Ai Ngờ Lại Đỗ Trạng Nguyên Bảng Vàng
Chương 4
Hựu Sinh
2024-07-13 05:37:39
"Mãn bôi bạch vân hoa bồi hồi."
_
Tiêu Sầm tiếp lời Lý Khế, lại phân tích từng vòng.
—— "Điện hạ, Ti Thanh Dao chỉ điều tra phần ngoài sáng của tiệm hương liệu An Kí, đương nhiên không tra ra sơ hở gì, mà thần nhân lúc Tạ đại nhân bắt Liên Ngọc đã lấy được sổ bí mật của cửa tiệm này, phát hiện từ năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi tứ, bọn họ đã bắt đầu bán một loại hương tên là 'hồng vận', chỉ một hai nén đã lên tới ba xe hoàng kim."
Lý Khế: "Huân hương, dùng công nghệ tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể bán đắt như vậy được."
Tiêu Sầm nói: "Theo như thần kiểm chứng, 'hồng vận' chỉ dùng những hương liệu bình thường như kim ngân, bạc hà, tía tô, cho dù là thế vẫn cung không đủ cầu, đơn hàng năm ghi vào sổ đều từ vạn quán trở lên."
Lý Khế nói: "Xem kĩ sổ sách đi, mấu chốt là ai là kẻ mua nhiều nhất."
Tiêu Sầm đáp: "Châu Uân, tự Tử Hiếu, tiến sĩ năm Cảnh Nguyên thứ mười tám, hiện là Quốc tử Tư nghiệp hàm lục phẩm."
Lý Khế cầm bút lông, chấm mực nước, than nhẹ một hơi, vòng một vòng trên cái tên trong sổ: "Quốc tử Tư nghiệp là một vị trí không lớn, nhưng phụ trợ cho Tế tửu lo việc giáo dục, thực quyền không nhỏ."
Tiêu Sầm nói: "Lúc người này mới tới phủ Khai Phong, nhờ vào tài nghệ văn chương tốt mà có chút danh tiếng, nhưng lại không biết giấu đi bản lĩnh, ngay năm sau đã bị người ta tính kế đắc tội với Đại lý tự thừa, từ đó về sau đi đâu cũng bị làm khó, chỉ sợ là từ khi đó, hắn đã nản lòng thoái chí với con đường làm quan, bắt đầu tìm lối tắt."
Lý Khế nói: "Hắn và Liên Ngọc quen nhau như thế nào? Bây giờ có quan hệ gì?"
Tiêu Sầm đáp: "Thần bảo người phía Vu Châu điều tra chuyện ở quê của Châu Tử Hiếu, phát hiện ra tuy hắn đưa quà biếu cho rất nhiều người nhưng có một phần đặc biệt, chính là Nhị lang nhà họ Lãnh, Lãnh Dịch."
Lý Khế: "Nói tiếp đi."
—— "Lãnh Dịch từng tặng cho Châu Tử Hiếu một bài thơ ở tửu lâu, không chỉ có vậy, nội dung bài thơ lại trùng với đề sách luận của kì xuân vi năm đó, bởi vì thần và Châu Tử Hiếu là tiến sĩ cùng bảng, nên vừa thấy đã nhận ra."
—— "Thần nghĩ, trong việc này có vài điều đáng ngờ không thể bỏ qua, nên cho người đến Lãnh gia hỏi xem Lãnh Dịch trông thế nào, có dấu vết gì trên người không, mới biết trên cánh tay phải của y có một hình xăm đầu thú."
Mực nước trên giấy dần dần khô cạn.
Lý Khế để bút xuống, mở miệng nói: "Thế nên ngày đó ngươi chỉ cần hỏi Tạ Kỳ Sinh hai ba câu đã xác nhận được thân phận thật sự của Liên Ngọc rồi sao?"
Tiêu Sầm nói: "Vâng, nhưng trừ điện hạ ra, thần chưa hề nói với bất cứ ai."
Quý Xuân bỗng ho khan.
Tiêu Sầm bổ sung: "Suýt thì quên mất, Quý thống lĩnh cũng ở đó, cũng biết rồi."
Quý Xuân nói: "Kiêu Long vệ của ta và người của ngươi đến Vu Châu cùng một ngày, chẳng qua là ta không về tranh công với điện hạ nhanh như ngươi thôi."
"Được rồi." Lý Khế khuyên giải hai người, nghiêm trang nói, "Lần này các ngươi đều có công."
Tiêu Sầm phất tay áo với Quý Xuân: "Nhưng có một chuyện mà từ đầu đến cuối Tiêu mỗ vẫn chưa nghĩ ra, đó là vừa rồi điện hạ hỏi đến quan hệ của Châu Tử Hiếu và Liên Ngọc, xin thỉnh giáo Quý đại thống lĩnh."
Quý Xuân nói: "Cái này thì có gì khó hiểu? Châu Tử Hiếu giúp Lãnh Dịch tìm công việc đầu tiên ở Đông Kinh, thế nên bất kể là thân phận địa vị hay là tuổi tác, Lãnh Dịch đều phải nghe theo lệnh Châu Tử Hiếu mới đúng."
Tiêu Sầm lắc đầu: "Không đơn giản thế đâu, tai mắt của thần nói, Châu Tử Hiếu âm thầm gọi Lãnh Dịch là 'Công tử', tất cả chi tiêu trong phủ Châu Tử Hiếu đều phải xin chỉ thị của Lãnh Dịch, quan hệ của bọn họ bây giờ tương phản với suy nghĩ của ngươi."
Quý Xuân nói: "Nếu quả thật là thế..."
Tiêu Sầm nói: "Thần đã phái tâm phúc theo dõi tất cả những người qua lại với Lãnh Dịch trong ba ngày này, đợi y vào Đông Cung sẽ lập tức cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, chặn hai đầu như vậy, nhất định có thể tìm ra sổ sách trong tay Châu Tử Hiếu, lấy được chứng cứ, bắt kẻ đứng sau bọn họ."
Quý Xuân mới vừa định mở miệng đã bị Tiêu Sầm cướp lời, đành thở dài.
Tiêu Sầm cười nói: "Quý đại thống lĩnh lại câm rồi hả."
Quý Xuân nói: Điện hạ, thần cũng nghĩ vậy."
Lý Khế tỏ vẻ đồng ý xong, nghe hai người đứng trước mặt mình tranh luận, ngẩng đầu, nhìn lên xà nhà cao lớn điêu khắc tỉ mỉ.
Tiêu Sầm vỗ vai Quý Xuân, tạm dừng gây hấn với nhau.
—— "Điện hạ có gì dặn dò?"
Lý Khế nói: "Cô đang nghĩ xem để Liên Ngọc ở chỗ nào thì hợp lí."
Tiêu Sầm nói: "Thanh Hiên của Cảnh Linh Viên vẫn còn trống."
"Thanh Hiên à," Lý Khế nói, "Thanh Hiên xây quanh nước, mùa đông lạnh lắm, đổi chỗ nào cao hơn đi, Hạm Uyển đi."
Tiêu Sầm tạm dừng, mới nhìn ra ý vị khác thường trong đôi mắt phượng của Thái tử.
Vị Hoàng Thái tử này khi còn trẻ ở nơi Bắc Cương giấu tài, rất hiếm khi hỏi đến chuyện ở Kinh đô, vừa về triều lại âm thầm dùng quyền mưu và thủ đoạn để lật đổ hai vị thân vương, bước vào làm chủ Đông cung, là một kẻ bề ngoài thanh lãnh, nội tâm thì hung ác.
Người như thế, lại hỏi han đến hai lần về chi tiết cuộc sống của một Liên Ngọc không hơn gì quân cờ, còn muốn tự chọn chỗ ở cho y.
"Sao thế, có gì khó xử à?"
"Không có." Tiêu Sầm khom người nói, "Điện hạ, thần sẽ đi làm ngay."
Trong lúc nói chuyện, ánh trăng bên cửa sổ lúc mờ lúc tỏ.
Bầu trời đêm nổi mây vần vũ.
*
Sau khi tiễn Kiêu Long vệ đi, Liên Hoa chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn, trước mắt tối sầm, chưa bước qua bậc cửa đã ngất.
"Công tử!"
Uyển Dung lau nước mắt, lệnh cho người hầu đóng cửa, ném dải lụa choàng đi mà lạnh lùng nói: "Còn thất thần cái gì nữa, đi gọi Châu Tử Hiếu đến đây, không biết công tử là con ma ốm đi có mấy bước đã ho à?"
Trong đám người hầu có một tên hộ viện trông cường tráng hơn hẳn, vừa rồi hắn đứng canh trước cửa, bây giờ nghe Uyển Dung nói xong thì lập tức bay qua mái ngói đi ra ngoài.
An quản gia nói: "Uyển nương, khoảng thời gian này trong hẻm toàn là tai mắt thôi, Khuê Lang sẽ bị theo dõi đấy."
Uyển Dung nói: "Sổ sách đều bị người ta lấy hết rồi chẳng lẽ còn phủi sạch được? Đám các ngươi cũng đừng trơ ra đó, cần mời y quan thì mời đi, cần nấu nước thì đi nấu đi."
Liên Hoa tỉnh lại trên giường, cả người nóng hầm hập.
Y vươn tay sờ trán, chạm vào một tấm vải ướt.
Trong phòng người tới người đi, nhưng có sự điều hành của Uyển Dung nên vẫn rất trật tự.
"Uyển nương..." Cổ họng y khô khốc.
"Công tử, ngài tỉnh rồi." Uyển Dung bưng cháo tổ yến đến, "Cảnh Vân Hiên đưa tới đấy, nếm thử đi."
Liên Hoa nói: "Mấy ngày ta không ở đây, cửa tiệm vẫn ổn chứ?"
Uyển Dung đáp: "Đừng nói nữa, Tả nam sương Tả bắc sương, Khai Bảo, Hà Đại, Nhân Hoà, Thuận Hà, Tín Lăng, mấy cửa hàng đó đều bị dán giấy niêm phong rồi, Trương Ngũ Lang uống say không trông cẩn thận nên bị trộm mất sổ rồi."
Liên Hoa nhấp một ngụm cháo, giọng điệu hoà nhã đáp: "Không phải lỗi của các ngươi, lần này là Đông Cung muốn điều tra chúng ta."
Uyển Dung nói: "Kệ nó chứ Đông Cung với cả Tây Cung, học chó cắn người thì bổn nương tử đây cũng phải cắn ngược lại."
Liên Hoa cười: "Không tới mức đó, bảo Khuê Lang đi mời Tử Hiếu huynh đến đi."
Uyển Dung hờn dỗi: "Biết rồi, giờ chắc sắp tới rồi đấy."
Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra.
Nghiêm Khuê khoác áo choàng, tháo mũ xuống: "Công tử, Châu tư nghiệp đến rồi."
Một người đàn ông mặc viên lĩnh xanh có ống tay áo rộng đi qua hành lang bằng gỗ nam mộc.
Châu Tử Hiểu ngừng bước trước bậc thang, vẻ mặt nặng nề mà nhìn hành lang treo đầy đèn lồng, đưa tay lên đẩy hai bên cánh mũi ô sa, chỉnh lại đai lưng.
Đây là hắn khi đã vào triều làm quan đến năm thứ mười hai, bên tóc mai đã sớm chấm bạc.
Nhưng mỗi khi bước vào nơi này, nghe thấy tiếng chuông vàng màu xanh đồng leng keng trong gió, hắn vẫn sẽ nhớ đến quy củ khi gặp mặt Công tử Liên Ngọc —— tịnh túc nhập thất. (hiểu đại khái là sạch sẽ chỉnh chu rồi mới được vào)
Bất kể là đi giày da nạm châu ngọc hay là giày gai thêu hoa, đến đây cũng phải cởi ra, bước hai chân lên mặt sàn gỗ, bình tâm mà nói chuyện.
"Tử Hiếu huynh." Liên Hoa dựa vào trường kỷ, nâng mí mắt, "Trăm trượng quanh đây đều là tay mắt, huynh thì hay rồi, mặc bộ công phục này đến gặp ta, không sợ bị xẻo thịt à?"
Châu Tử Hiếu chắp tay hành lễ: "Dù sao cũng không tránh được, có mấy khi thoải mái như vậy đâu."
Liên Hoa nói: "Được, vậy thì nói thẳng luôn, đã làm xong chuyện chưa?"
Châu Tử Hiếu đáp: "Chuyện thứ nhất, Dương độ chi đã nghĩ cách giải quyết quyển sổ trong phủ của ta rồi, bây giờ có thể kiểm tra thoải mái không vấn đề gì; Chuyện thứ hai, đã điều tra ra tai mắt của Đông Cung, vốn là Thái học sinh, được ghi trong Quốc Tử Giám biên lục; Chuyện thứ ba, về đám quan viên có ý đồ nhắm vào Công tử, ta đã gửi tài liệu theo danh sách cho Ngự sử đài, dự kiến trong khoảng một tháng sẽ xử lí sạch sẽ."
Liên Hoa nghe Châu Tử Hiếu nói ba chuyện ra xong, để lộ nụ cười suy nghĩ.
Trong phòng có trà hương bay lên.
Uyển Dung vén ống tay áo, đặt ấm tử sa lên trên bàn: "Châu tư nghiệp, Thanh Phượng Tuỷ."
Châu Tử Hiếu đáp: "Tạ ơn công tử."
Dòng nước đều đều chạy ra khỏi miệng bình, rót vào trong ly, tựa như nước suối trên núi cao.
Liên Hoa ngồi dậy.
Lúc này Châu Tử Hiếu mới cẩn thận xem xét, người đối diện sắc mặt tái nhợt, hai sườn mặt có mấy vết rách, áo lót xộc xệch, mấy vết thương còn ẩn hiện, trong mắt lại chớp động quật cường.
"A Dịch, bọn họ dám đánh ngươi thật sao?"
Liên Hoa cười cười, kéo vạt áo: "Một tên tiểu tử cỏn con mà thôi."
Giọng điệu đùa giỡn từ chối tất cả mọi người đến gần.
Châu Tử Hiếu bưng trà lên, chăm chú nhìn hồi lâu: "Ta không có ý chất vấn ngươi, chuyện đến nước này, bất kể ngươi muốn làm gì ta cũng sẽ bất chấp làm theo, ta chỉ lo ngươi sống mệt mỏi quá, sức khoẻ không chịu được."
Liên Hoa nói: "Tử Hiếu huynh từng nói với ta một câu, trên đời có vài việc biết còn chẳng bằng không biết."
Châu Tử Hiếu nghe xong, chậm chạp không dám uống: "Thôi đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ta mà biết có ngày hôm nay thì lúc đó tuyệt đối không thể tính kế với ngươi đâu."
Liên Hoa cười thở dài: "Tử Hiếu huynh nói đúng mà, nếu ta không biết những việc đó thì có lẽ còn sống được nhẹ nhàng chút, nhưng ai biết đâu được, có khi chúng ta lại phải chết dưới máng mương nào đó rồi ấy chứ."
Ngón tay Châu Tử Hiếu khẽ run, nước trà sóng sánh theo: "Giờ thì sao, thật sự quyết tâm rồi à, Đông Cung chính là trung tâm của lốc xoáy đấy, đi một nước sai thôi là cả bàn cờ hỏng hết."
Liên Hoa nói: "Có khác gì đâu, chẳng qua cũng chỉ là mang theo cả cơ thể đầy vết sẹo, cùng với một trái tim đầy nhiệt huyết đi đánh cược trái tim một người thôi."
Châu Tử Hiếu nói: "Ngươi đúng là kẻ điên mà."
Liên Hoa rũ tay, sờ lên chiếc quạt đàn hương, bỗng mở ra, xoay đến chắn trước chén trà của Châu Tử Hiếu.
—— "Sâu vũ trúc thanh nhập trản lai, mãn bôi bạch vân hoa bồi hồi." (cơn mưa bất ngờ cùng tiếng trúc xào xạc rơi vào chén, cả ly mây trắng và hoa bồi hồi)
Châu Tử Hiếu khựng lại.
Cán quạt nâng lên.
Châu Tử Hiếu đón nhận đôi mắt cười của Liên Hoa, cảm nhận nước trà chảy xuống họng.
Liên Hoa nói: "Đây là ám hiệu mới, đợi tin của ta."
_
Editor: Mấy ông này còn chưa biết tên thật của Liên Hoa đã so sánh ẻm với hoa sen các thứ, rồi Thái tử lựa chỗ ở cũng sen luôn =)))) Cái Hạm Uyển thì chữ Hạm là sen á
_
Edit: quanxixii
Beta: Quá Tam Ba Bận
_
Tiêu Sầm tiếp lời Lý Khế, lại phân tích từng vòng.
—— "Điện hạ, Ti Thanh Dao chỉ điều tra phần ngoài sáng của tiệm hương liệu An Kí, đương nhiên không tra ra sơ hở gì, mà thần nhân lúc Tạ đại nhân bắt Liên Ngọc đã lấy được sổ bí mật của cửa tiệm này, phát hiện từ năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi tứ, bọn họ đã bắt đầu bán một loại hương tên là 'hồng vận', chỉ một hai nén đã lên tới ba xe hoàng kim."
Lý Khế: "Huân hương, dùng công nghệ tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể bán đắt như vậy được."
Tiêu Sầm nói: "Theo như thần kiểm chứng, 'hồng vận' chỉ dùng những hương liệu bình thường như kim ngân, bạc hà, tía tô, cho dù là thế vẫn cung không đủ cầu, đơn hàng năm ghi vào sổ đều từ vạn quán trở lên."
Lý Khế nói: "Xem kĩ sổ sách đi, mấu chốt là ai là kẻ mua nhiều nhất."
Tiêu Sầm đáp: "Châu Uân, tự Tử Hiếu, tiến sĩ năm Cảnh Nguyên thứ mười tám, hiện là Quốc tử Tư nghiệp hàm lục phẩm."
Lý Khế cầm bút lông, chấm mực nước, than nhẹ một hơi, vòng một vòng trên cái tên trong sổ: "Quốc tử Tư nghiệp là một vị trí không lớn, nhưng phụ trợ cho Tế tửu lo việc giáo dục, thực quyền không nhỏ."
Tiêu Sầm nói: "Lúc người này mới tới phủ Khai Phong, nhờ vào tài nghệ văn chương tốt mà có chút danh tiếng, nhưng lại không biết giấu đi bản lĩnh, ngay năm sau đã bị người ta tính kế đắc tội với Đại lý tự thừa, từ đó về sau đi đâu cũng bị làm khó, chỉ sợ là từ khi đó, hắn đã nản lòng thoái chí với con đường làm quan, bắt đầu tìm lối tắt."
Lý Khế nói: "Hắn và Liên Ngọc quen nhau như thế nào? Bây giờ có quan hệ gì?"
Tiêu Sầm đáp: "Thần bảo người phía Vu Châu điều tra chuyện ở quê của Châu Tử Hiếu, phát hiện ra tuy hắn đưa quà biếu cho rất nhiều người nhưng có một phần đặc biệt, chính là Nhị lang nhà họ Lãnh, Lãnh Dịch."
Lý Khế: "Nói tiếp đi."
—— "Lãnh Dịch từng tặng cho Châu Tử Hiếu một bài thơ ở tửu lâu, không chỉ có vậy, nội dung bài thơ lại trùng với đề sách luận của kì xuân vi năm đó, bởi vì thần và Châu Tử Hiếu là tiến sĩ cùng bảng, nên vừa thấy đã nhận ra."
—— "Thần nghĩ, trong việc này có vài điều đáng ngờ không thể bỏ qua, nên cho người đến Lãnh gia hỏi xem Lãnh Dịch trông thế nào, có dấu vết gì trên người không, mới biết trên cánh tay phải của y có một hình xăm đầu thú."
Mực nước trên giấy dần dần khô cạn.
Lý Khế để bút xuống, mở miệng nói: "Thế nên ngày đó ngươi chỉ cần hỏi Tạ Kỳ Sinh hai ba câu đã xác nhận được thân phận thật sự của Liên Ngọc rồi sao?"
Tiêu Sầm nói: "Vâng, nhưng trừ điện hạ ra, thần chưa hề nói với bất cứ ai."
Quý Xuân bỗng ho khan.
Tiêu Sầm bổ sung: "Suýt thì quên mất, Quý thống lĩnh cũng ở đó, cũng biết rồi."
Quý Xuân nói: "Kiêu Long vệ của ta và người của ngươi đến Vu Châu cùng một ngày, chẳng qua là ta không về tranh công với điện hạ nhanh như ngươi thôi."
"Được rồi." Lý Khế khuyên giải hai người, nghiêm trang nói, "Lần này các ngươi đều có công."
Tiêu Sầm phất tay áo với Quý Xuân: "Nhưng có một chuyện mà từ đầu đến cuối Tiêu mỗ vẫn chưa nghĩ ra, đó là vừa rồi điện hạ hỏi đến quan hệ của Châu Tử Hiếu và Liên Ngọc, xin thỉnh giáo Quý đại thống lĩnh."
Quý Xuân nói: "Cái này thì có gì khó hiểu? Châu Tử Hiếu giúp Lãnh Dịch tìm công việc đầu tiên ở Đông Kinh, thế nên bất kể là thân phận địa vị hay là tuổi tác, Lãnh Dịch đều phải nghe theo lệnh Châu Tử Hiếu mới đúng."
Tiêu Sầm lắc đầu: "Không đơn giản thế đâu, tai mắt của thần nói, Châu Tử Hiếu âm thầm gọi Lãnh Dịch là 'Công tử', tất cả chi tiêu trong phủ Châu Tử Hiếu đều phải xin chỉ thị của Lãnh Dịch, quan hệ của bọn họ bây giờ tương phản với suy nghĩ của ngươi."
Quý Xuân nói: "Nếu quả thật là thế..."
Tiêu Sầm nói: "Thần đã phái tâm phúc theo dõi tất cả những người qua lại với Lãnh Dịch trong ba ngày này, đợi y vào Đông Cung sẽ lập tức cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, chặn hai đầu như vậy, nhất định có thể tìm ra sổ sách trong tay Châu Tử Hiếu, lấy được chứng cứ, bắt kẻ đứng sau bọn họ."
Quý Xuân mới vừa định mở miệng đã bị Tiêu Sầm cướp lời, đành thở dài.
Tiêu Sầm cười nói: "Quý đại thống lĩnh lại câm rồi hả."
Quý Xuân nói: Điện hạ, thần cũng nghĩ vậy."
Lý Khế tỏ vẻ đồng ý xong, nghe hai người đứng trước mặt mình tranh luận, ngẩng đầu, nhìn lên xà nhà cao lớn điêu khắc tỉ mỉ.
Tiêu Sầm vỗ vai Quý Xuân, tạm dừng gây hấn với nhau.
—— "Điện hạ có gì dặn dò?"
Lý Khế nói: "Cô đang nghĩ xem để Liên Ngọc ở chỗ nào thì hợp lí."
Tiêu Sầm nói: "Thanh Hiên của Cảnh Linh Viên vẫn còn trống."
"Thanh Hiên à," Lý Khế nói, "Thanh Hiên xây quanh nước, mùa đông lạnh lắm, đổi chỗ nào cao hơn đi, Hạm Uyển đi."
Tiêu Sầm tạm dừng, mới nhìn ra ý vị khác thường trong đôi mắt phượng của Thái tử.
Vị Hoàng Thái tử này khi còn trẻ ở nơi Bắc Cương giấu tài, rất hiếm khi hỏi đến chuyện ở Kinh đô, vừa về triều lại âm thầm dùng quyền mưu và thủ đoạn để lật đổ hai vị thân vương, bước vào làm chủ Đông cung, là một kẻ bề ngoài thanh lãnh, nội tâm thì hung ác.
Người như thế, lại hỏi han đến hai lần về chi tiết cuộc sống của một Liên Ngọc không hơn gì quân cờ, còn muốn tự chọn chỗ ở cho y.
"Sao thế, có gì khó xử à?"
"Không có." Tiêu Sầm khom người nói, "Điện hạ, thần sẽ đi làm ngay."
Trong lúc nói chuyện, ánh trăng bên cửa sổ lúc mờ lúc tỏ.
Bầu trời đêm nổi mây vần vũ.
*
Sau khi tiễn Kiêu Long vệ đi, Liên Hoa chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn, trước mắt tối sầm, chưa bước qua bậc cửa đã ngất.
"Công tử!"
Uyển Dung lau nước mắt, lệnh cho người hầu đóng cửa, ném dải lụa choàng đi mà lạnh lùng nói: "Còn thất thần cái gì nữa, đi gọi Châu Tử Hiếu đến đây, không biết công tử là con ma ốm đi có mấy bước đã ho à?"
Trong đám người hầu có một tên hộ viện trông cường tráng hơn hẳn, vừa rồi hắn đứng canh trước cửa, bây giờ nghe Uyển Dung nói xong thì lập tức bay qua mái ngói đi ra ngoài.
An quản gia nói: "Uyển nương, khoảng thời gian này trong hẻm toàn là tai mắt thôi, Khuê Lang sẽ bị theo dõi đấy."
Uyển Dung nói: "Sổ sách đều bị người ta lấy hết rồi chẳng lẽ còn phủi sạch được? Đám các ngươi cũng đừng trơ ra đó, cần mời y quan thì mời đi, cần nấu nước thì đi nấu đi."
Liên Hoa tỉnh lại trên giường, cả người nóng hầm hập.
Y vươn tay sờ trán, chạm vào một tấm vải ướt.
Trong phòng người tới người đi, nhưng có sự điều hành của Uyển Dung nên vẫn rất trật tự.
"Uyển nương..." Cổ họng y khô khốc.
"Công tử, ngài tỉnh rồi." Uyển Dung bưng cháo tổ yến đến, "Cảnh Vân Hiên đưa tới đấy, nếm thử đi."
Liên Hoa nói: "Mấy ngày ta không ở đây, cửa tiệm vẫn ổn chứ?"
Uyển Dung đáp: "Đừng nói nữa, Tả nam sương Tả bắc sương, Khai Bảo, Hà Đại, Nhân Hoà, Thuận Hà, Tín Lăng, mấy cửa hàng đó đều bị dán giấy niêm phong rồi, Trương Ngũ Lang uống say không trông cẩn thận nên bị trộm mất sổ rồi."
Liên Hoa nhấp một ngụm cháo, giọng điệu hoà nhã đáp: "Không phải lỗi của các ngươi, lần này là Đông Cung muốn điều tra chúng ta."
Uyển Dung nói: "Kệ nó chứ Đông Cung với cả Tây Cung, học chó cắn người thì bổn nương tử đây cũng phải cắn ngược lại."
Liên Hoa cười: "Không tới mức đó, bảo Khuê Lang đi mời Tử Hiếu huynh đến đi."
Uyển Dung hờn dỗi: "Biết rồi, giờ chắc sắp tới rồi đấy."
Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra.
Nghiêm Khuê khoác áo choàng, tháo mũ xuống: "Công tử, Châu tư nghiệp đến rồi."
Một người đàn ông mặc viên lĩnh xanh có ống tay áo rộng đi qua hành lang bằng gỗ nam mộc.
Châu Tử Hiểu ngừng bước trước bậc thang, vẻ mặt nặng nề mà nhìn hành lang treo đầy đèn lồng, đưa tay lên đẩy hai bên cánh mũi ô sa, chỉnh lại đai lưng.
Đây là hắn khi đã vào triều làm quan đến năm thứ mười hai, bên tóc mai đã sớm chấm bạc.
Nhưng mỗi khi bước vào nơi này, nghe thấy tiếng chuông vàng màu xanh đồng leng keng trong gió, hắn vẫn sẽ nhớ đến quy củ khi gặp mặt Công tử Liên Ngọc —— tịnh túc nhập thất. (hiểu đại khái là sạch sẽ chỉnh chu rồi mới được vào)
Bất kể là đi giày da nạm châu ngọc hay là giày gai thêu hoa, đến đây cũng phải cởi ra, bước hai chân lên mặt sàn gỗ, bình tâm mà nói chuyện.
"Tử Hiếu huynh." Liên Hoa dựa vào trường kỷ, nâng mí mắt, "Trăm trượng quanh đây đều là tay mắt, huynh thì hay rồi, mặc bộ công phục này đến gặp ta, không sợ bị xẻo thịt à?"
Châu Tử Hiếu chắp tay hành lễ: "Dù sao cũng không tránh được, có mấy khi thoải mái như vậy đâu."
Liên Hoa nói: "Được, vậy thì nói thẳng luôn, đã làm xong chuyện chưa?"
Châu Tử Hiếu đáp: "Chuyện thứ nhất, Dương độ chi đã nghĩ cách giải quyết quyển sổ trong phủ của ta rồi, bây giờ có thể kiểm tra thoải mái không vấn đề gì; Chuyện thứ hai, đã điều tra ra tai mắt của Đông Cung, vốn là Thái học sinh, được ghi trong Quốc Tử Giám biên lục; Chuyện thứ ba, về đám quan viên có ý đồ nhắm vào Công tử, ta đã gửi tài liệu theo danh sách cho Ngự sử đài, dự kiến trong khoảng một tháng sẽ xử lí sạch sẽ."
Liên Hoa nghe Châu Tử Hiếu nói ba chuyện ra xong, để lộ nụ cười suy nghĩ.
Trong phòng có trà hương bay lên.
Uyển Dung vén ống tay áo, đặt ấm tử sa lên trên bàn: "Châu tư nghiệp, Thanh Phượng Tuỷ."
Châu Tử Hiếu đáp: "Tạ ơn công tử."
Dòng nước đều đều chạy ra khỏi miệng bình, rót vào trong ly, tựa như nước suối trên núi cao.
Liên Hoa ngồi dậy.
Lúc này Châu Tử Hiếu mới cẩn thận xem xét, người đối diện sắc mặt tái nhợt, hai sườn mặt có mấy vết rách, áo lót xộc xệch, mấy vết thương còn ẩn hiện, trong mắt lại chớp động quật cường.
"A Dịch, bọn họ dám đánh ngươi thật sao?"
Liên Hoa cười cười, kéo vạt áo: "Một tên tiểu tử cỏn con mà thôi."
Giọng điệu đùa giỡn từ chối tất cả mọi người đến gần.
Châu Tử Hiếu bưng trà lên, chăm chú nhìn hồi lâu: "Ta không có ý chất vấn ngươi, chuyện đến nước này, bất kể ngươi muốn làm gì ta cũng sẽ bất chấp làm theo, ta chỉ lo ngươi sống mệt mỏi quá, sức khoẻ không chịu được."
Liên Hoa nói: "Tử Hiếu huynh từng nói với ta một câu, trên đời có vài việc biết còn chẳng bằng không biết."
Châu Tử Hiếu nghe xong, chậm chạp không dám uống: "Thôi đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ta mà biết có ngày hôm nay thì lúc đó tuyệt đối không thể tính kế với ngươi đâu."
Liên Hoa cười thở dài: "Tử Hiếu huynh nói đúng mà, nếu ta không biết những việc đó thì có lẽ còn sống được nhẹ nhàng chút, nhưng ai biết đâu được, có khi chúng ta lại phải chết dưới máng mương nào đó rồi ấy chứ."
Ngón tay Châu Tử Hiếu khẽ run, nước trà sóng sánh theo: "Giờ thì sao, thật sự quyết tâm rồi à, Đông Cung chính là trung tâm của lốc xoáy đấy, đi một nước sai thôi là cả bàn cờ hỏng hết."
Liên Hoa nói: "Có khác gì đâu, chẳng qua cũng chỉ là mang theo cả cơ thể đầy vết sẹo, cùng với một trái tim đầy nhiệt huyết đi đánh cược trái tim một người thôi."
Châu Tử Hiếu nói: "Ngươi đúng là kẻ điên mà."
Liên Hoa rũ tay, sờ lên chiếc quạt đàn hương, bỗng mở ra, xoay đến chắn trước chén trà của Châu Tử Hiếu.
—— "Sâu vũ trúc thanh nhập trản lai, mãn bôi bạch vân hoa bồi hồi." (cơn mưa bất ngờ cùng tiếng trúc xào xạc rơi vào chén, cả ly mây trắng và hoa bồi hồi)
Châu Tử Hiếu khựng lại.
Cán quạt nâng lên.
Châu Tử Hiếu đón nhận đôi mắt cười của Liên Hoa, cảm nhận nước trà chảy xuống họng.
Liên Hoa nói: "Đây là ám hiệu mới, đợi tin của ta."
_
Editor: Mấy ông này còn chưa biết tên thật của Liên Hoa đã so sánh ẻm với hoa sen các thứ, rồi Thái tử lựa chỗ ở cũng sen luôn =)))) Cái Hạm Uyển thì chữ Hạm là sen á
_
Edit: quanxixii
Beta: Quá Tam Ba Bận
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro