Ác Lão Bà

Tiền Nhiều Ngườ...

Phùng lưu Hương

2024-08-21 00:29:28

Tống Phúc Tin là người duy nhất trong mấy thôn phụ cận có thể vào được thư viện này, cho tới nay đều là vinh quang rất lớn của Tống gia.

Nguyên chủ trước kia không có việc gì liền thích đi đến phụ cận thư viện, nhìn cửa thư viện mặc sức tưởng tượng bộ dáng Tống Phúc Tin trúng Trạng Nguyên, cho nên Tống Đoàn Viên dựa theo ký ức, ngựa quen đường cũ liền tìm tới thư viện.

Đầu xuân, thư viện vừa mới khai giảng, hôm nay thời tiết lại tốt, cửa thư viện có mấy học sinh vây quanh nói chuyện trên trời dưới đất.

Tống Đoàn Viên vừa định tiến lên hỏi thăm bọn họ có nhận thức Tống Phúc Tin hay không, liền nghe thấy một học sinh trong đó nói, “Nghe nói hôm nay ở Tố Phương Trai có ngắm hoa, ngay cả đại văn hào Lữ tiên sinh trong thị trấn cũng tới!”

“Lữ tiên sinh? Chính là Lữ tiên sinh ân sư của Dạ đại nhân sao?” Một học sinh khác lập tức nổi lên hứng thú.

“Mấy thị trấn phụ cận này, người có thể đảm đương nổi ba chữ Lữ tiên sinh, ngoại trừ vị Lữ tiên sinh kia còn có vị nào nữa?” Vị học sinh ban đầu nói, nhìn học sinh kia một cách khinh thường.

“Vị Lữ tiên sinh này văn nhã phong lưu, mỗi năm đến mùa xuân, hoa mẫu đơn của Tố Phương Trai nở, đều sẽ mở tiệc chiêu đãi bằng hữu, ngắm hoa làm thơ ngắm mỹ nhân, nghe nói trong thư viện chúng ta cũng có học sinh được mời tham gia!”

“Ai đi? Chuyện tốt bực này làm sao lại có được? Nếu được Lữ tiên sinh nhìn trúng, giúp đỡ viết phong thơ giới thiệu, vậy sang năm khẳng định sẽ cao trúng cử nhân!”

……

Tống Đoàn Viên càng nghe càng nhíu mày, vị Lữ tiên sinh này ở trong trí nhớ đời trước của nguyên chủ có chút ấn tượng, là lão dâm tặc học đòi văn vẻ, đánh danh hiệu là viết thư tiến cử đã gây họa cho không ít học sinh.

“Tống Phúc Tin, Tống Phúc Tin được lựa chọn!” Tiếng nói của học sinh lập tức đánh cho Tống Đoàn Viên một đòn cảnh cáo, lão nhị Tống gia cũng sẽ đi loại địa phương kia?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Đoàn Viên cẩn thận nghĩ nghĩ, kiếp trước không có nghe Tống Phúc Tin nói đến chuyện này, chỉ nhớ rõ Tống Phúc Tin năm thứ hai thi đậu cử nhân rất thuận lợi, ba năm sau trúng Trạng Nguyên, sau đó cưới nữ nhi của hộ quốc công đương triều, hai vợ chồng tuy không phải thực ân ái, nhưng vẫn luôn không có con sau lại tạo phản……

Tống Đoàn Viên lập tức mở to hai mắt, lúc ấy nghe nói Lương Vương kia cũng là một kẻ thích nam sắc, chẳng lẽ năm đó Tống Phúc Tin chính là bởi vì bị tên Lữ dâm tặc này cường bạo, sau đó bẻ cong, cho nên không sống bình thường, một hai phải đi theo Lương Vương tạo phản?

Tống Đoàn Viên nhíu mày, không được, mặc kệ có chuyện này hay không, Tống gia lão nhị vẫn phải cách tên Lữ dâm tặc này xa một chút!

Tống Đoàn Viên đang muốn tiến lên hỏi thăm Tống Phúc Tin ở nơi nào, liền nghe thấy có người hô một tiếng “Nương, sao nương lại tới đây?”

Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên 15-16 tuổi phong hoa chính mậu (*) từ trong thư viện đi ra, một thân áo dài màu xanh nhạt, đai lưng bạch ngọc, chân mang giày màu trắng chỉ bạc.

(*) Phong hoa chính mậu: ý chỉ tuổi trẻ mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn.

Từ từ! Tống Đoàn Viên nhìn trang phục của Tống Phúc Tin hơi hơi nhíu mày, mỗi năm Tống gia đóng tiền học phí cho Tống Phúc Tin đều căng thẳng, năm nay thậm chí còn phải bán cả nữ nhi, Tống Phúc Tin nơi nào có bạc mua đai lưng bạch ngọc, giày chỉ bạc?

Thấy Tống Đoàn Viên đánh giá một thân trang phục của chính mình, Tống Phúc Tin vội nói “Nương, xiêm y với đai lưng này, là……là mượn!”

Tống Phúc Tin nói, cúi đầu, đôi mắt đảo một chút.

Đứa nhỏ này đang nói dối!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Lão Bà

Số ký tự: 0