Nữ Quỷ Nóng Nảy
Ngôn
2024-07-24 07:12:18
Trong phòng, Từ Vân Thư hết sức chuyên chú vẽ phù văn.
Bộ phù này hết sức phức tạp, không thể có một sai sót nào. Hơn nữa phải vẽ và sử dụng ngay lập tức, qua thời gian hiệu lực phải vẽ lại từ đầu.
Ghế đã bị Tiểu Triết ngồi rồi, cho nên Từ Vân Thư chỉ có thể khom lưng, chống khuỷu tay lên bàn.
Tư thế mệt chết đi được, phía sau còn có một nữ quỷ thỉnh thoảng phát ra âm thanh quái dị. Chẳng qua sắc mặt Từ Vân Thư không hề thay đổi, cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Bộ dạng anh thanh tú, lúc vẽ bùa trông cũng rất nghiêm túc, nếu bỏ thân đạo bào này sang một bên, trông anh giống như một chàng sinh viên vừa viết vừa cúi người trước bàn làm việc.
Đôi vợ chồng kia đã trở lại trong phòng, cùng Ninh Khâm Hòa đứng sát cửa phòng, không dám nói lời nào.
Vẻ mặt Ninh Khâm Hòa kiêu ngạo, phù do sư huynh vẽ ra là tốt nhất trong chùa, ngay cả tư thế cũng đẹp trai nhất.
Trong căn phòng nhỏ có thể nghe thấy tiếng bút mực lướt qua trên giấy, còn có tiếng hô hấp khẩn trương của vài người.
Thời gian tích tắc trôi qua, Từ Vân Thư không nhanh không chậm kết thúc nét bút cuối cùng, đuôi mắt nghiêng sang trên người nữ quỷ.
Nữ quỷ lại tàn nhẫn trừng mắt liếc anh một cái, cổ họng gầm rú, ma sát sợi dây thừng vào mép ghế gỗ thô ráp, sợi dây thừng to bằng ngón tay kia đã bị cô cọ sát tưa thành sợi nhỏ.
Từ Vân Thư âm thầm niệm một đoạn Ly Hồn Chú, nhanh chóng dán lá bùa vào người nữ quỷ trước khi sợi dây thừng bị đứt, lạnh lùng nói: "Tĩnh.”
Âm thanh dừng lại ngay lập tức, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nữ quỷ như bị điểm huyệt đứng yên tại chỗ.
Một chốc lát sau, hàm răng cô nghiến chặt, như là ngậm một con ếch đồ chơi lên dây cót, lộp bộp lộp bộp rung động.
Tấm rèm một bên khẽ lay động, xuyên qua kẽ hở trên tấm rèm, một tia sáng le lói chiếu vào.
Ánh sáng dịu nhẹ màu đỏ cam.
Hoàng hôn đã tới.
Người phụ nữ ở cửa nghe thấy tiếng động, nắm lấy cánh tay của người đàn ông, nhìn biểu hiện quỷ dị của con trai, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi.
Khuôn mặt Từ Vân Thư trầm tĩnh, sau khi đọc xong chú ngữ, lạnh nhạt nói: "Ra ngoài.”
“Tôi không muốn.”
Lần này là một giọng nữ rõ ràng.
Người phụ nữ trước cửa phòng hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu lên, may mà chồng kịp thời che miệng bà lại.
Bọn họ ngạc nhiên nghe tiểu đạo sĩ nói chuyện với nữ quỷ trong cơ thể Tiểu Triết.
“Vì sao?”
“Gã đáng chết.” Dừng một chút: “Xen vào việc của người khác, anh cũng đáng chết.”
“Thật sao?”
Nữ quỷ còn muốn nói chuyện, nhưng thân thể bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn, cô cúi đầu, là tờ giấy có hình ảnh kỳ lạ trên người cô đã phát huy tác dụng.
Cô cố gắng xé tờ giấy kia, vươn tay ra, lòng bàn tay của cô đã trở nên trong suốt.
Lá bùa từ trên người Tiêu Triết rơi xuống, người đàn ông trên giường bỗng nhiên nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, hoàn toàn khác hẳn trước đó.
Từ Vân Thư không nhìn ghế, tầm mắt dời sang một bên.
Nữ quỷ tức giận đứng ở bên cạnh Tiểu Triết, giậm chân một cái, lại quay sang Từ Vân Thư, vểnh ngón tay Lan Hoa Chỉ trách anh.
Cô mặc một chiếc váy dây màu đen dài đến giữa đùi, có làn da trắng ngần, trang điểm tinh xảo, dáng người vô cùng đẹp.
Đây là bộ trang phục cô mặc trước khi chết, ăn mặc chỉn chu như thế này chắc chắn không phải là tự sát mà là sự cố ngoài ý muốn.
Giọng nói Từ Vân Thư nhẹ đi vài phần: "Cô quen biết anh ta?”
“Liên quan quái gì đến anh!” Nữ quỷ rất nóng nảy: “Gã là đồ đáng chết.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
Cho dù Từ Vân Thư gặng hỏi như thế nào, nữ quỷ luôn chỉ dùng một câu "Liên quan rắm gì đến anh" đáp lại, anh có hơi bất đắc dĩ, đành đổi đề tài.
“Linh hồn của cô vốn đã rất yếu, không thể ở dương gian được bao lâu, nếu cần thiết, tôi có thể đưa cô đi luân hồi.” Cân nhắc đến tính tình của nữ quỷ này, Từ Vân Thư cẩn thận trau chuốt từ ngữ, bồi thêm một câu: “Cô nguyện ý không?”
Bốn chữ cuối cùng nghe giống như lời thề trong hôn lễ, nữ quỷ kia nghe xong liền nổ tung, giơ đôi chân dài lên đá một cước về phía Từ Vân Thư.
Chiếc váy cô mặc rất ngắn, vừa nhấc chân lên, tà váy đã co đến bắp đùi. Một đôi chân trắng nõn mịn màng hoàn toàn hiện ra trước mắt Từ Vân Thư, anh khẽ quay mặt đi, lịch sự nhìn sang chỗ khác.
Cái chân kia không thể đá tới Từ Vân Thư, nó chỉ xuyên qua cơ thể anh, giống như vật hư vô.
Quỷ không có thực thể, du đãng ở dưới âm phủ, không có phần cứng hỗ trợ phần mềm, cho nên không có cách nào chạm vào con người trong thế gian.
Nữ quỷ biết bản thân không đánh trúng anh được, một cước này chỉ để trút giận mà thôi.
“Giả mù sa mưa, ngụy quân tử! Đàn ông các người không có một người tốt!”
Có lẽ cảm thấy một cước kia chưa đủ, nên lại mắng Từ Vân Thư một tiếng, sau đó vèo một cái chạy trốn không thấy bóng dáng.
Từ Vân Thư nhìn góc váy biến mất kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ninh Khâm Hòa nhăn mày, cậu ta không có bản lĩnh thông linh, Thiên Nhãn chỉ mở ra một phần mười hai, chỉ có thể cảm nhận được một bóng đen nhàn nhạt bay ra khỏi cửa.
Cậu ta tiến lên hỏi: "Không thương lượng được sao?”
Từ Vân Thư lắc đầu: "Là một con quỷ bướng bỉnh.”
“Có ảnh hưởng gì không, cứ để cô ta chạy trốn thế sao.”
“Cô ấy chẳng còn mấy ngày nữa.”
Đã vậy, Ninh Khâm Hòa liền không hỏi nữa.
Đôi vợ chồng này nhìn Từ Vân Thư lẩm bẩm nói chuyện hồi lâu với không khí, sau đó nói những lời như vậy với Ninh Khâm Hòa, càng ngày càng bối rối, bọn họ dò hỏi: "Tiểu đạo trưởng, vậy con trai tôi..."
Từ Vân Thư nói: “Mấy tiếng nữa có thể tỉnh lại, nhớ chuẩn bị thêm thức ăn cho anh ta để bổ sung thể lực.”
“Nữ, nữ quỷ đâu rồi?”
“Đi rồi.”
Người phụ nữ yên lòng, vội vàng tiến lên cởi trói cho Tiểu Triết, để anh ta an ổn ngủ một giấc. Người đàn ông thì cảm kích nắm tay Từ Vân Thư, lấy ra một phần thù lao xa xỉ từ trong túi.
Từ Vân Thư lịch sự từ chối, người đàn ông liên tục đưa tới.
Từ Vân Thư kiên quyết hơn: "Quy củ trong chùa, thứ lỗi cho tôi không thể nhận.”
Ninh Khâm Hòa cũng nói: "Nếu như hai vị thật sự muốn cảm tạ, thì nên làm nhiều việc thiện, tích đức nhiều hơn, đó chính là sự tạ lễ tốt nhất đối với chùa Thanh Vân.”
“Nhất định nhất định.” Người đàn ông thấy thế, đành cất lại khoản tiền kia, nghĩ tới chuyện gì đó liền nói: “Tiểu đạo trưởng không phải muốn ăn bánh gạo nếp ở đầu hẻm sao, bởi vì tiểu đạo trưởng không muốn nhận tiền của chúng tôi, vậy thì chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí cho lần đi xuống núi này, tâm ý nho nhỏ, hy vọng tiểu đạo trưởng không từ chối nữa.”
Khi nhắc đến bánh gạo nếp, Ninh Khâm Hòa thèm ăn, ánh mắt nhìn sang Từ Vân Thư, cầu xin sự đồng ý của anh.
Từ Vân Thư suy tư một lát, khẽ gật đầu.
Bộ phù này hết sức phức tạp, không thể có một sai sót nào. Hơn nữa phải vẽ và sử dụng ngay lập tức, qua thời gian hiệu lực phải vẽ lại từ đầu.
Ghế đã bị Tiểu Triết ngồi rồi, cho nên Từ Vân Thư chỉ có thể khom lưng, chống khuỷu tay lên bàn.
Tư thế mệt chết đi được, phía sau còn có một nữ quỷ thỉnh thoảng phát ra âm thanh quái dị. Chẳng qua sắc mặt Từ Vân Thư không hề thay đổi, cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Bộ dạng anh thanh tú, lúc vẽ bùa trông cũng rất nghiêm túc, nếu bỏ thân đạo bào này sang một bên, trông anh giống như một chàng sinh viên vừa viết vừa cúi người trước bàn làm việc.
Đôi vợ chồng kia đã trở lại trong phòng, cùng Ninh Khâm Hòa đứng sát cửa phòng, không dám nói lời nào.
Vẻ mặt Ninh Khâm Hòa kiêu ngạo, phù do sư huynh vẽ ra là tốt nhất trong chùa, ngay cả tư thế cũng đẹp trai nhất.
Trong căn phòng nhỏ có thể nghe thấy tiếng bút mực lướt qua trên giấy, còn có tiếng hô hấp khẩn trương của vài người.
Thời gian tích tắc trôi qua, Từ Vân Thư không nhanh không chậm kết thúc nét bút cuối cùng, đuôi mắt nghiêng sang trên người nữ quỷ.
Nữ quỷ lại tàn nhẫn trừng mắt liếc anh một cái, cổ họng gầm rú, ma sát sợi dây thừng vào mép ghế gỗ thô ráp, sợi dây thừng to bằng ngón tay kia đã bị cô cọ sát tưa thành sợi nhỏ.
Từ Vân Thư âm thầm niệm một đoạn Ly Hồn Chú, nhanh chóng dán lá bùa vào người nữ quỷ trước khi sợi dây thừng bị đứt, lạnh lùng nói: "Tĩnh.”
Âm thanh dừng lại ngay lập tức, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nữ quỷ như bị điểm huyệt đứng yên tại chỗ.
Một chốc lát sau, hàm răng cô nghiến chặt, như là ngậm một con ếch đồ chơi lên dây cót, lộp bộp lộp bộp rung động.
Tấm rèm một bên khẽ lay động, xuyên qua kẽ hở trên tấm rèm, một tia sáng le lói chiếu vào.
Ánh sáng dịu nhẹ màu đỏ cam.
Hoàng hôn đã tới.
Người phụ nữ ở cửa nghe thấy tiếng động, nắm lấy cánh tay của người đàn ông, nhìn biểu hiện quỷ dị của con trai, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi.
Khuôn mặt Từ Vân Thư trầm tĩnh, sau khi đọc xong chú ngữ, lạnh nhạt nói: "Ra ngoài.”
“Tôi không muốn.”
Lần này là một giọng nữ rõ ràng.
Người phụ nữ trước cửa phòng hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu lên, may mà chồng kịp thời che miệng bà lại.
Bọn họ ngạc nhiên nghe tiểu đạo sĩ nói chuyện với nữ quỷ trong cơ thể Tiểu Triết.
“Vì sao?”
“Gã đáng chết.” Dừng một chút: “Xen vào việc của người khác, anh cũng đáng chết.”
“Thật sao?”
Nữ quỷ còn muốn nói chuyện, nhưng thân thể bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn, cô cúi đầu, là tờ giấy có hình ảnh kỳ lạ trên người cô đã phát huy tác dụng.
Cô cố gắng xé tờ giấy kia, vươn tay ra, lòng bàn tay của cô đã trở nên trong suốt.
Lá bùa từ trên người Tiêu Triết rơi xuống, người đàn ông trên giường bỗng nhiên nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, hoàn toàn khác hẳn trước đó.
Từ Vân Thư không nhìn ghế, tầm mắt dời sang một bên.
Nữ quỷ tức giận đứng ở bên cạnh Tiểu Triết, giậm chân một cái, lại quay sang Từ Vân Thư, vểnh ngón tay Lan Hoa Chỉ trách anh.
Cô mặc một chiếc váy dây màu đen dài đến giữa đùi, có làn da trắng ngần, trang điểm tinh xảo, dáng người vô cùng đẹp.
Đây là bộ trang phục cô mặc trước khi chết, ăn mặc chỉn chu như thế này chắc chắn không phải là tự sát mà là sự cố ngoài ý muốn.
Giọng nói Từ Vân Thư nhẹ đi vài phần: "Cô quen biết anh ta?”
“Liên quan quái gì đến anh!” Nữ quỷ rất nóng nảy: “Gã là đồ đáng chết.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
Cho dù Từ Vân Thư gặng hỏi như thế nào, nữ quỷ luôn chỉ dùng một câu "Liên quan rắm gì đến anh" đáp lại, anh có hơi bất đắc dĩ, đành đổi đề tài.
“Linh hồn của cô vốn đã rất yếu, không thể ở dương gian được bao lâu, nếu cần thiết, tôi có thể đưa cô đi luân hồi.” Cân nhắc đến tính tình của nữ quỷ này, Từ Vân Thư cẩn thận trau chuốt từ ngữ, bồi thêm một câu: “Cô nguyện ý không?”
Bốn chữ cuối cùng nghe giống như lời thề trong hôn lễ, nữ quỷ kia nghe xong liền nổ tung, giơ đôi chân dài lên đá một cước về phía Từ Vân Thư.
Chiếc váy cô mặc rất ngắn, vừa nhấc chân lên, tà váy đã co đến bắp đùi. Một đôi chân trắng nõn mịn màng hoàn toàn hiện ra trước mắt Từ Vân Thư, anh khẽ quay mặt đi, lịch sự nhìn sang chỗ khác.
Cái chân kia không thể đá tới Từ Vân Thư, nó chỉ xuyên qua cơ thể anh, giống như vật hư vô.
Quỷ không có thực thể, du đãng ở dưới âm phủ, không có phần cứng hỗ trợ phần mềm, cho nên không có cách nào chạm vào con người trong thế gian.
Nữ quỷ biết bản thân không đánh trúng anh được, một cước này chỉ để trút giận mà thôi.
“Giả mù sa mưa, ngụy quân tử! Đàn ông các người không có một người tốt!”
Có lẽ cảm thấy một cước kia chưa đủ, nên lại mắng Từ Vân Thư một tiếng, sau đó vèo một cái chạy trốn không thấy bóng dáng.
Từ Vân Thư nhìn góc váy biến mất kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ninh Khâm Hòa nhăn mày, cậu ta không có bản lĩnh thông linh, Thiên Nhãn chỉ mở ra một phần mười hai, chỉ có thể cảm nhận được một bóng đen nhàn nhạt bay ra khỏi cửa.
Cậu ta tiến lên hỏi: "Không thương lượng được sao?”
Từ Vân Thư lắc đầu: "Là một con quỷ bướng bỉnh.”
“Có ảnh hưởng gì không, cứ để cô ta chạy trốn thế sao.”
“Cô ấy chẳng còn mấy ngày nữa.”
Đã vậy, Ninh Khâm Hòa liền không hỏi nữa.
Đôi vợ chồng này nhìn Từ Vân Thư lẩm bẩm nói chuyện hồi lâu với không khí, sau đó nói những lời như vậy với Ninh Khâm Hòa, càng ngày càng bối rối, bọn họ dò hỏi: "Tiểu đạo trưởng, vậy con trai tôi..."
Từ Vân Thư nói: “Mấy tiếng nữa có thể tỉnh lại, nhớ chuẩn bị thêm thức ăn cho anh ta để bổ sung thể lực.”
“Nữ, nữ quỷ đâu rồi?”
“Đi rồi.”
Người phụ nữ yên lòng, vội vàng tiến lên cởi trói cho Tiểu Triết, để anh ta an ổn ngủ một giấc. Người đàn ông thì cảm kích nắm tay Từ Vân Thư, lấy ra một phần thù lao xa xỉ từ trong túi.
Từ Vân Thư lịch sự từ chối, người đàn ông liên tục đưa tới.
Từ Vân Thư kiên quyết hơn: "Quy củ trong chùa, thứ lỗi cho tôi không thể nhận.”
Ninh Khâm Hòa cũng nói: "Nếu như hai vị thật sự muốn cảm tạ, thì nên làm nhiều việc thiện, tích đức nhiều hơn, đó chính là sự tạ lễ tốt nhất đối với chùa Thanh Vân.”
“Nhất định nhất định.” Người đàn ông thấy thế, đành cất lại khoản tiền kia, nghĩ tới chuyện gì đó liền nói: “Tiểu đạo trưởng không phải muốn ăn bánh gạo nếp ở đầu hẻm sao, bởi vì tiểu đạo trưởng không muốn nhận tiền của chúng tôi, vậy thì chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí cho lần đi xuống núi này, tâm ý nho nhỏ, hy vọng tiểu đạo trưởng không từ chối nữa.”
Khi nhắc đến bánh gạo nếp, Ninh Khâm Hòa thèm ăn, ánh mắt nhìn sang Từ Vân Thư, cầu xin sự đồng ý của anh.
Từ Vân Thư suy tư một lát, khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro