[90] Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều, Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con
Không Nói Mập M...
2024-10-04 16:18:26
Thở hổn hển, ý bảo anh cúi người lại gần một chút.
Lục Thầm Yến nhíu mày, nhưng vẫn làm theo.
Không ngờ ngay sau đó, cô gái nhỏ kia đã vươn tay ôm lấy cổ anh.
Toàn thân Lục Thầm Yến lập tức căng cứng.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nam Dạng, giọng nói dịu dàng khe khẽ, tựa như mang theo mùi hương thoang thoảng.
"Em... Bị đau ở đó, chắc là bị trầy da rồi, anh mau đi mua một ít thuốc mỡ Erythromycin (*) với cồn i ốt về đây."
(*) Erythromycin là thuốc kháng sinh điều trị các trường hợp nhiễm trùng ngoài da, ở mắt hoặc hô hấp.
Nam Dạng cố nén cảm giác xấu hổ, nói xong thì thực sự tức sắp khóc tới nơi.
Lớn đầu vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên cô xấu hổ muốn độn thổ như thế.
Thà cô té xuống núi chết luôn, còn hơn phải chịu cảnh tủi thân uất ức thế này!
Nghe cô nói xong, vẻ mặt Lục Thầm Yến lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
Anh vốn đã sắc sảo lạnh lùng nghiêm nghị, giờ đây khuôn mặt còn nghiêm túc, mày kiếm nhíu chặt lại, trông càng khó tiếp cận hơn.
Lục Thầm Yến cứ thế ôm ngang Nam Dạng lên tầng trên.
Nam Dạng nhìn nét mày lạnh lẽo hung dữ của anh, hung bạo hết sức, cô cũng bị khí thế ấy dọa đến run lên.
Cô sợ đến nỗi không nhịn được mà khóc nấc từng tiếng.
Cô đã khó chịu đến thế này rồi mà anh vẫn bày ra khuôn mặt lạnh lùng hung tợn như vậy, giận cô rồi sao?
Bờ môi hồng mềm mại của cô gái nhỏ khẽ nhếch lên, đôi mắt hồ ly trong suốt lung linh cũng tràn đầy sương mù.
Nam Dạng tủi thân khôn xiết, không nhịn được nắm chặt nắm tay, đấm nhẹ vào vai Lục Thầm Yến, phàn nàn:
"Em, em đã bị anh bắt nạt như vậy rồi, mà anh còn hung dữ với em..."
Giọng cô cáu kỉnh mà đáng yêu hết sức, còn xen lẫn chút nức nở.
Yết hầu Lục Thầm Yến chuyển động dữ dội.
Anh chỉ là một người đàn ông mới được "ăn mặn", cũng chưa từng yêu ai, lần đầu đối mặt với tình huống này, hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào.
Anh chỉ có thể im lặng, nhanh chóng bước đi, muốn sớm đưa cô gái nhỏ trong lồng ngực về phòng ổn thoả.
Nhưng Nam Dạng thấy Lục Thầm Yến lại ôm mình vào phòng ngủ, cả người không khống chế được mà hoảng loạn luống cuống.
"Anh là đồ cầm thú!"
Tay chân cô liên tục vùng vẫy, vừa muốn liều mình cố thoát khỏi vòng tay Lục Thầm Yến, vừa tuyệt vọng:
"Em đã như thế này rồi mà anh còn làm! Em thực sự sẽ chết mất!"
Nhưng Lục Thầm Yến nghe vậy, không những không buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.
Không hổ đã làm quân nhân nhiều năm như thế, sức anh thực sự quá mạnh.
Chỉ bằng một tay, anh đã khống chế được Nam Dạng vững vàng, khiến cô không thể cử động được nữa.
Mắt thấy khoảng cách với chiếc giường lớn trong phòng ngày càng gần, Nam Dạng tưởng rằng hôm nay mình sẽ chết ở đây rồi.
Nhưng bỗng nhiên, Lục Thầm Yến để nằm cô ngửa xuống giường, chỉnh cho cô tư thế nằm thật thoải mái.
Rồi anh lại ghì vai cô xuống, giọng nói trầm khàn:
"Xin lỗi."
Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, nét mày nghiêm nghị của người đàn ông thoáng mang chút vẻ bất đắc dĩ:
"Lúc nãy hiểu lầm em, là lỗi của anh."
"Đêm qua cũng là do anh."
Lục Thầm Yến thẳng thắn thành khẩn trực tiếp nói với cô: "Anh thực sự không có kinh nghiệm trong việc này."
Lục Thầm Yến nhíu mày, nhưng vẫn làm theo.
Không ngờ ngay sau đó, cô gái nhỏ kia đã vươn tay ôm lấy cổ anh.
Toàn thân Lục Thầm Yến lập tức căng cứng.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nam Dạng, giọng nói dịu dàng khe khẽ, tựa như mang theo mùi hương thoang thoảng.
"Em... Bị đau ở đó, chắc là bị trầy da rồi, anh mau đi mua một ít thuốc mỡ Erythromycin (*) với cồn i ốt về đây."
(*) Erythromycin là thuốc kháng sinh điều trị các trường hợp nhiễm trùng ngoài da, ở mắt hoặc hô hấp.
Nam Dạng cố nén cảm giác xấu hổ, nói xong thì thực sự tức sắp khóc tới nơi.
Lớn đầu vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên cô xấu hổ muốn độn thổ như thế.
Thà cô té xuống núi chết luôn, còn hơn phải chịu cảnh tủi thân uất ức thế này!
Nghe cô nói xong, vẻ mặt Lục Thầm Yến lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
Anh vốn đã sắc sảo lạnh lùng nghiêm nghị, giờ đây khuôn mặt còn nghiêm túc, mày kiếm nhíu chặt lại, trông càng khó tiếp cận hơn.
Lục Thầm Yến cứ thế ôm ngang Nam Dạng lên tầng trên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Dạng nhìn nét mày lạnh lẽo hung dữ của anh, hung bạo hết sức, cô cũng bị khí thế ấy dọa đến run lên.
Cô sợ đến nỗi không nhịn được mà khóc nấc từng tiếng.
Cô đã khó chịu đến thế này rồi mà anh vẫn bày ra khuôn mặt lạnh lùng hung tợn như vậy, giận cô rồi sao?
Bờ môi hồng mềm mại của cô gái nhỏ khẽ nhếch lên, đôi mắt hồ ly trong suốt lung linh cũng tràn đầy sương mù.
Nam Dạng tủi thân khôn xiết, không nhịn được nắm chặt nắm tay, đấm nhẹ vào vai Lục Thầm Yến, phàn nàn:
"Em, em đã bị anh bắt nạt như vậy rồi, mà anh còn hung dữ với em..."
Giọng cô cáu kỉnh mà đáng yêu hết sức, còn xen lẫn chút nức nở.
Yết hầu Lục Thầm Yến chuyển động dữ dội.
Anh chỉ là một người đàn ông mới được "ăn mặn", cũng chưa từng yêu ai, lần đầu đối mặt với tình huống này, hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào.
Anh chỉ có thể im lặng, nhanh chóng bước đi, muốn sớm đưa cô gái nhỏ trong lồng ngực về phòng ổn thoả.
Nhưng Nam Dạng thấy Lục Thầm Yến lại ôm mình vào phòng ngủ, cả người không khống chế được mà hoảng loạn luống cuống.
"Anh là đồ cầm thú!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay chân cô liên tục vùng vẫy, vừa muốn liều mình cố thoát khỏi vòng tay Lục Thầm Yến, vừa tuyệt vọng:
"Em đã như thế này rồi mà anh còn làm! Em thực sự sẽ chết mất!"
Nhưng Lục Thầm Yến nghe vậy, không những không buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.
Không hổ đã làm quân nhân nhiều năm như thế, sức anh thực sự quá mạnh.
Chỉ bằng một tay, anh đã khống chế được Nam Dạng vững vàng, khiến cô không thể cử động được nữa.
Mắt thấy khoảng cách với chiếc giường lớn trong phòng ngày càng gần, Nam Dạng tưởng rằng hôm nay mình sẽ chết ở đây rồi.
Nhưng bỗng nhiên, Lục Thầm Yến để nằm cô ngửa xuống giường, chỉnh cho cô tư thế nằm thật thoải mái.
Rồi anh lại ghì vai cô xuống, giọng nói trầm khàn:
"Xin lỗi."
Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, nét mày nghiêm nghị của người đàn ông thoáng mang chút vẻ bất đắc dĩ:
"Lúc nãy hiểu lầm em, là lỗi của anh."
"Đêm qua cũng là do anh."
Lục Thầm Yến thẳng thắn thành khẩn trực tiếp nói với cô: "Anh thực sự không có kinh nghiệm trong việc này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro