết quách đi cho xong, muốn tìm ngay cái lỗ nào mà chui xuống.
“Tôi…”
Người đàn ông lướt mắt qua, cái nhìn đen thẳm khiến Tống Thanh Đới không tự chủ mà cúi đầu xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn mềm mại. Da cô thừa hưởng từ mẹ, trắng sáng tự nhiên, chẳng bao giờ cháy nắng, dẫu cô có làm việc dưới trời suốt cả ngày. Da dẻ mịn màng như có thể vắt ra nước. Hàng mi dài cong vút như cánh quạ khẽ rung lên.
Trên người cô vẫn còn vương lại dấu vết mà anh để lại, trong phòng vẫn còn phảng phất không khí ngọt ngào của cơn mê đêm qua. Mặt cô nóng ran. Đời trước, mặc dù cô đã kết hôn với Trương Thiệu Hưng, nhưng cũng phải sau khi cưới mới phát hiện ra rằng anh ta là người bất lực. Chính vì thế mà tính cách Trương Thiệu Hưng càng ngày càng trở nên lệch lạc, bệnh hoạn, lấy việc hành hạ cô làm thú vui, dùng đủ mọi cách để tra tấn cô.
Hắn chưa từng chạm vào cô, nên cô cũng chưa bao giờ biết cảm giác vui sướng giữa nam và nữ. Thế nhưng lần đầu tiên ấy, lại đau đớn đến thế, như thể từng khớp xương trong cơ thể đều rã ra.
“Cao Hàn, chuyện tối qua…” Tống Thanh Đới hít một hơi sâu, định nói gì đó thì bị anh ngắt lời.
“Sao, không định chịu trách nhiệm nữa à?”
Cái gì?
Trong khoảnh khắc ấy, cô tưởng mình nghe nhầm. Cô đã nghe danh tiếng của Cao Hàn: máu lạnh, chơi liều, khét tiếng gần xa. Cả nhà họ Cao ở trấn Hồng Tinh không ai dám động vào. Đến đời Cao Hàn, tính cách tàn nhẫn của dòng họ ấy lại càng được kế thừa trọn vẹn. Đánh nhau chưa bao giờ biết sợ.
“Đây là cách em nói sẽ chịu trách nhiệm với anh sao?” Người đàn ông đứng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, làn da rám nắng làm bật lên vẻ mạnh mẽ hoang dã. Cơ bắp rõ nét, vai rộng eo thon, đôi chân chắc nịch – đúng là tuyệt phẩm.
Áo khoác của anh còn đang khoác trên người Tống Thanh Đới, còn anh thì chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ đã bạc màu vì giặt quá nhiều. Đôi cánh tay rắn chắc, lông mày sắc như kiếm, đôi mắt đen sâu thẳm.
Lúc này, Tống Thanh Đới cũng bắt đầu nhớ lại một vài chuyện trước đó. Loại thuốc mà Tống Minh San đã đổ vào ly của cô là thuốc dành cho heo giống, liều lượng tuy không nhiều nhưng tác dụng thì mạnh mẽ vô cùng. Cô biết mình đã dính bẫy, lại nghe Tống Minh San định đưa mình vào phòng của Tưởng Triệu Vân, thế là cô tiện tay kéo đại một người đàn ông. Lúc đó tối quá, vội quá, đến mặt mũi người ta cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã... lao vào anh ta.
Giờ nghĩ lại, Tống Thanh Đới chỉ muốn chết quách đi cho xong, muốn tìm ngay cái lỗ nào mà chui xuống.
“Tôi…”
Người đàn ông lướt mắt qua, cái nhìn đen thẳm khiến Tống Thanh Đới không tự chủ mà cúi đầu xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn mềm mại. Da cô thừa hưởng từ mẹ, trắng sáng tự nhiên, chẳng bao giờ cháy nắng, dẫu cô có làm việc dưới trời suốt cả ngày. Da dẻ mịn màng như có thể vắt ra nước. Hàng mi dài cong vút như cánh quạ khẽ rung lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên người cô vẫn còn vương lại dấu vết mà anh để lại, trong phòng vẫn còn phảng phất không khí ngọt ngào của cơn mê đêm qua. Mặt cô nóng ran. Đời trước, mặc dù cô đã kết hôn với Trương Thiệu Hưng, nhưng cũng phải sau khi cưới mới phát hiện ra rằng anh ta là người bất lực. Chính vì thế mà tính cách Trương Thiệu Hưng càng ngày càng trở nên lệch lạc, bệnh hoạn, lấy việc hành hạ cô làm thú vui, dùng đủ mọi cách để tra tấn cô.
Hắn chưa từng chạm vào cô, nên cô cũng chưa bao giờ biết cảm giác vui sướng giữa nam và nữ. Thế nhưng lần đầu tiên ấy, lại đau đớn đến thế, như thể từng khớp xương trong cơ thể đều rã ra.
“Cao Hàn, chuyện tối qua…” Tống Thanh Đới hít một hơi sâu, định nói gì đó thì bị anh ngắt lời.
“Sao, không định chịu trách nhiệm nữa à?”
Cái gì?
Trong khoảnh khắc ấy, cô tưởng mình nghe nhầm. Cô đã nghe danh tiếng của Cao Hàn: máu lạnh, chơi liều, khét tiếng gần xa. Cả nhà họ Cao ở trấn Hồng Tinh không ai dám động vào. Đến đời Cao Hàn, tính cách tàn nhẫn của dòng họ ấy lại càng được kế thừa trọn vẹn. Đánh nhau chưa bao giờ biết sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro