Tiền Nhiều Ngườ...
Phùng lưu Hương
2024-08-21 00:29:28
Đầu Tống Đoàn Viên ong ong đau, nhưng trước mắt vẫn cần phải giải quyết được vấn đề ba lượng bạc của Trần gia kia, bằng không người Tống gia đều phải tiến đến nha môn!
Ngẩng đầu nhìn căn phòng rách nát này, đừng nói ba lượng bạc, dù là mười mấy đồng cũng không kiếm ra nổi!
“Nương, Song Hỉ đã trở lại, vậy bạc của Trần gia phải làm sao?” Tống Phúc Quý cũng đang nghĩ vấn đề này.
Ba lượng bạc kia đã bị lão nhị Tống Phúc Tin cầm đi nộp học phí, hiện giờ Tống Song Hỉ trở lại, bạc liền phải trả cho người ta.
Tống Đoàn Viên nhắm mắt, ngẫm lại mấy năm chính mình chiến đấu với ung thư, cỡ nào khát vọng tồn tại, hiện giờ sinh hoạt này dù có nát đến đâu, cũng cần phải đối mặt mới được!
Tống Đoàn Viên mở mắt ra lấy lại tinh thần, phân phó Tống Phúc Quý, “Hôm nay con ở nhà nhìn Tống Song Hỉ, nếu người Trần gia tới đòi bạc, con liền nói với bọn họ buổi tối ta trở về sẽ trả cho bọn họ!”
Tống Phúc Quý lo lắng hỏi, “nương, nương kiếm ba lượng bạc ở đâu được?”
Tống Đoàn Viên thở dài “Đi đến chỗ lão nhị bên kia nhìn một cái, nếu chưa giao bạc thì lấy về trước đã!”
Tống Đoàn Viên tính toán đi đến thư viện hỏi lão nhị Tống Phúc Tin của Tống gia một chút, ba lượng bạc có thể nộp muộn hơn được không, rốt cuộc đây là bạc bán Tống Song Hỉ, nên vẫn phải trả lại cho người Trần gia.
Tống Đoàn Viên nói xong, không rảnh lo ánh mắt giật mình của Tống Phúc Quý và Tống Song Hỉ, thu thập tay nải đi ra cửa, ngồi xe bò đến thị trấn.
“Đại ca, huynh có nghe thấy nương nói gì không? Nương nói đi thư viện hỏi nhị ca để lấy lại bạc!” Hồi lâu sau, Tống Song Hỉ nhỏ giọng nói.
“Ta cũng nghe được!” Tống Phúc Quý hồi phục lại tinh thần.
Lão nhị Tống Phúc Tin là hy vọng của toàn bộ Tống gia, khi cha hắn còn sống đã nói qua, trong nhà dù nghèo cũng phải cung cấp cho lão nhị đọc sách, cho nên nguyên chủ mới bán Tống Song Hỉ. Nhưng hôm nay, Tống Đoàn Viên lại nói đi lấy bạc về!
“Đại ca, huynh có nhớ truyền thuyết chồn đại tiên không?” Tống Song Hỉ thấp giọng nói.
Ở nông thôn vẫn luôn có truyền thuyết chồn đại tiên hóa thành hình người giả mạo người nhà, Tống Song Hỉ cảm thấy người nương trước mắt này, khẳng định là chồn đại tiên!
“Đừng nói bừa!” Tống Phúc Quý lạnh giọng quát Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ âm thầm le lưỡi.
Tống Đoàn Viên ngồi lên xe bò, người trong thôn đều cách nàng rất xa.
Trước kia, khi Tống tú tài còn sống, đứa trẻ trong thôn muốn đọc sách, viết thư từ, đọc nội dung gì đó, đều cần nhờ Tống tú tài, nên đối với nguyên chủ cũng tôn trọng một chút, hiện giờ Tống tú tài đã chết, tuy Tống gia lão nhị cũng là tú tài, nhưng mọi người ngày thường giận mà không dám nói gì, nên không có việc gì cũng cách Tống Đoàn Viên xa một ít.
Tống Đoàn Viên cũng không ngại, thân mình nàng béo dễ buồn ngủ, vừa lúc dựa vào xe ngủ gật.
Khi Tống Đoàn Viên đang khò khè ngủ ngon, đã bị một trận âm thanh nhao nhao làm cho bừng tỉnh.
Tống Đoàn Viên đứng dậy, sau đó mới phát hiện đã tới thôn Trần gia, ở đầu thôn có người bày sạp, nói là lão gia Trần gia mời được một vị công tử họ Kỷ từ đô thành đến đây, ở trong thôn thu mua dược thảo và đồ vật hiếm lạ.
“Nghe nói Vương lão nhân ở thôn Vương gia, mấy năm trước lên trên núi nhặt được một chiếc đao nhỏ, bán cho Kỷ công tử này, được hẳn mười lượng bạc, một chút đã phát tài!”
“Ta cũng nghe nói, Kỷ công tử là công tử nhà có tiền ở trong thành, ra tay rất hào phóng!”
“Kỷ công tử kia có phải nhiều tiền đến ngốc hay không?”
……
Tống Đoàn Viên nghe vậy, trong lòng liền nghĩ tới ba ngôi mộ trong núi kia, nàng nhớ rõ kiếp trước, trong ngọn núi kia đào được ba ngôi mộ, nghe nói trong đó có thứ tốt.
Tống Đoàn Viên lắc lắc đầu, trộm mộ không phải chuyện đứng đắn, không đến vạn bất đắc dĩ là không thể làm, cần đi hỏi Tống lão nhị bên kia trước đã.
Xe bò đi hơn một canh giờ, giữa trưa mới đến thị trấn.
Thư viện Tống Phúc Tin theo học là thư viện lớn nhất làng trên xóm dưới, quý công tử ở thị trấn, người có học vấn tốt, đều muốn vào được thư viện này.
Ngẩng đầu nhìn căn phòng rách nát này, đừng nói ba lượng bạc, dù là mười mấy đồng cũng không kiếm ra nổi!
“Nương, Song Hỉ đã trở lại, vậy bạc của Trần gia phải làm sao?” Tống Phúc Quý cũng đang nghĩ vấn đề này.
Ba lượng bạc kia đã bị lão nhị Tống Phúc Tin cầm đi nộp học phí, hiện giờ Tống Song Hỉ trở lại, bạc liền phải trả cho người ta.
Tống Đoàn Viên nhắm mắt, ngẫm lại mấy năm chính mình chiến đấu với ung thư, cỡ nào khát vọng tồn tại, hiện giờ sinh hoạt này dù có nát đến đâu, cũng cần phải đối mặt mới được!
Tống Đoàn Viên mở mắt ra lấy lại tinh thần, phân phó Tống Phúc Quý, “Hôm nay con ở nhà nhìn Tống Song Hỉ, nếu người Trần gia tới đòi bạc, con liền nói với bọn họ buổi tối ta trở về sẽ trả cho bọn họ!”
Tống Phúc Quý lo lắng hỏi, “nương, nương kiếm ba lượng bạc ở đâu được?”
Tống Đoàn Viên thở dài “Đi đến chỗ lão nhị bên kia nhìn một cái, nếu chưa giao bạc thì lấy về trước đã!”
Tống Đoàn Viên tính toán đi đến thư viện hỏi lão nhị Tống Phúc Tin của Tống gia một chút, ba lượng bạc có thể nộp muộn hơn được không, rốt cuộc đây là bạc bán Tống Song Hỉ, nên vẫn phải trả lại cho người Trần gia.
Tống Đoàn Viên nói xong, không rảnh lo ánh mắt giật mình của Tống Phúc Quý và Tống Song Hỉ, thu thập tay nải đi ra cửa, ngồi xe bò đến thị trấn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại ca, huynh có nghe thấy nương nói gì không? Nương nói đi thư viện hỏi nhị ca để lấy lại bạc!” Hồi lâu sau, Tống Song Hỉ nhỏ giọng nói.
“Ta cũng nghe được!” Tống Phúc Quý hồi phục lại tinh thần.
Lão nhị Tống Phúc Tin là hy vọng của toàn bộ Tống gia, khi cha hắn còn sống đã nói qua, trong nhà dù nghèo cũng phải cung cấp cho lão nhị đọc sách, cho nên nguyên chủ mới bán Tống Song Hỉ. Nhưng hôm nay, Tống Đoàn Viên lại nói đi lấy bạc về!
“Đại ca, huynh có nhớ truyền thuyết chồn đại tiên không?” Tống Song Hỉ thấp giọng nói.
Ở nông thôn vẫn luôn có truyền thuyết chồn đại tiên hóa thành hình người giả mạo người nhà, Tống Song Hỉ cảm thấy người nương trước mắt này, khẳng định là chồn đại tiên!
“Đừng nói bừa!” Tống Phúc Quý lạnh giọng quát Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ âm thầm le lưỡi.
Tống Đoàn Viên ngồi lên xe bò, người trong thôn đều cách nàng rất xa.
Trước kia, khi Tống tú tài còn sống, đứa trẻ trong thôn muốn đọc sách, viết thư từ, đọc nội dung gì đó, đều cần nhờ Tống tú tài, nên đối với nguyên chủ cũng tôn trọng một chút, hiện giờ Tống tú tài đã chết, tuy Tống gia lão nhị cũng là tú tài, nhưng mọi người ngày thường giận mà không dám nói gì, nên không có việc gì cũng cách Tống Đoàn Viên xa một ít.
Tống Đoàn Viên cũng không ngại, thân mình nàng béo dễ buồn ngủ, vừa lúc dựa vào xe ngủ gật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Tống Đoàn Viên đang khò khè ngủ ngon, đã bị một trận âm thanh nhao nhao làm cho bừng tỉnh.
Tống Đoàn Viên đứng dậy, sau đó mới phát hiện đã tới thôn Trần gia, ở đầu thôn có người bày sạp, nói là lão gia Trần gia mời được một vị công tử họ Kỷ từ đô thành đến đây, ở trong thôn thu mua dược thảo và đồ vật hiếm lạ.
“Nghe nói Vương lão nhân ở thôn Vương gia, mấy năm trước lên trên núi nhặt được một chiếc đao nhỏ, bán cho Kỷ công tử này, được hẳn mười lượng bạc, một chút đã phát tài!”
“Ta cũng nghe nói, Kỷ công tử là công tử nhà có tiền ở trong thành, ra tay rất hào phóng!”
“Kỷ công tử kia có phải nhiều tiền đến ngốc hay không?”
……
Tống Đoàn Viên nghe vậy, trong lòng liền nghĩ tới ba ngôi mộ trong núi kia, nàng nhớ rõ kiếp trước, trong ngọn núi kia đào được ba ngôi mộ, nghe nói trong đó có thứ tốt.
Tống Đoàn Viên lắc lắc đầu, trộm mộ không phải chuyện đứng đắn, không đến vạn bất đắc dĩ là không thể làm, cần đi hỏi Tống lão nhị bên kia trước đã.
Xe bò đi hơn một canh giờ, giữa trưa mới đến thị trấn.
Thư viện Tống Phúc Tin theo học là thư viện lớn nhất làng trên xóm dưới, quý công tử ở thị trấn, người có học vấn tốt, đều muốn vào được thư viện này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro