Chương 4
2024-12-30 15:35:42
Bên ngoài doanh trướng, sấm chớp rạch ngang bầu trời, ngay sau đó là tiếng sấm vang rền khiến ta giật mình.
Ta siết chặt tấm da sói tuyết trong tay, những sợi lông cứng chạm vào lòng bàn tay đau rát, nhưng không bằng một phần mười nỗi đau trong lồng ngực.
Người bị khoét sống xương cổ, chính là phụ thân ta.
Hôm phụ thân mất tích, mẫu thân lên cơn sốt cao, ho ra máu.
Phụ thân vội xuống núi trong đêm, nói rằng sẽ mua thuốc về cho mẫu thân.
Nhưng ông đi mãi không trở lại.
Ca ca xuống núi tìm, mới biết phụ thân vì lòng tốt đã b.ắ.n c.h.ế.t một con sói tuyết định tấn công Bùi Tướng quân.
Nhưng vì vậy, ông bị Bùi Tướng quân ép phải đi theo mà không cho từ chối.
Người trong làng đều nói, phụ thân ta theo Tướng quân là để đổi đời, không cần phải chịu khổ, cũng không cần đến chúng ta nữa.
Chúng ta không tin.
Phụ thân và mẫu thân tình sâu nghĩa nặng, ông tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi mẫu thân.
Và quả thật, phụ thân đã trở về.
Chỉ là, t.h.i t.h.ể của ông bị treo ngược lên, phơi nắng ba ngày, rồi bị quăng vào bãi tha ma cùng với vài người khác.
Ta đi dò hỏi mới biết, tất cả họ đều là những đào binh bị xử tử.
Phụ thân ta cũng vậy.
Ta và ca ca lén lút trong đêm, mang t.h.i t.h.ể phụ thân về.
Xương cổ đã bị khoét mất một khúc.
Bên trong lớp áo gần sát người nhất, vẫn còn mấy đồng tiền lẻ, là số tiền ông mang đi mua thuốc cho mẫu thân.
Trên đường về, ca ca vô ý giẫm phải cơ quan bẫy, khiến chân bị tàn phế.
Người làng đồn đại rằng phụ thân tham sống sợ chết, mới phải chịu kết cục thảm khốc như vậy, còn làm liên lụy đến con cháu.
Ta và ca ca nghe được, đã mắng họ bỏ đi.
Phụ thân ta, khi còn trẻ suýt chút nữa đã trở thành Võ Trạng nguyên.
Chỉ vì không có tiền lo lót, bị quý tộc hãm hại, cuối cùng bị đánh trọng thương rồi vứt trên đường suýt chết.
Chính mẫu thân ta đã cứu sống ông, cho ông hy vọng để sống tiếp.
Phụ thân từng nói, cả đời này ông sống là vì ba mẹ con ta.
Ông còn gửi ca ca đi học, nói rằng trong thế gian này, phải đứng cao mới có quyền được sống tử tế.
Phụ thân cũng từng hứa, đợi ta lớn thêm chút nữa ông cũng sẽ gửi ta đi học để biết được nhiều kỹ năng hơn, dù rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể sống tốt.
Một người phụ thân như vậy, tuyệt đối không vì vinh hoa phú quý mà bỏ rơi chúng ta.
Càng không bao giờ vì tham sống sợ c.h.ế.t mà làm đào binh.
Bên ngoài, tiếng sấm nối tiếp nhau vang lên không dứt.
Thẩm Nam Ẩn liếc nhìn ra cửa sổ, khẽ thở dài.
"Sấm đánh trong tuyết, mộ phần lại thêm nhiều. Chỉ e mùa đông năm nay sẽ đặc biệt khó vượt qua."
Hắn uống cạn chút trà cuối cùng trong bát, đặt bát xuống đất, rồi nằm xuống với y phục trên người, khép mắt lại, hàng mày hơi nhíu.
"Hát một bài ru ngủ đi, đã lâu ta không có được giấc ngủ ngon."
Ta nhẹ nhàng đặt đầu hắn lên đùi mình, dùng tay khẽ xoa lên thái dương của hắn.
Giống như khi ta còn nhỏ, vào mỗi đêm sấm sét, ta sợ hãi nằm trong vòng tay của phụ thân và mẫu thân.
Khi đó, phụ thân và mẫu thân mỗi người che cho ta một bên tai, rồi khe khẽ hát.
"Trăng sáng tỏ, gió nhẹ êm.”
“Lá cây che, khung cửa nhỏ.”
“Đừng sợ đêm đông dài lạnh giá.”
“Xuân đến, vạn vật lại hồi sinh…"
Xuân đến, vạn vật lại hồi sinh.
Phụ thân, con nhất định sẽ vượt qua mùa đông khắc nghiệt này.
Mẫu thân và ca ca, cũng nhất định sẽ làm được.
Sáng sớm hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Thẩm Nam Ẩn đang chuẩn bị nước rửa mặt.
Thấy ta mở mắt, hắn bưng chậu nước và khăn mặt đến, một tay đỡ ta ngồi dậy, tay kia làm ướt khăn rồi nhẹ nhàng lau mặt ta ba lần.
"Hôm nay tuyết lớn, trong bếp cần nhiều người làm việc, nhanh chóng sửa soạn rồi qua đó."
Nước không lạnh như ta nghĩ.
Nó ấm áp.
"Ấm thế này cơ à?" Ta ngạc nhiên hỏi.
Hắn chỉ "ừ" một tiếng, ném cho ta một chiếc khăn khô.
"Đêm qua ngủ ngon, thưởng cho ngươi." Nói xong, hắn bưng chậu nước ra ngoài mà không ngoảnh lại.
Ta cầm khăn lên lau mặt, lúc này mới phát hiện trong đó có một gói giấy nhỏ, bên trong là một miếng bánh đường.
Trong quân doanh, chỉ có các phó tướng trở lên mới được ăn bánh đường.
Miếng bánh này là khẩu phần của hắn.
Ta cẩn thận cất đi.
Khi đến phòng bếp, đã có bốn cô gái đến từ trước.
Người lính phụ trách điểm danh đọc qua danh sách:
"Châu Lan, Thải Cúc, Lạp Mai, Mộc Miên, Ngu Mỹ Nhân… Trúc Đào đâu?"
"Ta ở đây."
Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Trúc Đào với khuôn mặt tái nhợt, khập khiễng bước vào doanh trướng của phòng bếp.
"Tối qua bị thương ở chân nên đến muộn, mong quân gia đừng phạt."
Ta siết chặt tấm da sói tuyết trong tay, những sợi lông cứng chạm vào lòng bàn tay đau rát, nhưng không bằng một phần mười nỗi đau trong lồng ngực.
Người bị khoét sống xương cổ, chính là phụ thân ta.
Hôm phụ thân mất tích, mẫu thân lên cơn sốt cao, ho ra máu.
Phụ thân vội xuống núi trong đêm, nói rằng sẽ mua thuốc về cho mẫu thân.
Nhưng ông đi mãi không trở lại.
Ca ca xuống núi tìm, mới biết phụ thân vì lòng tốt đã b.ắ.n c.h.ế.t một con sói tuyết định tấn công Bùi Tướng quân.
Nhưng vì vậy, ông bị Bùi Tướng quân ép phải đi theo mà không cho từ chối.
Người trong làng đều nói, phụ thân ta theo Tướng quân là để đổi đời, không cần phải chịu khổ, cũng không cần đến chúng ta nữa.
Chúng ta không tin.
Phụ thân và mẫu thân tình sâu nghĩa nặng, ông tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi mẫu thân.
Và quả thật, phụ thân đã trở về.
Chỉ là, t.h.i t.h.ể của ông bị treo ngược lên, phơi nắng ba ngày, rồi bị quăng vào bãi tha ma cùng với vài người khác.
Ta đi dò hỏi mới biết, tất cả họ đều là những đào binh bị xử tử.
Phụ thân ta cũng vậy.
Ta và ca ca lén lút trong đêm, mang t.h.i t.h.ể phụ thân về.
Xương cổ đã bị khoét mất một khúc.
Bên trong lớp áo gần sát người nhất, vẫn còn mấy đồng tiền lẻ, là số tiền ông mang đi mua thuốc cho mẫu thân.
Trên đường về, ca ca vô ý giẫm phải cơ quan bẫy, khiến chân bị tàn phế.
Người làng đồn đại rằng phụ thân tham sống sợ chết, mới phải chịu kết cục thảm khốc như vậy, còn làm liên lụy đến con cháu.
Ta và ca ca nghe được, đã mắng họ bỏ đi.
Phụ thân ta, khi còn trẻ suýt chút nữa đã trở thành Võ Trạng nguyên.
Chỉ vì không có tiền lo lót, bị quý tộc hãm hại, cuối cùng bị đánh trọng thương rồi vứt trên đường suýt chết.
Chính mẫu thân ta đã cứu sống ông, cho ông hy vọng để sống tiếp.
Phụ thân từng nói, cả đời này ông sống là vì ba mẹ con ta.
Ông còn gửi ca ca đi học, nói rằng trong thế gian này, phải đứng cao mới có quyền được sống tử tế.
Phụ thân cũng từng hứa, đợi ta lớn thêm chút nữa ông cũng sẽ gửi ta đi học để biết được nhiều kỹ năng hơn, dù rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể sống tốt.
Một người phụ thân như vậy, tuyệt đối không vì vinh hoa phú quý mà bỏ rơi chúng ta.
Càng không bao giờ vì tham sống sợ c.h.ế.t mà làm đào binh.
Bên ngoài, tiếng sấm nối tiếp nhau vang lên không dứt.
Thẩm Nam Ẩn liếc nhìn ra cửa sổ, khẽ thở dài.
"Sấm đánh trong tuyết, mộ phần lại thêm nhiều. Chỉ e mùa đông năm nay sẽ đặc biệt khó vượt qua."
Hắn uống cạn chút trà cuối cùng trong bát, đặt bát xuống đất, rồi nằm xuống với y phục trên người, khép mắt lại, hàng mày hơi nhíu.
"Hát một bài ru ngủ đi, đã lâu ta không có được giấc ngủ ngon."
Ta nhẹ nhàng đặt đầu hắn lên đùi mình, dùng tay khẽ xoa lên thái dương của hắn.
Giống như khi ta còn nhỏ, vào mỗi đêm sấm sét, ta sợ hãi nằm trong vòng tay của phụ thân và mẫu thân.
Khi đó, phụ thân và mẫu thân mỗi người che cho ta một bên tai, rồi khe khẽ hát.
"Trăng sáng tỏ, gió nhẹ êm.”
“Lá cây che, khung cửa nhỏ.”
“Đừng sợ đêm đông dài lạnh giá.”
“Xuân đến, vạn vật lại hồi sinh…"
Xuân đến, vạn vật lại hồi sinh.
Phụ thân, con nhất định sẽ vượt qua mùa đông khắc nghiệt này.
Mẫu thân và ca ca, cũng nhất định sẽ làm được.
Sáng sớm hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Thẩm Nam Ẩn đang chuẩn bị nước rửa mặt.
Thấy ta mở mắt, hắn bưng chậu nước và khăn mặt đến, một tay đỡ ta ngồi dậy, tay kia làm ướt khăn rồi nhẹ nhàng lau mặt ta ba lần.
"Hôm nay tuyết lớn, trong bếp cần nhiều người làm việc, nhanh chóng sửa soạn rồi qua đó."
Nước không lạnh như ta nghĩ.
Nó ấm áp.
"Ấm thế này cơ à?" Ta ngạc nhiên hỏi.
Hắn chỉ "ừ" một tiếng, ném cho ta một chiếc khăn khô.
"Đêm qua ngủ ngon, thưởng cho ngươi." Nói xong, hắn bưng chậu nước ra ngoài mà không ngoảnh lại.
Ta cầm khăn lên lau mặt, lúc này mới phát hiện trong đó có một gói giấy nhỏ, bên trong là một miếng bánh đường.
Trong quân doanh, chỉ có các phó tướng trở lên mới được ăn bánh đường.
Miếng bánh này là khẩu phần của hắn.
Ta cẩn thận cất đi.
Khi đến phòng bếp, đã có bốn cô gái đến từ trước.
Người lính phụ trách điểm danh đọc qua danh sách:
"Châu Lan, Thải Cúc, Lạp Mai, Mộc Miên, Ngu Mỹ Nhân… Trúc Đào đâu?"
"Ta ở đây."
Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Trúc Đào với khuôn mặt tái nhợt, khập khiễng bước vào doanh trướng của phòng bếp.
"Tối qua bị thương ở chân nên đến muộn, mong quân gia đừng phạt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro