A Ngu Nhà Họ Liễu

Chương 2

2024-12-30 15:35:42

Một giọng nói nửa cười nửa không vang lên, là người thư sinh cao lớn kia.

“Ta tưởng ngươi gan dạ, hóa ra, ngươi không biết quân kỹ là làm gì?”

Ta quay đầu lại, tầm mắt chỉ cao đến n.g.ự.c hắn.

Thanh kiếm trong tay hắn đong đưa, tua rua lắc lư, khúc xương cổ lướt qua sát mặt ta.

Ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng mùi m.á.u tanh xộc vào mũi khiến lời nói nghẹn lại.

Hắn khẽ cười một tiếng, phất tay ra hiệu.

Bốn binh lính từ ngoài trướng bước vào, kéo theo hai cô gái đã bỏ trốn. Họ bị lôi xềnh xệch đến cuối trướng, nơi có gian phòng được che bằng rèm.

Không rõ hai cô ấy đã trải qua những gì, nhưng họ không còn phát ra bất kỳ âm thanh van xin nào nữa.

Dưới đất kéo dài hai vệt m.á.u nhạt, không rõ là do da bị trầy xước hay từ giữa hai chân rỉ ra.

Nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó. Họ bị đưa vào gian cuối cùng, rèm che lại, hai người lính tiến vào.

Ở cửa chất lên từng lớp y phục, bên trong vang lên những tiếng khóc yếu ớt.

Ta và những cô gái còn lại chỉ biết đứng nhìn cảnh tượng đó.

Lần lượt, vài người khác bước vào trướng, ánh mắt bắt đầu dò xét chúng ta từ đầu đến chân.

Cho dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng lúc này, mồ hôi lạnh vẫn túa ra khắp người ta, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy.

Thư sinh cao lớn nghiêng đầu nhìn ta một cái, như muốn an ủi, rồi lên tiếng.

“Họ bỏ trốn, theo quân quy bị xử lý như tội nô. Ở đây, chỉ có tội nô mới bị bỏ lại chờ chết.”

Nói xong, hắn kéo ta ra sau lưng mình, chắn đi ánh mắt dò xét của những người khác đang đổ dồn vào ta.

“Các ngươi không phạm lỗi, không cần phải sợ hãi như vậy. Đừng sợ.”



Câu “đừng sợ” ấy rất khẽ, gần như chỉ đủ để ta nghe thấy.

Nhưng ta thực sự đã sợ.

Ta sợ mình sẽ giống họ, bị giam cầm trong nơi này, thối rữa tại đây.

Quên mất bản thân là ai, quên mất ca ca và mẫu thân.

Và không bao giờ tìm được sự thật về cái c.h.ế.t oan uổng của phụ thân.

Chỉ cần không vi phạm quân quy, sẽ không bị nhốt vào doanh trướng hồng.

Lòng ta có chút yên ổn hơn, có vẻ mọi chuyện ban nãy chỉ là cách để hù dọa chúng ta mà thôi.

Ban ngày, chúng ta chỉ cần làm vài việc lặt vặt như may vá y phục, đun nước, nhóm lửa.

Nhưng đến tối, chúng ta không có nơi ở cố định.

Chỗ ngủ qua đêm của chúng ta phụ thuộc vào nơi các binh lính cần người bầu bạn.

Nhiệm vụ của chúng ta là nói chuyện, làm họ vui vẻ.

Nếu họ trả thêm bạc, chúng ta phải giúp họ rửa chân, tắm rửa.

Dù có hơi khó chịu, nhưng ít ra vẫn giữ được thân thể trong sạch.

Ta vừa nghe lời huấn luyện vừa thất thần nhìn khúc xương cổ đong đưa trước mắt.

Ta để ý thấy, trong doanh trại này, ngoài hắn, không có ai mang theo một khúc xương cổ như thế.

Hắn cao lớn, mạnh mẽ như một vị đại Tướng quân.

Nếu hắn là Bùi Tướng quân, thì việc phụ thân ta mất tích và qua đời chắc chắn có liên quan đến hắn.

Ta nhất định phải tìm cách ở bên cạnh hắn.

Đang chìm trong suy nghĩ, ta không để ý rằng hắn đã nói xong và đang nhìn ta.



“Sao? Không biết làm à? Có cần ta dạy không?”

Ta vội lấy lại tinh thần, trả lời nhanh: “Biết, biết chứ, ta nhóm lửa giỏi lắm.”

Nhớ lại lúc trên xe ngựa, khi hắn ôm kiếm nhắm mắt nghỉ mà mày nhíu chặt, rồi lúc xuống xe hắn vô thức xoa nhẹ thái dương, đó đều là triệu chứng của việc mất ngủ.

Ta lập tức nói thêm:

“Ta còn biết hát ru giúp dễ ngủ, có thể giảm đau đầu.”

Hắn nhướn mày, khuôn mặt góc cạnh thêm phần tò mò.

Sợ hắn sinh nghi vì mục đích quá rõ ràng của mình, ta liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Ta… ta còn rất giỏi kỳ lưng, chỉ cần một chiếc khăn, ta có thể kỳ ra cả một chậu bùn. Ngài, ngài có muốn thử không?”

Lời vừa dứt, xung quanh vang lên một trận cười lớn.

Một binh lính gầy gò bước lên, cười cười rồi nhét một túi tiền vào tay ta.

“Cô nương này thú vị thật. Đáng tiếc là nhìn nhầm người rồi. Quân sư Trung lang tướng của Thẩm gia nổi danh không gần nữ sắc, đêm nay vẫn là theo ta đi, đại gia ta có nhiều tiền lắm.”

Hắn là quân sư sao?

Một quân sư mà cao lớn như thế sao?

Ta bị câu nói làm giật mình, vô thức nắm lấy tay áo của quân sư.

Hắn không hất tay ta ra, mà trở tay dùng chuôi kiếm gõ lên cổ tay của người kia.

Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, buông tay ra.

Ngay sau đó, ta bị hắn bế thốc lên, đặt ngang vai.

“Người này, ta muốn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện A Ngu Nhà Họ Liễu

Số ký tự: 0