Chương 1
2024-12-30 15:35:42
Tên trên danh sách là của ta, Liễu A Ngu.
Người thư sinh phụ trách ghi danh có đôi mày mắt lạnh lùng, ánh mắt lướt qua ta một lượt, sau đó nhận lấy danh sách, rút ra một cuốn sổ đỏ, viết xuống ba chữ "Ngu Mỹ Nhân".
Ta nhận ra "Ngu Mỹ Nhân".
Phụ thân từng nói, đó là một loài hoa có bề ngoài vô hại, nhưng lại là loại độc dễ khiến người ta nghiện.
"Đã nghĩ kỹ chưa? Một khi đã điểm chỉ, sẽ không thể hối hận."
Vị thư sinh đặt cuốn sổ đỏ trước mặt ta.
Bên trái cuốn sổ là một con d.a.o nhỏ, bên phải là sáu lượng bạc.
Ta không do dự chút nào, lập tức cất bạc vào lòng, cắt đầu ngón tay, để lại dấu m.á.u ngay trên ba chữ "Ngu Mỹ Nhân".
Cầm sáu lượng bạc, ta chạy một mạch về nhà.
Ca ca nhìn thấy bạc, đôi mắt đỏ hoe: "Muội thay ta đi rồi sao? Muội làm quân kỹ sao? Mau quay lại rút tên!"
Ta nhỏ giọng phân bua: "Ca, muội đã điểm chỉ rồi. Không phải muội thay huynh đi, mà là vì huynh đi chỉ được bốn lượng, còn muội đi thì được sáu lượng."
Bốn lượng, không đủ.
Hai lượng để mua quan tài cho phụ thân, hai lượng để mua thuốc cho mẫu thân, một lượng để mua nạng cho ca ca, một lượng để mua lương thực.
Phải đủ sáu lượng mới có thể vượt qua mùa đông này.
Mẫu thân im lặng rơi nước mắt, ca ca không nói gì thêm, ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa tự tát mình ba cái thật mạnh.
Ta không hiểu vì sao mẫu thân và ca ca lại đau lòng như vậy, có lẽ chỉ là không nỡ rời xa ta.
Nhưng đây là cách tốt nhất rồi.
Ta vào quân doanh có cơm ăn áo mặc, lại có tiền để gia đình có cơm ăn áo mặc.
Chuyện này thật tốt biết bao.
Ta đỡ ca ca dậy, cẩn thận chia số bạc thành từng phần: "Sáu lượng này, hai lượng đặt mua quan tài, hai lượng nhờ trưởng thôn mua thuốc, một lượng đặt mua một đôi nạng, một lượng còn lại đủ để huynh và mẫu thân mua năm thúng gạo trắng, hai thúng cải trắng, hai thúng than củi để vượt qua mùa đông này."
Ca ca, nhất định phải vượt qua mùa đông này.
Mùa đông qua đi, mùa xuân sẽ tới.
Phụ thân từng nói, khi mùa xuân đến, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Khi tia nắng cuối cùng đổ dài lên đỉnh núi, ta bị đưa lên xe ngựa của đoàn quân.
Trên xe ngoài ta, còn có năm cô gái cùng tuổi.
Mắt họ đỏ hoe, má sưng vù, không ngừng thút thít.
Ta mới biết, chỉ có mình ta là tự nguyện.
Họ đều bị người nhà dùng roi đánh, dây trói, ép buộc đưa đi tòng quân.
Nghe nói, trên đường còn có hai người nhảy khỏi xe trốn chạy, nhưng bị bắt lại, đánh một trận rồi trói lên ngựa phía sau.
“Vào quân doanh rồi mà dám chạy trốn, chính là đào binh.”
Một người vén rèm bước vào, lạnh lùng nói một câu, rồi ôm thanh kiếm lớn ngồi ngay cửa xe, vẻ mặt nghiêm nghị.
Thì ra là người thư sinh ghi danh khi trước.
Nhìn kỹ lúc này, ta mới nhận ra thân hình hắn cao lớn, hoàn toàn không giống một thư sinh, mà mùi mực trên người cũng rất nhạt.
Ta ngồi gần hắn nhất, có thể ngửi rõ ngoài mùi mực còn thoang thoảng mùi tanh của máu.
Không giống mùi tanh của đồ tể trong làng, mà là loại khiến người ta run rẩy trong vô thức. Về sau ta mới biết, đó là sát khí, chỉ những người kẻ quá nhiều người mới có.
“Trở thành đào binh, lột da róc xương cũng còn nhẹ. Tướng quân thương hương tiếc ngọc, không lấy mạng hai người kia đã là nhân từ rồi.”
Vừa nói, hắn vừa lắc chuôi kiếm, thứ tua rua buộc trên đó va vào kiếm phát ra tiếng leng keng.
Trên tua rua có một mảnh xương trắng, hắn nhàn nhạt nói:
“Khúc xương này chính là xương cổ của đào binh, ta tự tay róc lấy.”
Tất cả mọi người đều sợ đến im thin thít, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Ta nhìn chằm chằm vào khúc xương ấy.
Hóa ra, đó chính là xương cổ.
Hóa ra, khúc xương bị thiếu trên thân thể phụ thân lại trông như thế này.
Xe ngựa đến doanh trại.
Có người dẫn chúng ta đi tắm rửa, thay trang phục mới, trên áo váy còn thêu cả những viên ngọc trai nhỏ.
Ta lén gỡ mấy viên ngọc, giấu vào lớp áo sát người.
Những viên ngọc này có thể đổi được than củi ở làng.
Ta phải giữ lại, để gửi về cho mẫu thân và ca ca.
Năm cô gái kia không còn khóc nữa, họ vui vẻ vuốt ve lớp vải mềm mại trên áo.
Nhưng chẳng bao lâu, nụ cười trên mặt họ vụt tắt.
Chúng ta bị dẫn vào một doanh trại lớn, bên trong che rèm đỏ, chia ra bảy gian nhỏ bằng những tấm rèm đủ màu sắc.
Ở gian cuối, có hai người lính để trần nửa thân trên, đứng trước cửa, đang vén rèm lên và thúc giục: “Nhanh lên.”
Nghe tiếng động, họ quay đầu nhìn về phía chúng ta, ánh mắt đầy dục vọng và thèm thuồng.
Khi họ xoay người, ánh sáng lộ ra một cảnh tượng phía sau rèm.
Đó là hai con người đang quấn lấy nhau, cơ thể không ngừng cử động.
Cô gái phía dưới có gương mặt xinh đẹp, nhưng ánh mắt vô hồn.
Cô ta giống như con gà bị cắt tiết trong dịp năm mới, trên mặt tràn đầy vẻ cam chịu và tuyệt vọng.
Hơi thở ta chợt nghẹn lại, vô thức lùi một bước, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay lớn, ấm nóng đặt lên eo, chặn lại, không còn đường lui.
“Mới thế mà đã sợ rồi sao?”
Người thư sinh phụ trách ghi danh có đôi mày mắt lạnh lùng, ánh mắt lướt qua ta một lượt, sau đó nhận lấy danh sách, rút ra một cuốn sổ đỏ, viết xuống ba chữ "Ngu Mỹ Nhân".
Ta nhận ra "Ngu Mỹ Nhân".
Phụ thân từng nói, đó là một loài hoa có bề ngoài vô hại, nhưng lại là loại độc dễ khiến người ta nghiện.
"Đã nghĩ kỹ chưa? Một khi đã điểm chỉ, sẽ không thể hối hận."
Vị thư sinh đặt cuốn sổ đỏ trước mặt ta.
Bên trái cuốn sổ là một con d.a.o nhỏ, bên phải là sáu lượng bạc.
Ta không do dự chút nào, lập tức cất bạc vào lòng, cắt đầu ngón tay, để lại dấu m.á.u ngay trên ba chữ "Ngu Mỹ Nhân".
Cầm sáu lượng bạc, ta chạy một mạch về nhà.
Ca ca nhìn thấy bạc, đôi mắt đỏ hoe: "Muội thay ta đi rồi sao? Muội làm quân kỹ sao? Mau quay lại rút tên!"
Ta nhỏ giọng phân bua: "Ca, muội đã điểm chỉ rồi. Không phải muội thay huynh đi, mà là vì huynh đi chỉ được bốn lượng, còn muội đi thì được sáu lượng."
Bốn lượng, không đủ.
Hai lượng để mua quan tài cho phụ thân, hai lượng để mua thuốc cho mẫu thân, một lượng để mua nạng cho ca ca, một lượng để mua lương thực.
Phải đủ sáu lượng mới có thể vượt qua mùa đông này.
Mẫu thân im lặng rơi nước mắt, ca ca không nói gì thêm, ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa tự tát mình ba cái thật mạnh.
Ta không hiểu vì sao mẫu thân và ca ca lại đau lòng như vậy, có lẽ chỉ là không nỡ rời xa ta.
Nhưng đây là cách tốt nhất rồi.
Ta vào quân doanh có cơm ăn áo mặc, lại có tiền để gia đình có cơm ăn áo mặc.
Chuyện này thật tốt biết bao.
Ta đỡ ca ca dậy, cẩn thận chia số bạc thành từng phần: "Sáu lượng này, hai lượng đặt mua quan tài, hai lượng nhờ trưởng thôn mua thuốc, một lượng đặt mua một đôi nạng, một lượng còn lại đủ để huynh và mẫu thân mua năm thúng gạo trắng, hai thúng cải trắng, hai thúng than củi để vượt qua mùa đông này."
Ca ca, nhất định phải vượt qua mùa đông này.
Mùa đông qua đi, mùa xuân sẽ tới.
Phụ thân từng nói, khi mùa xuân đến, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Khi tia nắng cuối cùng đổ dài lên đỉnh núi, ta bị đưa lên xe ngựa của đoàn quân.
Trên xe ngoài ta, còn có năm cô gái cùng tuổi.
Mắt họ đỏ hoe, má sưng vù, không ngừng thút thít.
Ta mới biết, chỉ có mình ta là tự nguyện.
Họ đều bị người nhà dùng roi đánh, dây trói, ép buộc đưa đi tòng quân.
Nghe nói, trên đường còn có hai người nhảy khỏi xe trốn chạy, nhưng bị bắt lại, đánh một trận rồi trói lên ngựa phía sau.
“Vào quân doanh rồi mà dám chạy trốn, chính là đào binh.”
Một người vén rèm bước vào, lạnh lùng nói một câu, rồi ôm thanh kiếm lớn ngồi ngay cửa xe, vẻ mặt nghiêm nghị.
Thì ra là người thư sinh ghi danh khi trước.
Nhìn kỹ lúc này, ta mới nhận ra thân hình hắn cao lớn, hoàn toàn không giống một thư sinh, mà mùi mực trên người cũng rất nhạt.
Ta ngồi gần hắn nhất, có thể ngửi rõ ngoài mùi mực còn thoang thoảng mùi tanh của máu.
Không giống mùi tanh của đồ tể trong làng, mà là loại khiến người ta run rẩy trong vô thức. Về sau ta mới biết, đó là sát khí, chỉ những người kẻ quá nhiều người mới có.
“Trở thành đào binh, lột da róc xương cũng còn nhẹ. Tướng quân thương hương tiếc ngọc, không lấy mạng hai người kia đã là nhân từ rồi.”
Vừa nói, hắn vừa lắc chuôi kiếm, thứ tua rua buộc trên đó va vào kiếm phát ra tiếng leng keng.
Trên tua rua có một mảnh xương trắng, hắn nhàn nhạt nói:
“Khúc xương này chính là xương cổ của đào binh, ta tự tay róc lấy.”
Tất cả mọi người đều sợ đến im thin thít, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Ta nhìn chằm chằm vào khúc xương ấy.
Hóa ra, đó chính là xương cổ.
Hóa ra, khúc xương bị thiếu trên thân thể phụ thân lại trông như thế này.
Xe ngựa đến doanh trại.
Có người dẫn chúng ta đi tắm rửa, thay trang phục mới, trên áo váy còn thêu cả những viên ngọc trai nhỏ.
Ta lén gỡ mấy viên ngọc, giấu vào lớp áo sát người.
Những viên ngọc này có thể đổi được than củi ở làng.
Ta phải giữ lại, để gửi về cho mẫu thân và ca ca.
Năm cô gái kia không còn khóc nữa, họ vui vẻ vuốt ve lớp vải mềm mại trên áo.
Nhưng chẳng bao lâu, nụ cười trên mặt họ vụt tắt.
Chúng ta bị dẫn vào một doanh trại lớn, bên trong che rèm đỏ, chia ra bảy gian nhỏ bằng những tấm rèm đủ màu sắc.
Ở gian cuối, có hai người lính để trần nửa thân trên, đứng trước cửa, đang vén rèm lên và thúc giục: “Nhanh lên.”
Nghe tiếng động, họ quay đầu nhìn về phía chúng ta, ánh mắt đầy dục vọng và thèm thuồng.
Khi họ xoay người, ánh sáng lộ ra một cảnh tượng phía sau rèm.
Đó là hai con người đang quấn lấy nhau, cơ thể không ngừng cử động.
Cô gái phía dưới có gương mặt xinh đẹp, nhưng ánh mắt vô hồn.
Cô ta giống như con gà bị cắt tiết trong dịp năm mới, trên mặt tràn đầy vẻ cam chịu và tuyệt vọng.
Hơi thở ta chợt nghẹn lại, vô thức lùi một bước, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay lớn, ấm nóng đặt lên eo, chặn lại, không còn đường lui.
“Mới thế mà đã sợ rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro