Tâm Sự
Ngôn
2024-07-24 07:12:18
Muốn đưa quỷ nhập luân hồi, nhất định phải hiểu rõ oán hận tích tụ trong lòng. Những linh hồn không có nơi nào để nghỉ ngơi, chính là bởi vì họ có những lo lắng không thể buông bỏ.
Nữ quỷ im lặng không nói.
Từ Vân Thư nhẹ giọng hỏi: "Cô hẳn là cũng biết hiện tại cô đang ở trong tình trạng không tốt, tôi có thể giúp cô, cho nên cô không cần phải kháng cự tôi như vậy."
“Cô tên là gì?”
Nữ quỷ không phối hợp, cao ngạo xoay mặt sang một bên.
Từ Vân Thư thở dài dưới đáy lòng, thay đổi vấn đề.
“Cô bám ở trên người anh ta lâu như vậy, vì sao không hút dương khí của anh ta kéo dài tính mạng?”
Nói đến đây, nữ quỷ phản ứng lớn một chút, nhíu mày: "Gã ta ghê tởm muốn chết, để cho tôi hút dương khí của một tên đàn ông chết tiệt, tôi thà chết quách đi còn hơn.”
Cô quên mất, cô đã chết.
Từ Vân Thư nhếch khóe miệng, lại còn là một con quỷ kén ăn.
Anh cười như vậy, nữ quỷ dời mông ngồi lại gần, xích tới tán gẫu hăng hái với tiểu đạo sĩ.
Nữ quỷ là một người yêu cái đẹp, nhìn thấy người đẹp tâm tình sẽ tốt. nụ cười của Từ Vân Thư rất bắt mắt, đặc biệt là đôi mắt nhạt màu xinh đẹp kia cong lên, bên môi nhếch lên một đường cong, nhẹ nhàng khoan khoái như mưa phùn mùa thu.
Nữ quỷ nói: "Anh cười cái gì, gã ta vốn rất thối."
Giọng điệu của cô có chút ngây thơ, Từ Vân Thư lại muốn cười, nhưng cố nhịn lại, anh nương theo lời nữ quỷ hỏi tiếp: "A, cô ngại thối, vậy sao còn muốn bám lên người anh ta?"
“Gã ta đáng chết.”
Lại là câu trả lời này.
“Vì sao lại nói anh ta đáng chết?”
Nữ quỷ không lên tiếng nữa.
Từ Vân Thư nhớ tới tình huống đôi vợ chồng kia từng kể: "Đập đầu vào tường mệt mỏi biết bao, nếu cô muốn anh ta chết, một đao cứa cổ chẳng phải càng dứt khoát hơn à."
Nữ quỷ kinh ngạc mở to hai mắt: "Bộ anh muốn đau chết tôi à!”
“Chứ đập đầu vào tường thì không đau?”
“Tàm tạm...”
Từ Vân Thư lại cong môi.
Ánh đèn trắng nhạt trên đỉnh đầu chiếu vào khuôn mặt của anh, nữ quỷ nâng má thưởng thức nụ cười của anh, đột nhiên phát giác tiểu đạo sĩ có đôi môi không tệ.
Màu hồng nhạt, trong suốt và đầy đặn, đường nét môi rõ ràng, hình dạng môi rất đẹp, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn thân mật.
Bị nữ quỷ nhìn chằm chằm như vậy, sống lưng Từ Vân cứng ngắc, không cười nổi nữa.
Ánh mắt của cô quá trần trụi, hoàn toàn là ánh mắt của một người phụ nữ đang đánh giá một người đàn ông, Từ Vân Thư cảm thấy không được tự nhiên, trở lại vẻ mặt vô cảm.
Khóe miệng hai bên trễ xuống, không có gì đáng xem, nữ quỷ có chút tiếc hận chậc một tiếng.
Từ Vân Thư bình tĩnh lại, suy nghĩ đến việc mỗi lần nữ quỷ nhắc đến lý do tại sao người đàn ông kia phải chết, cô đều im lặng, anh nghĩ đến một khả năng: "Có phải cô đã... Quên mất một số chuyện?"
Quỷ ở dương gian chờ đợi thời gian càng dài, ký ức về cuộc đời của họ khi còn sống sẽ dần dần phai nhạt, có những con quỷ đến cuối cùng thậm chí còn quên mất vì sao bản thân không chịu rời đi, chỉ biết trong lòng vẫn còn một chấp niệm chưa được hoàn thành.
Nghe được câu hỏi của Từ Vân Thư, thần sắc nữ quỷ mê mang.
Cô quả thật không nhớ nổi rất nhiều chuyện, cũng không quen biết người đàn ông kia, chỉ là lúc đang phiêu đãng không mục đích ở nhân gian, tình cờ bắt gặp bí mật chân đạp hai thuyền của anh ta, cho nên mới tức giận muốn hại anh ta.
Cô muốn nói với bạn gái của Tiểu Triết, anh ta không phải là một người đàn ông đáng tin cậy.
Tất cả những người đàn ông ngoại tình đều phải xuống 18 tầng địa ngục, không được chết tử tế.
Nữ quỷ không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, cô không thể nhớ được chuyện lúc mình còn sống, cũng không muốn đi đầu thai. Điều duy nhất cô có thể xác nhận là, mình ở lại dương gian, để trả thù những người đàn ông xấu xa trong ngoài không đồng nhất kia.
Về phần nguyên nhân... Cô cố gắng nhớ lại, nhưng tất cả những gì cô có thể nắm bắt được chỉ là những mảnh vỡ vụn.
Lụa trắng cắt nát, tiếng khóc trắng đêm, chai rượu rỗng trên sàn nhà...
Đầu cô đau muốn nứt ra.
Nữ quỷ khom lưng cuộn tròn trên ghế, mái tóc đen phía trước rủ xuống, che khuất mặt cô.
Cô cau mày, dùng hai tay nắm tóc, miệng phát ra tiếng rên rỉ đau khổ.
"Cô có sao không?"
Nữ quỷ không trả lời được, bàn tay nắm tóc càng thêm dùng sức.
Giữa mày Từ Vân Thư nhíu lại, niệm Tĩnh Tâm Quyết.
Sau khi niệm liên tục hai lần, nữ quỷ dần dần bình tĩnh lại, vẻ mặt ngơ ngác, giống như một đứa trẻ sơ sinh, dường như vừa rồi mất khống chế chỉ là ảo giác.
Từ Vân Thư tinh mắt, phát hiện khóe mắt cô ươn ướt.
“Cô...”
Từ Vân Thư vừa mở miệng, giọng nói lập tức bị cắt ngang.
“Anh đã làm gì tôi…” Nữ quỷ lấy lại sự cáu kỉnh, vỗ bàn một cái, trừng mắt nhìn Từ Vân Thư: “Đám đàn ông các người, không có cái gì tốt!"
Nói xong, cô quay ngoắt đầu bỏ đi.
Chiếc bàn gỗ lắc lư từ bên này sang bên kia, nước trà trong chén sóng sánh sắp đổ.
Từ Vân Thư ngồi một lát, chậm rãi uống xong chén trà lạnh kia, ngẫm lại lời nói của nữ quỷ.
Anh chắc chắn, cô sẽ quay trở lại.
Nữ quỷ im lặng không nói.
Từ Vân Thư nhẹ giọng hỏi: "Cô hẳn là cũng biết hiện tại cô đang ở trong tình trạng không tốt, tôi có thể giúp cô, cho nên cô không cần phải kháng cự tôi như vậy."
“Cô tên là gì?”
Nữ quỷ không phối hợp, cao ngạo xoay mặt sang một bên.
Từ Vân Thư thở dài dưới đáy lòng, thay đổi vấn đề.
“Cô bám ở trên người anh ta lâu như vậy, vì sao không hút dương khí của anh ta kéo dài tính mạng?”
Nói đến đây, nữ quỷ phản ứng lớn một chút, nhíu mày: "Gã ta ghê tởm muốn chết, để cho tôi hút dương khí của một tên đàn ông chết tiệt, tôi thà chết quách đi còn hơn.”
Cô quên mất, cô đã chết.
Từ Vân Thư nhếch khóe miệng, lại còn là một con quỷ kén ăn.
Anh cười như vậy, nữ quỷ dời mông ngồi lại gần, xích tới tán gẫu hăng hái với tiểu đạo sĩ.
Nữ quỷ là một người yêu cái đẹp, nhìn thấy người đẹp tâm tình sẽ tốt. nụ cười của Từ Vân Thư rất bắt mắt, đặc biệt là đôi mắt nhạt màu xinh đẹp kia cong lên, bên môi nhếch lên một đường cong, nhẹ nhàng khoan khoái như mưa phùn mùa thu.
Nữ quỷ nói: "Anh cười cái gì, gã ta vốn rất thối."
Giọng điệu của cô có chút ngây thơ, Từ Vân Thư lại muốn cười, nhưng cố nhịn lại, anh nương theo lời nữ quỷ hỏi tiếp: "A, cô ngại thối, vậy sao còn muốn bám lên người anh ta?"
“Gã ta đáng chết.”
Lại là câu trả lời này.
“Vì sao lại nói anh ta đáng chết?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ quỷ không lên tiếng nữa.
Từ Vân Thư nhớ tới tình huống đôi vợ chồng kia từng kể: "Đập đầu vào tường mệt mỏi biết bao, nếu cô muốn anh ta chết, một đao cứa cổ chẳng phải càng dứt khoát hơn à."
Nữ quỷ kinh ngạc mở to hai mắt: "Bộ anh muốn đau chết tôi à!”
“Chứ đập đầu vào tường thì không đau?”
“Tàm tạm...”
Từ Vân Thư lại cong môi.
Ánh đèn trắng nhạt trên đỉnh đầu chiếu vào khuôn mặt của anh, nữ quỷ nâng má thưởng thức nụ cười của anh, đột nhiên phát giác tiểu đạo sĩ có đôi môi không tệ.
Màu hồng nhạt, trong suốt và đầy đặn, đường nét môi rõ ràng, hình dạng môi rất đẹp, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn thân mật.
Bị nữ quỷ nhìn chằm chằm như vậy, sống lưng Từ Vân cứng ngắc, không cười nổi nữa.
Ánh mắt của cô quá trần trụi, hoàn toàn là ánh mắt của một người phụ nữ đang đánh giá một người đàn ông, Từ Vân Thư cảm thấy không được tự nhiên, trở lại vẻ mặt vô cảm.
Khóe miệng hai bên trễ xuống, không có gì đáng xem, nữ quỷ có chút tiếc hận chậc một tiếng.
Từ Vân Thư bình tĩnh lại, suy nghĩ đến việc mỗi lần nữ quỷ nhắc đến lý do tại sao người đàn ông kia phải chết, cô đều im lặng, anh nghĩ đến một khả năng: "Có phải cô đã... Quên mất một số chuyện?"
Quỷ ở dương gian chờ đợi thời gian càng dài, ký ức về cuộc đời của họ khi còn sống sẽ dần dần phai nhạt, có những con quỷ đến cuối cùng thậm chí còn quên mất vì sao bản thân không chịu rời đi, chỉ biết trong lòng vẫn còn một chấp niệm chưa được hoàn thành.
Nghe được câu hỏi của Từ Vân Thư, thần sắc nữ quỷ mê mang.
Cô quả thật không nhớ nổi rất nhiều chuyện, cũng không quen biết người đàn ông kia, chỉ là lúc đang phiêu đãng không mục đích ở nhân gian, tình cờ bắt gặp bí mật chân đạp hai thuyền của anh ta, cho nên mới tức giận muốn hại anh ta.
Cô muốn nói với bạn gái của Tiểu Triết, anh ta không phải là một người đàn ông đáng tin cậy.
Tất cả những người đàn ông ngoại tình đều phải xuống 18 tầng địa ngục, không được chết tử tế.
Nữ quỷ không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, cô không thể nhớ được chuyện lúc mình còn sống, cũng không muốn đi đầu thai. Điều duy nhất cô có thể xác nhận là, mình ở lại dương gian, để trả thù những người đàn ông xấu xa trong ngoài không đồng nhất kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về phần nguyên nhân... Cô cố gắng nhớ lại, nhưng tất cả những gì cô có thể nắm bắt được chỉ là những mảnh vỡ vụn.
Lụa trắng cắt nát, tiếng khóc trắng đêm, chai rượu rỗng trên sàn nhà...
Đầu cô đau muốn nứt ra.
Nữ quỷ khom lưng cuộn tròn trên ghế, mái tóc đen phía trước rủ xuống, che khuất mặt cô.
Cô cau mày, dùng hai tay nắm tóc, miệng phát ra tiếng rên rỉ đau khổ.
"Cô có sao không?"
Nữ quỷ không trả lời được, bàn tay nắm tóc càng thêm dùng sức.
Giữa mày Từ Vân Thư nhíu lại, niệm Tĩnh Tâm Quyết.
Sau khi niệm liên tục hai lần, nữ quỷ dần dần bình tĩnh lại, vẻ mặt ngơ ngác, giống như một đứa trẻ sơ sinh, dường như vừa rồi mất khống chế chỉ là ảo giác.
Từ Vân Thư tinh mắt, phát hiện khóe mắt cô ươn ướt.
“Cô...”
Từ Vân Thư vừa mở miệng, giọng nói lập tức bị cắt ngang.
“Anh đã làm gì tôi…” Nữ quỷ lấy lại sự cáu kỉnh, vỗ bàn một cái, trừng mắt nhìn Từ Vân Thư: “Đám đàn ông các người, không có cái gì tốt!"
Nói xong, cô quay ngoắt đầu bỏ đi.
Chiếc bàn gỗ lắc lư từ bên này sang bên kia, nước trà trong chén sóng sánh sắp đổ.
Từ Vân Thư ngồi một lát, chậm rãi uống xong chén trà lạnh kia, ngẫm lại lời nói của nữ quỷ.
Anh chắc chắn, cô sẽ quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro