Xuống Núi Trừ Tà (1)
Ngôn
2024-07-24 07:12:18
Ngày nọ, có một cặp vợ chồng đến chùa Thanh Vân, vội vàng nói rằng họ muốn cầu kiến trụ trì.
Chùa Thanh Vân nằm ở núi Thanh Vân, ngọn núi cao tầm nhìn hẹp, ngoại trừ những ngày đặc biệt thì ngày thường cũng không có nhiều xe cộ qua lại, rất hiếm khi thấy khách hành hương vội vàng như vậy.
Ninh Khâm Hòa hỏi: "Hai vị muốn gặp sư phụ tôi là có chuyện gì quan trọng sao?”
Thân hình người phụ nữ tiều tụy, trông hốc hác, sắc mặt u ám, quầng thâm dưới mắt cho thấy bà ấy đã mắc chứng mất ngủ nhiều năm, nghe thấy Ninh Khâm Hòa hỏi, bà vội vàng lau nước mắt.
Người đàn ông vừa an ủi vợ mình vừa nói với Ninh Khâm Hòa: "Tiểu đạo trưởng, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, biện pháp gì cũng đã thử hết... Nghe người ta nói trụ trì chùa Thanh Vân là bán tiên đắc đạo, cho nên chúng tôi mới muốn đến cầu xin tiên nhân giúp chúng tôi."
Khóe miệng Ninh Khâm Hòa giật giật, cũng không biết vị này từ đâu nghe được hai từ "Bán tiên".
Bọn họ đúng thực có thể biết được những gì người khác không biết, nhìn thấy những gì người khác không thể nhìn thấy, nhưng còn lâu mới đạt đến mức độ thành tiên.
Họ vẫn là thân xác phàm trần, vẫn phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử. Thậm chí lúc nhập luân hồi, bọn họ còn có thể bị địa phủ trừng phạt vì nhìn trộm thiên cơ.
Trong hàng nghìn năm qua, người chân chính có thể đắc đạo thành tiên chỉ có một số ít mà thôi.
Ninh Khâm Hòa hỏi: "Cho nên, hai vị đã gặp phải chuyện gì?”
Người đàn ông thở dài: "Là con trai của tôi, một tuần trước còn rất bình thường, không biết vì sao đột nhiên giống như thay đổi thành người khác..."
Mới vừa nghe lời mở đầu, Ninh Khâm Hòa đã hiểu vì sao bọn họ lại đến đây.
Người đến chùa thắp hương cầu phúc, chẳng qua cũng chỉ cầu tình duyên công danh, trường sinh vui vẻ.
Còn bọn họ lại cầu việc khác, xua đuổi tà ma.
"Con trai tôi từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan, chưa bao giờ để chúng tôi phải lo lắng. Trước đây nó chưa bao giờ uống rượu, nhưng bây giờ ngày nào cũng uống đến say mèm, uống say còn muốn đập đầu vào tường..."
Nghĩ đến đứa con trai đang ở dưới chân núi, người phụ nữ không kìm được nước mắt lưng tròng: "Chúng tôi không cho nó uống rượu, nó còn lén uống... Nhốt nó trong phòng, nó liền đập đầu vào tường, giống như bị trúng tà vậy. Bác sĩ kê đơn thuốc nhưng không có tác dụng nên chúng tôi phải đến đây cầu trụ trì.”
Trong lòng Ninh Khâm Hòa ghi nhớ lời bọn họ nói, đáp lại: "Hai vị đi theo tôi.”
Ninh Khâm Hòa dẫn hai người đi vào trong viện, trùng hợp đụng phải một người đi ra từ cửa hông.
Người nọ mặc đạo bào màu xanh đen giống Ninh Khâm Hòa, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao ngất như trúc.
Giống như một đạo sĩ không có yêu cầu khắt khe về việc nuôi tóc, tóc của anh được cắt rất gọn gàng, không có uốn tóc và tóc mái, ngay cả tóc mai cũng được cạo sạch sẽ, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt trẻ trung trắng trẻo. Sống mũi cao thẳng, mắt không lớn, độ cong cong của mí mắt song song với đường nét đôi mắt.
Thoạt nhìn, anh trông giống như một người bình thường, nhưng khi nhìn kỹ có thể thấy đồng tử của anh có màu nhạt, với những đốm trắng hơi vô hình, giống như ngôi sao phản chiếu trong nước trà.
Nhìn thấy người tới, Ninh Khâm Hòa gọi: "Sư huynh, anh đến thật đúng lúc.”
Từ Vân Thư nhìn đôi vợ chồng phía sau cậu ta: "Có chuyện gì vậy?”
Ninh Khâm Hòa thuật lại chuyện vừa nãy.
Người đàn ông ở bên cạnh bổ sung nói: "Đạo trưởng, còn một điểm nữa mà vừa rồi tôi không đề cập đến, đó là giọng nói của con trai tôi... Bỗng nhiên trở nên giống phụ nữ."
Nghe vậy, Từ Vân Thư nheo mắt lại, hàng lông mi dài nhuộm lên vầng sáng mặt trời mùa thu.
Ninh Khâm Hòa hỏi: "Sư huynh, hiện tại sư phụ đang ở hậu viện sao?”
Từ Vân Thư nhẹ nhàng mở miệng: "Đi theo tôi.”
Đoàn người đi dọc theo hành lang dài, chỉ thấy dọc đường cây cối xanh tốt, cao hơn cả bức tường đã được sửa chữa.
Sự giao mùa ở đây dường như chậm lại, đã gần vào thu rồi mà vẫn có thể nghe thấy vài tiếng ve kêu râm ran.
Khoảng sân cực kỳ sâu có hai dãy nhà đối xứng, ở giữa có khoảng đất trống với mấy vườn rau. Phía trước sân xây một ngôi nhà độc lập, cửa mở rộng, bên trong thờ phụng tổ sư gia của chùa Thanh Vân.
Từ Vân Thư bảo hai vợ chồng đợi ở cửa một lúc, anh và Ninh Khâm Hòa vào cửa.
Trụ trì nhìn qua sáu bảy mươi tuổi, mái tóc hoa râm, mặc một bộ áo bào màu tím, lúc này đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn niệm kinh trước tổ sư gia.
Nghe tiếng bước chân nhưng cũng không quay đầu lại.
Từ Vân Thư đợi sư phụ tụng kinh xong, đơn giản nói qua chuyện của hai vợ chồng nọ. Trụ trì gật đầu, nói mấy câu, rồi bảo Từ Vân Thư để cho hai vợ chồng đi vào.
Hai vợ chồng bái lạy tổ sư gia, sau đó lại khóc lóc kể lể một trận.
Từ Vân Thư và Ninh Khâm Hòa cũng không ngạc nhiên, đứng yên một bên.
Sau khi trụ trì xoa dịu cảm xúc của hai người, nói với Từ Vân Thư: "Vân Thư, con đi với hai vị một chuyến.”
Từ Vân Thư gật đầu: "Được.”
Người phụ nữ kia thấy Từ Vân Thư tuổi còn trẻ, trong mắt lóe lên sự ngờ vực: "Đạo trưởng, ngài có thể hay không..."
Lão đạo sĩ mỉm cười: "Chân ta bây giờ già yếu, xuống núi khó khăn, để cho Vân Thư lo liệu chuyện này là được."
Nghe trụ trì nói như vậy, người phụ nữ cũng không tiện năn nỉ thêm.
Ninh Khâm Hòa nghe Từ Vân Thư muốn xuống núi, ánh mắt sáng lên, nhân cơ hội hỏi: "Sư phụ, con có thể đi cùng sư huynh không?"
Trụ trì suy tư vài giây: "Cũng được, con đi theo sư huynh để mở mang tầm mắt đi.”
Chùa Thanh Vân nằm ở núi Thanh Vân, ngọn núi cao tầm nhìn hẹp, ngoại trừ những ngày đặc biệt thì ngày thường cũng không có nhiều xe cộ qua lại, rất hiếm khi thấy khách hành hương vội vàng như vậy.
Ninh Khâm Hòa hỏi: "Hai vị muốn gặp sư phụ tôi là có chuyện gì quan trọng sao?”
Thân hình người phụ nữ tiều tụy, trông hốc hác, sắc mặt u ám, quầng thâm dưới mắt cho thấy bà ấy đã mắc chứng mất ngủ nhiều năm, nghe thấy Ninh Khâm Hòa hỏi, bà vội vàng lau nước mắt.
Người đàn ông vừa an ủi vợ mình vừa nói với Ninh Khâm Hòa: "Tiểu đạo trưởng, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, biện pháp gì cũng đã thử hết... Nghe người ta nói trụ trì chùa Thanh Vân là bán tiên đắc đạo, cho nên chúng tôi mới muốn đến cầu xin tiên nhân giúp chúng tôi."
Khóe miệng Ninh Khâm Hòa giật giật, cũng không biết vị này từ đâu nghe được hai từ "Bán tiên".
Bọn họ đúng thực có thể biết được những gì người khác không biết, nhìn thấy những gì người khác không thể nhìn thấy, nhưng còn lâu mới đạt đến mức độ thành tiên.
Họ vẫn là thân xác phàm trần, vẫn phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử. Thậm chí lúc nhập luân hồi, bọn họ còn có thể bị địa phủ trừng phạt vì nhìn trộm thiên cơ.
Trong hàng nghìn năm qua, người chân chính có thể đắc đạo thành tiên chỉ có một số ít mà thôi.
Ninh Khâm Hòa hỏi: "Cho nên, hai vị đã gặp phải chuyện gì?”
Người đàn ông thở dài: "Là con trai của tôi, một tuần trước còn rất bình thường, không biết vì sao đột nhiên giống như thay đổi thành người khác..."
Mới vừa nghe lời mở đầu, Ninh Khâm Hòa đã hiểu vì sao bọn họ lại đến đây.
Người đến chùa thắp hương cầu phúc, chẳng qua cũng chỉ cầu tình duyên công danh, trường sinh vui vẻ.
Còn bọn họ lại cầu việc khác, xua đuổi tà ma.
"Con trai tôi từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan, chưa bao giờ để chúng tôi phải lo lắng. Trước đây nó chưa bao giờ uống rượu, nhưng bây giờ ngày nào cũng uống đến say mèm, uống say còn muốn đập đầu vào tường..."
Nghĩ đến đứa con trai đang ở dưới chân núi, người phụ nữ không kìm được nước mắt lưng tròng: "Chúng tôi không cho nó uống rượu, nó còn lén uống... Nhốt nó trong phòng, nó liền đập đầu vào tường, giống như bị trúng tà vậy. Bác sĩ kê đơn thuốc nhưng không có tác dụng nên chúng tôi phải đến đây cầu trụ trì.”
Trong lòng Ninh Khâm Hòa ghi nhớ lời bọn họ nói, đáp lại: "Hai vị đi theo tôi.”
Ninh Khâm Hòa dẫn hai người đi vào trong viện, trùng hợp đụng phải một người đi ra từ cửa hông.
Người nọ mặc đạo bào màu xanh đen giống Ninh Khâm Hòa, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao ngất như trúc.
Giống như một đạo sĩ không có yêu cầu khắt khe về việc nuôi tóc, tóc của anh được cắt rất gọn gàng, không có uốn tóc và tóc mái, ngay cả tóc mai cũng được cạo sạch sẽ, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt trẻ trung trắng trẻo. Sống mũi cao thẳng, mắt không lớn, độ cong cong của mí mắt song song với đường nét đôi mắt.
Thoạt nhìn, anh trông giống như một người bình thường, nhưng khi nhìn kỹ có thể thấy đồng tử của anh có màu nhạt, với những đốm trắng hơi vô hình, giống như ngôi sao phản chiếu trong nước trà.
Nhìn thấy người tới, Ninh Khâm Hòa gọi: "Sư huynh, anh đến thật đúng lúc.”
Từ Vân Thư nhìn đôi vợ chồng phía sau cậu ta: "Có chuyện gì vậy?”
Ninh Khâm Hòa thuật lại chuyện vừa nãy.
Người đàn ông ở bên cạnh bổ sung nói: "Đạo trưởng, còn một điểm nữa mà vừa rồi tôi không đề cập đến, đó là giọng nói của con trai tôi... Bỗng nhiên trở nên giống phụ nữ."
Nghe vậy, Từ Vân Thư nheo mắt lại, hàng lông mi dài nhuộm lên vầng sáng mặt trời mùa thu.
Ninh Khâm Hòa hỏi: "Sư huynh, hiện tại sư phụ đang ở hậu viện sao?”
Từ Vân Thư nhẹ nhàng mở miệng: "Đi theo tôi.”
Đoàn người đi dọc theo hành lang dài, chỉ thấy dọc đường cây cối xanh tốt, cao hơn cả bức tường đã được sửa chữa.
Sự giao mùa ở đây dường như chậm lại, đã gần vào thu rồi mà vẫn có thể nghe thấy vài tiếng ve kêu râm ran.
Khoảng sân cực kỳ sâu có hai dãy nhà đối xứng, ở giữa có khoảng đất trống với mấy vườn rau. Phía trước sân xây một ngôi nhà độc lập, cửa mở rộng, bên trong thờ phụng tổ sư gia của chùa Thanh Vân.
Từ Vân Thư bảo hai vợ chồng đợi ở cửa một lúc, anh và Ninh Khâm Hòa vào cửa.
Trụ trì nhìn qua sáu bảy mươi tuổi, mái tóc hoa râm, mặc một bộ áo bào màu tím, lúc này đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn niệm kinh trước tổ sư gia.
Nghe tiếng bước chân nhưng cũng không quay đầu lại.
Từ Vân Thư đợi sư phụ tụng kinh xong, đơn giản nói qua chuyện của hai vợ chồng nọ. Trụ trì gật đầu, nói mấy câu, rồi bảo Từ Vân Thư để cho hai vợ chồng đi vào.
Hai vợ chồng bái lạy tổ sư gia, sau đó lại khóc lóc kể lể một trận.
Từ Vân Thư và Ninh Khâm Hòa cũng không ngạc nhiên, đứng yên một bên.
Sau khi trụ trì xoa dịu cảm xúc của hai người, nói với Từ Vân Thư: "Vân Thư, con đi với hai vị một chuyến.”
Từ Vân Thư gật đầu: "Được.”
Người phụ nữ kia thấy Từ Vân Thư tuổi còn trẻ, trong mắt lóe lên sự ngờ vực: "Đạo trưởng, ngài có thể hay không..."
Lão đạo sĩ mỉm cười: "Chân ta bây giờ già yếu, xuống núi khó khăn, để cho Vân Thư lo liệu chuyện này là được."
Nghe trụ trì nói như vậy, người phụ nữ cũng không tiện năn nỉ thêm.
Ninh Khâm Hòa nghe Từ Vân Thư muốn xuống núi, ánh mắt sáng lên, nhân cơ hội hỏi: "Sư phụ, con có thể đi cùng sư huynh không?"
Trụ trì suy tư vài giây: "Cũng được, con đi theo sư huynh để mở mang tầm mắt đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro