[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Cuộc Sống Vợ Ch...
2024-10-04 16:18:26
"Mẹ ơi, con thực sự biết sai rồi, sau khi rời nhà con mới biết mùi vị cãi nhau với bố mẹ rồi giận dữ lấy chồng là khó chịu như thế nào. Con không nên làm cho cha mẹ phải buồn!"
Nam Dạng nhập vào vai làm cho cha mẹ đau lòng đau khổ, cảm xúc của cô lập tức dâng lên, rưng rưng nước mắt, đầy quyến luyến vùi mặt vào đùi của Trình Tích Khanh mà cọ.
"Sau này con không bao giờ như vậy nữa, trên đời này người yêu con nhất chính là cha mẹ, người và cha đã cực khổ nuôi dưỡng con, con không thể quên ân tình lớn lao như vậy, càng không thể lòng lang dạ sói!"
Nam Tuệ Mỹ nghe được lời này trong lòng nhảy dựng lên, không nhin được âm thầm đánh giá Nam Dạng.
Còn tưởng rằng cô đang châm chọc cô ta lời nói.
Lại không ngờ tới cô không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã buồn nôn không nhẹ.
Cô ta còn tưởng rằng mình vừa rồi đã khóc đủ thê thảm rồi.
Không ngờ ánh mắt Nam Dạng thoạt nhìn lại còn đáng thương còn chân thành tha thiết hơn cô ta!
Nam Tuệ Mỹ:?
Không nói đến trong lòng cô ta phức tạp đến mức nào, Trình Tích Khanh ở bên cạnh lại có chút không nhịn được cảm xúc.
Dù cho bình thường có ăn nói tàn nhẫn đến đâu thì dù sao thì cô cũng là con gái ruột của bà, tận trong xương cốt vẫn vô cùng yêu thương cô.
Trình Tích Khanh là một người ngoài lạnh lòng nóng, cũng không phải không hoài nghi lời nói của Nam Dạng là thật hay giả.
Nhưng một người mù quáng trong tình yêu có đầu óc không tốt thì có thể có tâm tư xấu gì chứ?
Cô con gái trắng trẻo ngốc nghếch của bà không có diễn xuất và đầu óc tốt như vậy.
Nam Tuệ Mỹ không ngờ rằng Nam Dạng lại đột nhiên xuất hiện như vậy, thật đau tim.
Nhìn thấy mối quan hệ mẹ con thật vất vả cô ta mới chia cắt được sau bao năm sắp được hàn gắn, cô ta nhanh chóng lên tiếng.
"Dạng Dạng, chị hiểu em, chị thật sự hiểu em, không ngờ lại khiến em bị hiểu lầm nhiều như vậy, trong lòng chị và anh Triết Minh cũng rất không dễ chịu."
Nam Dạng mỉm cười, rất muốn nói cô ta không dễ chịu cái rắm.
Giả vờ với cô làm cái gì, đầu sỏ gây nên còn không biết xấu hổ nói chuyện.
Nhưng để duy trì hình tượng đáng thương trước mặt mẹ, Nam Dạng vẫn không trực tiếp mắng chửi.
Ngược lại lựa chọn cắt đứt lời nói nhảm của Nam Tuệ Mỹ.
"Mẹ, ngoài xin lỗi, con còn muốn nói với mẹ một tiếng cám ơn, cũng may là con nghe lời mẹ, không chọn Phương Triết Minh, nếu không thì bây không biết phải chịu khổ như thế nào đây."
Nam Dạng ôm tay Trình phu nhân nhà cô, chân thành nói:
"Bây giờ con đã hoàn toàn tỉnh ngộ, hiểu rằng người được cha mẹ cẩn thận lựa chọn mới là người thực sự phù hợp với con. Lục Thần Nghiên thật sự rất... tuyệt vời."
Để lời nói của mình nghe càng có sức thuyết phục, Nam Dạng nói xong còn cố ý lén lút nhéo vào chân mình, nhịn đau đến mức mặt cũng nghẹn đến phiếm hồng.
Lại phối hợp với cúi đầu, bày ra một tư thế có chút ngượng ngùng.
"Haizz, nói đến thì con cũng có chút ngượng ngùng."
Nam Tuệ Mỹ bên cạnh nhìn đến choáng váng, lại nghĩ tới bộ dáng nhất quyết không chịu gả đến nhà họ Lục của Nam Dạng lúc trước.
Tôi không thể tin được những gì cô nói.
Nam Tuệ Mỹ chân thành nói: "Ha ha ha, đều là người một nhà cả, Dạng Dạng, nếu em có phải chịu tủi nhục gì thì cũng không cần ráng chống đỡ, cứ nói ra để mọi người cùng nghĩ biện pháp giúp em!"
Nam Dạng nhập vào vai làm cho cha mẹ đau lòng đau khổ, cảm xúc của cô lập tức dâng lên, rưng rưng nước mắt, đầy quyến luyến vùi mặt vào đùi của Trình Tích Khanh mà cọ.
"Sau này con không bao giờ như vậy nữa, trên đời này người yêu con nhất chính là cha mẹ, người và cha đã cực khổ nuôi dưỡng con, con không thể quên ân tình lớn lao như vậy, càng không thể lòng lang dạ sói!"
Nam Tuệ Mỹ nghe được lời này trong lòng nhảy dựng lên, không nhin được âm thầm đánh giá Nam Dạng.
Còn tưởng rằng cô đang châm chọc cô ta lời nói.
Lại không ngờ tới cô không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã buồn nôn không nhẹ.
Cô ta còn tưởng rằng mình vừa rồi đã khóc đủ thê thảm rồi.
Không ngờ ánh mắt Nam Dạng thoạt nhìn lại còn đáng thương còn chân thành tha thiết hơn cô ta!
Nam Tuệ Mỹ:?
Không nói đến trong lòng cô ta phức tạp đến mức nào, Trình Tích Khanh ở bên cạnh lại có chút không nhịn được cảm xúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù cho bình thường có ăn nói tàn nhẫn đến đâu thì dù sao thì cô cũng là con gái ruột của bà, tận trong xương cốt vẫn vô cùng yêu thương cô.
Trình Tích Khanh là một người ngoài lạnh lòng nóng, cũng không phải không hoài nghi lời nói của Nam Dạng là thật hay giả.
Nhưng một người mù quáng trong tình yêu có đầu óc không tốt thì có thể có tâm tư xấu gì chứ?
Cô con gái trắng trẻo ngốc nghếch của bà không có diễn xuất và đầu óc tốt như vậy.
Nam Tuệ Mỹ không ngờ rằng Nam Dạng lại đột nhiên xuất hiện như vậy, thật đau tim.
Nhìn thấy mối quan hệ mẹ con thật vất vả cô ta mới chia cắt được sau bao năm sắp được hàn gắn, cô ta nhanh chóng lên tiếng.
"Dạng Dạng, chị hiểu em, chị thật sự hiểu em, không ngờ lại khiến em bị hiểu lầm nhiều như vậy, trong lòng chị và anh Triết Minh cũng rất không dễ chịu."
Nam Dạng mỉm cười, rất muốn nói cô ta không dễ chịu cái rắm.
Giả vờ với cô làm cái gì, đầu sỏ gây nên còn không biết xấu hổ nói chuyện.
Nhưng để duy trì hình tượng đáng thương trước mặt mẹ, Nam Dạng vẫn không trực tiếp mắng chửi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngược lại lựa chọn cắt đứt lời nói nhảm của Nam Tuệ Mỹ.
"Mẹ, ngoài xin lỗi, con còn muốn nói với mẹ một tiếng cám ơn, cũng may là con nghe lời mẹ, không chọn Phương Triết Minh, nếu không thì bây không biết phải chịu khổ như thế nào đây."
Nam Dạng ôm tay Trình phu nhân nhà cô, chân thành nói:
"Bây giờ con đã hoàn toàn tỉnh ngộ, hiểu rằng người được cha mẹ cẩn thận lựa chọn mới là người thực sự phù hợp với con. Lục Thần Nghiên thật sự rất... tuyệt vời."
Để lời nói của mình nghe càng có sức thuyết phục, Nam Dạng nói xong còn cố ý lén lút nhéo vào chân mình, nhịn đau đến mức mặt cũng nghẹn đến phiếm hồng.
Lại phối hợp với cúi đầu, bày ra một tư thế có chút ngượng ngùng.
"Haizz, nói đến thì con cũng có chút ngượng ngùng."
Nam Tuệ Mỹ bên cạnh nhìn đến choáng váng, lại nghĩ tới bộ dáng nhất quyết không chịu gả đến nhà họ Lục của Nam Dạng lúc trước.
Tôi không thể tin được những gì cô nói.
Nam Tuệ Mỹ chân thành nói: "Ha ha ha, đều là người một nhà cả, Dạng Dạng, nếu em có phải chịu tủi nhục gì thì cũng không cần ráng chống đỡ, cứ nói ra để mọi người cùng nghĩ biện pháp giúp em!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro