[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Cứu Tiểu Bảo 1
2024-10-04 16:18:26
"Cho dù cô đã là vợ mới cưới của anh Thâm Yến thì cũng không được phép ngược đãi trẻ em, đó là phạm pháp đấy!"
Ngoài miệng thì Tô Vân tràn đầy chính nghĩa phẫn nộ, nhưng thật ra đôi mắt lại đang nhìn láo liên, rõ ràng là đang có ý đồ xấu là đi mách lẻo.
Nam Dạng vốn đã hơi không thích cô ta, lại nhớ tới trong quyển tiểu thuyết gốc có từng đề cập đến việc nguyên chủ ngược đãi hai đứa trẻ này, có liên quan đến sự xúi giục của nhà mẹ chồng.
Bây giờ cô có đủ mọi lý do để nghi ngờ, là do Tô Vân thích khuấy chuyện tốt thành chuyện xấu đã nói gì đó trước mặt nguyên chủ.
Nam Dạng đúng lúc không nghĩ ra biện pháp nào để ngăn chặn tình thế, thấy Tô Vân nhảy ra tặng đầu cho mình, trực tiếp cười lạnh rồi cho cô ta một cái tát mạnh mẽ.
"Ngay cả trẻ con bị sốt mà cô cũng không biết, cô không có tư cách nói chuyện! Biến về phòng cô đi, không được phép ra ngoài!"
Sau một tiếng “Chát” giòn giã, mặt Tô Vân đỏ bừng, sưng tấy lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Cô ta che khuôn mặt đau đớn của mình, cả cơ thể trực tiếp bị đánh làm cho choáng váng.
Người vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ muốn “bảo vệ công lý”, giờ lại sợ đến mức rắm còn không dám thả, che mặt rồi quay đầu bỏ chạy.
Không chỉ Tô Vân, mà ngay cả Đại Bảo cũng bị sốc trước hành động đột ngột của Nam Dạng.
Người phụ nữ này hung dữ như vậy, Tô Vân chỉ mới nói một câu đã bị đánh.
Vừa rồi cậu cắn cô, cũng không biết phải bao nhiêu cái tát mới có thể trả hết?
Đại Bảo vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn giống như một người đàn ông nhỏ bé, liều mạng để cứu em gái trở về bên mình.
"Người phụ nữ xấu xa, cô muốn đánh thì cứ đánh tôi đây này, thả em gái tôi ra!"
Nam Dạng biết lúc này khó có thể giải thích rõ với cậu, chỉ lạnh lùng nói một câu, rồi trực tiếp bế Tiểu Bảo đi lên lầu.
"Không phải sợ tôi ngược đãi em gái của con sao? Còn không đi theo!"
Đại Bảo bị cô kích thích đến đỏ cả mắt, như con thú nhỏ truy đuổi gắt gao theo sau.
Một đôi ánh mắt u ám đen tối không chớp mắt rơi vào người Nam Dạng, cậu chết lặng cắn răng âm thầm thề.
Chờ đến khi cậu lớn lên, chỉ cần cậu có thể trưởng thành, cậu sẽ lần lượt trả thù những kẻ đã bắt nạt mình và em gái!
Đôi mắt cố chấp lạnh lùng rơi vào người, khiến Nam Dạng có cảm giác như có gai đâm sau lưng.
Cô âm thầm thở dài, muốn làm việc tối nhưng lại bị hiểu lầm đúng là có cảm giác không dễ chịu, trong lòng cô cũng tức giận.
Nhưng khi nghĩ đến việc hai đứa trẻ trở nên quá nhạy cảm là vì bị ngược đãi vô nhân đạo, trái tim cô dù thế nào đi nữa cũng không thể chịu đựng được.
Suy cho cùng thì đó không phải lỗi của bọn trẻ.
Nam Dạng yên lặng tăng nhanh bước chân, đi về phía phòng ngủ.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng hạ sốt cho Tiểu Bảo, nếu không xảy ra biến chứng thì sẽ rất nguy hiểm, may là cô đã học qua Đông y, cũng có ý thức cơ bản để ứng phó.
Đúng lúc hôm qua Lục Thầm Yến lo lắng cô sẽ phát sốt hoặc có triệu chứng gì khác, nên đã mua rất nhiều thuốc về nhà.
Sáng nay Nam Dạng phát hiện hộp thuốc đã được lấp đầy, lúc đó cô chỉ có chút khâm phục sự chu đáo và cẩn thận của Lục Thầm Yến, nhưng không ngờ nó lại có đất dụng võ sớm như vậy.
Ngoài miệng thì Tô Vân tràn đầy chính nghĩa phẫn nộ, nhưng thật ra đôi mắt lại đang nhìn láo liên, rõ ràng là đang có ý đồ xấu là đi mách lẻo.
Nam Dạng vốn đã hơi không thích cô ta, lại nhớ tới trong quyển tiểu thuyết gốc có từng đề cập đến việc nguyên chủ ngược đãi hai đứa trẻ này, có liên quan đến sự xúi giục của nhà mẹ chồng.
Bây giờ cô có đủ mọi lý do để nghi ngờ, là do Tô Vân thích khuấy chuyện tốt thành chuyện xấu đã nói gì đó trước mặt nguyên chủ.
Nam Dạng đúng lúc không nghĩ ra biện pháp nào để ngăn chặn tình thế, thấy Tô Vân nhảy ra tặng đầu cho mình, trực tiếp cười lạnh rồi cho cô ta một cái tát mạnh mẽ.
"Ngay cả trẻ con bị sốt mà cô cũng không biết, cô không có tư cách nói chuyện! Biến về phòng cô đi, không được phép ra ngoài!"
Sau một tiếng “Chát” giòn giã, mặt Tô Vân đỏ bừng, sưng tấy lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Cô ta che khuôn mặt đau đớn của mình, cả cơ thể trực tiếp bị đánh làm cho choáng váng.
Người vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ muốn “bảo vệ công lý”, giờ lại sợ đến mức rắm còn không dám thả, che mặt rồi quay đầu bỏ chạy.
Không chỉ Tô Vân, mà ngay cả Đại Bảo cũng bị sốc trước hành động đột ngột của Nam Dạng.
Người phụ nữ này hung dữ như vậy, Tô Vân chỉ mới nói một câu đã bị đánh.
Vừa rồi cậu cắn cô, cũng không biết phải bao nhiêu cái tát mới có thể trả hết?
Đại Bảo vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn giống như một người đàn ông nhỏ bé, liều mạng để cứu em gái trở về bên mình.
"Người phụ nữ xấu xa, cô muốn đánh thì cứ đánh tôi đây này, thả em gái tôi ra!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Dạng biết lúc này khó có thể giải thích rõ với cậu, chỉ lạnh lùng nói một câu, rồi trực tiếp bế Tiểu Bảo đi lên lầu.
"Không phải sợ tôi ngược đãi em gái của con sao? Còn không đi theo!"
Đại Bảo bị cô kích thích đến đỏ cả mắt, như con thú nhỏ truy đuổi gắt gao theo sau.
Một đôi ánh mắt u ám đen tối không chớp mắt rơi vào người Nam Dạng, cậu chết lặng cắn răng âm thầm thề.
Chờ đến khi cậu lớn lên, chỉ cần cậu có thể trưởng thành, cậu sẽ lần lượt trả thù những kẻ đã bắt nạt mình và em gái!
Đôi mắt cố chấp lạnh lùng rơi vào người, khiến Nam Dạng có cảm giác như có gai đâm sau lưng.
Cô âm thầm thở dài, muốn làm việc tối nhưng lại bị hiểu lầm đúng là có cảm giác không dễ chịu, trong lòng cô cũng tức giận.
Nhưng khi nghĩ đến việc hai đứa trẻ trở nên quá nhạy cảm là vì bị ngược đãi vô nhân đạo, trái tim cô dù thế nào đi nữa cũng không thể chịu đựng được.
Suy cho cùng thì đó không phải lỗi của bọn trẻ.
Nam Dạng yên lặng tăng nhanh bước chân, đi về phía phòng ngủ.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng hạ sốt cho Tiểu Bảo, nếu không xảy ra biến chứng thì sẽ rất nguy hiểm, may là cô đã học qua Đông y, cũng có ý thức cơ bản để ứng phó.
Đúng lúc hôm qua Lục Thầm Yến lo lắng cô sẽ phát sốt hoặc có triệu chứng gì khác, nên đã mua rất nhiều thuốc về nhà.
Sáng nay Nam Dạng phát hiện hộp thuốc đã được lấp đầy, lúc đó cô chỉ có chút khâm phục sự chu đáo và cẩn thận của Lục Thầm Yến, nhưng không ngờ nó lại có đất dụng võ sớm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro