[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Xuyên Vào Đêm T...
2024-10-04 16:18:26
"Ba, mẹ, con hận hai người! Tại sao lại muốn gả con cho người hơn con tám tuổi vậy chứ?"
"Anh ta bị vô sinh! Sau này con sẽ không mang thai được nữa, người trong đại viện này sẽ nhìn con ra sao đây?"
Lúc trong đầu vang lên câu này, Nam Dạng chợt mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Cách trang trí đơn giản, tao nhã mang lại cảm giác thời gian độc đáo với gam màu lạnh đơn giản.
Gả cho tên đàn ông lớn tuổi? Ai vậy?
Ký ức không thuộc về Nam Dạng hiện lên, cô không kịp thời nhận thức được tình hình hiện tại.
Giây trước cô còn đang hái rau tươi trong núi để làm nguyên liệu nấu ăn, định làm một món cổ điển một chút, không ngờ lúc ngã xuống núi cô lại xuyên vào trong cuốn truyện niên đại văn "Đại viện đệ năm chín mươi".
Bây giờ là thập niên chín mươi, nữ phụ Nam Dạng cùng tên cùng họ với cô là một người ngực to nhưng lại chẳng có đầu óc.
Trong truyện cô ấy có thành tích học tập tốt nhưng đầu óc thì phát dục không gì cản được. Nguyên chủ không chịu học đại học mà chỉ muốn sinh con cho thanh mai trúc mã, toàn chức làm mẹ.
Nhưng mà chị họ sống cùng nhà lại giành đàn ông với cô ấy, tra nam tiện nữ sánh đôi với nhau, sinh ra nam chính Long Ngạo Thiên.
Còn cô ấy thì xui xẻo bị ba mẹ gả cho sĩ quan Lục Thầm Yến hơn mình tám tuổi.
Ai ai trong đại viện cũng nói thủ trưởng Lục cái gì cũng tốt, tuổi trẻ tài cao, anh lãng đẹp trai, tiền đồ xán lạn...
Đáng tiếc bị vô sinh.
Sau khi gả cho anh, khả năng cao là anh sẽ nhận nuôi hai đứa trẻ kém may mắn do người chị mất trí của mình sinh ra.
Nói dễ nghe một chút là giúp đỡ chăm sóc, ai mà không biết hai đứa trẻ đó là con riêng chứ?
Ba mẹ ruột không cần bọn họ, vợ của Lục Thầm Yến bỗng thành mẹ kiêm bà vú cho hai đứa con ấy.
Nguyên chủ có dung mạo, lại còn biết mình đẹp nên chưa bao giờ khiêm tốn cả, danh tiếng vốn không tốt đẹp gì.
Sau khi cưới chồng cô ấy thường xuyên không về nhà, còn cực kỳ lãnh đạm, chưa bao giờ đụng vào cô ấy.
Vì bị chồng lạnh nhạt nên nguyên chủ bắt đầu nổi điên, còn làm quá ngược đãi hai đứa nhỏ, sau khi chồng chết trẻ cô ấy lại càng thêm hung hăng điên cuồng gây chuyện tìm đường chết hơn.
Nhân vật nhỏ phản diện hắc hóa lớn lên, sau khi có năng lực điều đầu tiên cậu làm là giết Nam Dạng, khiến cho người nhà của cô ấy cũng liên lụy gặp nạn.
Nam Dạng ngồi trên giường, lâm vào trầm mặc.
Tin tốt là cô xuyên vào đêm tân hôn của nguyên chủ với Lục Thầm Yến.
Nguyên chủ vẫn chưa bắt đầu đi tìm đường chết.
Tin xấu là cô không đọc cuốn truyện này, đa phần là nghe Đoản Thị Tần kể tóm tắt lại thôi.
Đoản Thị Tần chỉ nói sơ lược, cộng thêm bọn họ chỉ là con tốt thí nên người ta có kể lại cũng lười nói tới bọn họ!
"Được rồi, đã tới thì an tâm ở lại."
Nam Dạng thắp đèn dầu ở đầu giường lên, vừa định xuống giường thì kinh ngạc dừng lại.
Trên người cô mặc một chiếc váy dây làm bằng lụa, cổ áo được mở cực kỳ thấp, bên trên toàn là lưới ren không có gì.
Cô lại nhớ đến mẫu người của nguyên chủ...
Ừ, đúng là ngực to mà không có não.
Dưới ánh đèn ấm áp, cả người Nam Dạng như đang sáng lên, da thịt mịn màng mơn mởn, sáng như ngọc.
Mỹ nhân trong kính trông vừa trắng mịn lại vừa câu dẫn lòng người.
Mái tóc đen nhánh rơi xuống trước cổ áo của cô, vừa khéo tạo ra độ cong mờ mờ ở hãm sâu kia.
Nam Dạng cũng đỏ mặt, cô che mũi lại vì sợ mình sẽ chảy máu mũi mất.
"Anh ta bị vô sinh! Sau này con sẽ không mang thai được nữa, người trong đại viện này sẽ nhìn con ra sao đây?"
Lúc trong đầu vang lên câu này, Nam Dạng chợt mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Cách trang trí đơn giản, tao nhã mang lại cảm giác thời gian độc đáo với gam màu lạnh đơn giản.
Gả cho tên đàn ông lớn tuổi? Ai vậy?
Ký ức không thuộc về Nam Dạng hiện lên, cô không kịp thời nhận thức được tình hình hiện tại.
Giây trước cô còn đang hái rau tươi trong núi để làm nguyên liệu nấu ăn, định làm một món cổ điển một chút, không ngờ lúc ngã xuống núi cô lại xuyên vào trong cuốn truyện niên đại văn "Đại viện đệ năm chín mươi".
Bây giờ là thập niên chín mươi, nữ phụ Nam Dạng cùng tên cùng họ với cô là một người ngực to nhưng lại chẳng có đầu óc.
Trong truyện cô ấy có thành tích học tập tốt nhưng đầu óc thì phát dục không gì cản được. Nguyên chủ không chịu học đại học mà chỉ muốn sinh con cho thanh mai trúc mã, toàn chức làm mẹ.
Nhưng mà chị họ sống cùng nhà lại giành đàn ông với cô ấy, tra nam tiện nữ sánh đôi với nhau, sinh ra nam chính Long Ngạo Thiên.
Còn cô ấy thì xui xẻo bị ba mẹ gả cho sĩ quan Lục Thầm Yến hơn mình tám tuổi.
Ai ai trong đại viện cũng nói thủ trưởng Lục cái gì cũng tốt, tuổi trẻ tài cao, anh lãng đẹp trai, tiền đồ xán lạn...
Đáng tiếc bị vô sinh.
Sau khi gả cho anh, khả năng cao là anh sẽ nhận nuôi hai đứa trẻ kém may mắn do người chị mất trí của mình sinh ra.
Nói dễ nghe một chút là giúp đỡ chăm sóc, ai mà không biết hai đứa trẻ đó là con riêng chứ?
Ba mẹ ruột không cần bọn họ, vợ của Lục Thầm Yến bỗng thành mẹ kiêm bà vú cho hai đứa con ấy.
Nguyên chủ có dung mạo, lại còn biết mình đẹp nên chưa bao giờ khiêm tốn cả, danh tiếng vốn không tốt đẹp gì.
Sau khi cưới chồng cô ấy thường xuyên không về nhà, còn cực kỳ lãnh đạm, chưa bao giờ đụng vào cô ấy.
Vì bị chồng lạnh nhạt nên nguyên chủ bắt đầu nổi điên, còn làm quá ngược đãi hai đứa nhỏ, sau khi chồng chết trẻ cô ấy lại càng thêm hung hăng điên cuồng gây chuyện tìm đường chết hơn.
Nhân vật nhỏ phản diện hắc hóa lớn lên, sau khi có năng lực điều đầu tiên cậu làm là giết Nam Dạng, khiến cho người nhà của cô ấy cũng liên lụy gặp nạn.
Nam Dạng ngồi trên giường, lâm vào trầm mặc.
Tin tốt là cô xuyên vào đêm tân hôn của nguyên chủ với Lục Thầm Yến.
Nguyên chủ vẫn chưa bắt đầu đi tìm đường chết.
Tin xấu là cô không đọc cuốn truyện này, đa phần là nghe Đoản Thị Tần kể tóm tắt lại thôi.
Đoản Thị Tần chỉ nói sơ lược, cộng thêm bọn họ chỉ là con tốt thí nên người ta có kể lại cũng lười nói tới bọn họ!
"Được rồi, đã tới thì an tâm ở lại."
Nam Dạng thắp đèn dầu ở đầu giường lên, vừa định xuống giường thì kinh ngạc dừng lại.
Trên người cô mặc một chiếc váy dây làm bằng lụa, cổ áo được mở cực kỳ thấp, bên trên toàn là lưới ren không có gì.
Cô lại nhớ đến mẫu người của nguyên chủ...
Ừ, đúng là ngực to mà không có não.
Dưới ánh đèn ấm áp, cả người Nam Dạng như đang sáng lên, da thịt mịn màng mơn mởn, sáng như ngọc.
Mỹ nhân trong kính trông vừa trắng mịn lại vừa câu dẫn lòng người.
Mái tóc đen nhánh rơi xuống trước cổ áo của cô, vừa khéo tạo ra độ cong mờ mờ ở hãm sâu kia.
Nam Dạng cũng đỏ mặt, cô che mũi lại vì sợ mình sẽ chảy máu mũi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro