Ác Nữ Trùng Sinh: Nghe Nói Ta Là Boss Phản Diện Mạt Thế
Chương 41
Thước Hàm
2024-03-14 00:40:37
Cha Thu nhìn cô một cái, rồi nói: “Trong mắt con mấy đứa nhóc này có đứa nào không đáng yêu đâu. Đứa nào cũng là cục cưng của con hết.”
Thu Nguyệt đáp: “Thì đúng vậy mà? Không được thiếu ai hết.”
Cha Thu đẩy cô ra ngoài, lại thở dài: “Con yên tâm, cha không giống lúc trước nữa đâu. Chỉ là cha vừa xin hướng dẫn các học sinh dự bị, phải thường xuyên tăng ca. Nhưng cha tuyệt đối không bỏ mặc chị em các con. Đây coi như là lời xin lỗi của cha.”
Thu Nguyệt cũng biết, cha vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi đau mất khi mẹ cô mấy. Bèn nói: “Vậy khi nào rảnh cha nhớ về nhà nhé. Con cũng sẽ bảo Thu Tinh và Thu Dương mang chút đồ ăn tới.”
Cha Thu đồng ý. Hai người nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Vừa rồi Thu Tinh lăn qua lăn lại như vậy, mọi người còn tưởng hai dị năng giả hệ kim loại sẽ đánh nhau, rồi làm sụp luôn cao ốc công cộng. Nhưng ai ngờ, chưa được bao lâu, cha Thu đã tự mình đẩy Thu Nguyệt ra, hai người còn trông rất hòa thuận. Hai cha con lại còn tán gẫu. Thu Nguyệt không biết nói cái gì, trên mặt cha Thu lại xuất hiện nụ cười.
Các học sinh của cha Thu bị nụ cười trên mặt thầy mình dọa sợ.
Đàn anh Ngô nhịn được cảm thán một câu: “Thu Nguyệt thật lợi hại.”
Người bên cạnh còn đùa: “Đúng đấy, không có cô gái nào hơn cô ấy đâu. Đàn anh à, sao anh còn chưa chịu chạy qua phụ thầy đẩy xe lăn?”
Đàn anh Ngô lại nói: “Tôi không quấy rầy thầy và Thu Nguyệt nói chuyện đâu.” Nói xong, hắn ta liền quay lưng đi.
Những người khác cũng lục tục rời đi, chỉ có Thịnh Dục vẫn đứng trong góc, nhìn hai cha con nọ. Hắn âm thầm suy đoán, chẳng lẽ Thu Nguyệt là dị năng giả hệ tinh thần hiếm thấy? Giống như yêu nữ trong truyền thuyết, biết dùng tinh thần lực mê hoặc lòng người?
Trong lúc còn đang suy nghĩ, nam sinh đi sau đột nhiên đẩy hắn một cái: “Nhìn cái gì vậy, không dứt mắt luôn.”
Thịnh Dục quay đầu lại, híp mắt nhìn hắn ta, trông vẫn bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại cất giấu vài phần lãnh đạm.
Nam sinh đương nhiên không để ý, lại đẩy Thịnh Dục một cái, cười mắng: “Tôi khuyên cậu đừng quang minh chính đại nhìn chằm chằm Thu Nguyệt như vậy, coi chừng đàn anh Ngô làm khó cậu đấy. Đúng rồi, nếu cậu thật sự thích Thu Nguyệt, không bằng lúc trở về chi nhánh của trường trung học để học văn hóa đi, rồi nghĩ cách theo đuổi cô ấy. Nhưng mà, nam sinh thích Thu Nguyệt nhiều lắm đó.”
Thu Nguyệt đáp: “Thì đúng vậy mà? Không được thiếu ai hết.”
Cha Thu đẩy cô ra ngoài, lại thở dài: “Con yên tâm, cha không giống lúc trước nữa đâu. Chỉ là cha vừa xin hướng dẫn các học sinh dự bị, phải thường xuyên tăng ca. Nhưng cha tuyệt đối không bỏ mặc chị em các con. Đây coi như là lời xin lỗi của cha.”
Thu Nguyệt cũng biết, cha vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi đau mất khi mẹ cô mấy. Bèn nói: “Vậy khi nào rảnh cha nhớ về nhà nhé. Con cũng sẽ bảo Thu Tinh và Thu Dương mang chút đồ ăn tới.”
Cha Thu đồng ý. Hai người nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Vừa rồi Thu Tinh lăn qua lăn lại như vậy, mọi người còn tưởng hai dị năng giả hệ kim loại sẽ đánh nhau, rồi làm sụp luôn cao ốc công cộng. Nhưng ai ngờ, chưa được bao lâu, cha Thu đã tự mình đẩy Thu Nguyệt ra, hai người còn trông rất hòa thuận. Hai cha con lại còn tán gẫu. Thu Nguyệt không biết nói cái gì, trên mặt cha Thu lại xuất hiện nụ cười.
Các học sinh của cha Thu bị nụ cười trên mặt thầy mình dọa sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàn anh Ngô nhịn được cảm thán một câu: “Thu Nguyệt thật lợi hại.”
Người bên cạnh còn đùa: “Đúng đấy, không có cô gái nào hơn cô ấy đâu. Đàn anh à, sao anh còn chưa chịu chạy qua phụ thầy đẩy xe lăn?”
Đàn anh Ngô lại nói: “Tôi không quấy rầy thầy và Thu Nguyệt nói chuyện đâu.” Nói xong, hắn ta liền quay lưng đi.
Những người khác cũng lục tục rời đi, chỉ có Thịnh Dục vẫn đứng trong góc, nhìn hai cha con nọ. Hắn âm thầm suy đoán, chẳng lẽ Thu Nguyệt là dị năng giả hệ tinh thần hiếm thấy? Giống như yêu nữ trong truyền thuyết, biết dùng tinh thần lực mê hoặc lòng người?
Trong lúc còn đang suy nghĩ, nam sinh đi sau đột nhiên đẩy hắn một cái: “Nhìn cái gì vậy, không dứt mắt luôn.”
Thịnh Dục quay đầu lại, híp mắt nhìn hắn ta, trông vẫn bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại cất giấu vài phần lãnh đạm.
Nam sinh đương nhiên không để ý, lại đẩy Thịnh Dục một cái, cười mắng: “Tôi khuyên cậu đừng quang minh chính đại nhìn chằm chằm Thu Nguyệt như vậy, coi chừng đàn anh Ngô làm khó cậu đấy. Đúng rồi, nếu cậu thật sự thích Thu Nguyệt, không bằng lúc trở về chi nhánh của trường trung học để học văn hóa đi, rồi nghĩ cách theo đuổi cô ấy. Nhưng mà, nam sinh thích Thu Nguyệt nhiều lắm đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro