Ai Ngờ Lại Đỗ Trạng Nguyên Bảng Vàng
Chương 5
Hựu Sinh
2024-07-13 05:37:39
"Vị khảo sinh này, không cần phải vội đâu."
_
Ngoại trừ Châu Tử Hiếu, Liên Hoa không gặp ai nữa, ba ngày sau đó y chỉ cùng A Hương chơi diều trong nhà.
Sân nhà tràn ngập tiếng trẻ con cười vui.
Diều giấy và hoa đào làm nổi bật lẫn nhau, phản chiếu gương mặt tươi cười.
A Hương giơ cái diều trúc cao bằng nửa người lên, thân hình giấu sau mặt diều giấy, chỉ lộ ra cái bóng: "Cha ơi, én nhỏ đến đây, én nhỏ đi đây."
Liên Hoa vòng quanh cây đào đuổi theo A Hương.
A Hương cầm con diều chạy vòng vòng theo một hướng, chỉ một chút đã làm mình choáng váng cả đầu, Liên Hoa đuổi tới đâu cũng chẳng biết, cứ cười khúc khích, vẫn chạy tiếp.
Liên Hoa dừng bước, ngẩng đầu, thấy Nghiêm Khuê xách gách nước đứng cạnh giếng mà nhìn bọn họ.
"A Hương, lại đây một chút."
Liên Hoa vẫy tay với Nghiêm Khuê, ý bảo gã cũng qua đây.
Nghiêm Khuê mặc áo vải thô làm việc, chiếc khăn lau mồ hôi treo trên cổ cũng đã ố vàng, vừa bước đến phía trước đã làm A Hương sợ đến rơi cả diều, lao vào vòng tay Liên Hoa.
Liên Hoa bất đắc dĩ cười: "Khuê Lang, cũng chỉ trách ngươi thôi, có vải tốt không để Uyển Nương may bộ đồ mới cho, lại cứ mặc cái bộ cũ kĩ này, trông như người chèo thuyền, A Hương làm sao thích ngươi được."
Nghiêm Khuê nắm chặt góc áo, có chút bối rối, ánh mắt nhìn A Hương lại có vẻ rất quan tâm.
"Được rồi A Hương, gã trông thì hung ác vậy thôi chứ cũng thương con giống như cha vậy." Liên Hoa ngồi xổm xuống, kiên nhẫn lau đi phấn trên gương mặt non nớt kia, lấy một tờ khế ước ra, giải thích, "Đi, giúp cha đưa cái này cho gã, sau này con gọi gã là Khuê thúc, cha nói rồi đó, không thể..."
A Hương lí nhí nói: "Không thể đánh giá người khác qua tướng mạo, không thể dùng đấu để đong đếm nước biển."
Liên Hoa cười nói: "Ầy, đúng rồi, A Hương thông minh quá."
A Hương nhận lấy tờ khế, đi đến trước mặt Nghiêm Khuê: "Khuê thúc."
Bé gái sáu tuổi, học theo mẫu thân Uyển Dung của mình nên cũng tô son trát phấn, xinh đẹp như một tiểu nương tử.
Nghiêm Khuê nuốt nước bọt, trong mắt ngấn lệ: "Ừ."
A Hương chậm rãi nói: "Nè, là cha cho thúc đó."
Nghiêm Khuê nhận lấy khế ước từ bàn tay bé nhỏ, tập trung nhìn vào, lúc này mới tỉnh táo lại từ mộng tưởng tốt đẹp.
"Công tử." Nghiêm Khuê đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Liên Hoa, "Thế này tuyệt đối không được, ngài cho Uyển Nương và A Hương cuộc sống tốt như thế này, hạ nô không có gì báo đáp cả."
Liên Hoa nhặt con diều giấy lên, thổi bụi đất đi, lại đưa cho A Hương, cười nói: "Thế nên trước mắt chính là lúc các ngươi phải báo đáp ta, lần này đến Đông Cung không biết khi nào mới có thể trở về, khế ước nhà đất cũng chẳng phải cho không mấy người đâu, nhớ phải quản lí giúp ta cho ổn thoả."
Nghiêm Khuê quỳ xuống đất dập đầu.
*
Liên Hoa sắp xếp xong xuôi việc trong nhà, chỉ mang theo một cái quạt xếp, một bộ bút mực, một khối ngọc phù lên xe ngựa.
Trong khoảnh khắc Chu Tước môn mở ra, ánh sáng đỏ chiếu vào mắt y.
Y nhớ rất rõ một ngày xuân của nhiều năm về trước, cũng hệt như thế này, cô độc một mình xông vào nội thành.
Chỉ là khi đó y còn chưa biết toà nhà cổ nguy nga bên phải phố Ngự chính là chùa Đại Tướng Quốc, dãy công sở nối liền nhau, hoa văn điêu khắc rực rỡ bên trái phố Ngự chính là hai phủ ba ti khống chế vận mệnh quốc gia.
Y chỉ nhìn thấy ở phía cuối con đường rộng rãi là mái hiên tựa như cửa phượng của Tuyên Đức môn.
*
Mùa xuân năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi mốt, trời gần sáng, trên không trung đã có tuyết bay lả tả.
Liên Hoa đi theo đám khảo sinh đông đúc vào Cống viện của Lễ bộ.
Y mặc một bộ áo bông màu trắng, cúi đầu cong eo, không hề bắt mắt.
Bên ngoài có khoảng hơn tám trăm khảo sinh, hơi thở bốc lên khiến con ngõ nhỏ trông như cái lồng hấp.
Vành tai y lạnh đến đỏ bừng, tay cũng đút trong túi áo, chỉ có thể kiễng chân nhìn danh sách dán trên tường, bởi vì dáng người gầy nhỏ nên bị người bên cạnh vô tình đụng phải, lảo đảo ngã lên tuyết.
"A!"
Liên Hoa kêu một tiếng.
Người kia trông cũng không giàu có, nhưng đều là người đọc sách biết lễ phép, lập tức xin lỗi, vươn tay kéo y lên.
"Tại hạ Từ Hữu Văn, sinh năm Cảnh Nguyên thứ nhất, người Trạm Châu, lần đầu vào kinh thi. Ôi, vị tiểu hữu này trông cũng trẻ tuổi quá nhỏ, xin hỏi tên họ là gì?"
Liên Hoa vỗ tuyết trên quần áo, đáp lại bằng nụ cười nhẹ, không trả lời.
Năm trước gặp Đông gia ở Phong lâu rồi nhận được tiền cọc, Châu Tử Hiếu đã đưa y đi phong lưu khắp nơi.
Y đã nhìn thấy người ta điểm trà đấu khúc, dạo chợ đêm dự yến tiệc, xem hoa điểu hoạ phiến, tuy trong một hai tháng đã tiêu hết sạch tiền, nhưng đến lúc trở về cảnh nghèo khó, thần sắc của y lại thêm mấy phần trầm ổn.
Liên Hoa không trả lời Từ Hữu Văn mà tập trung chú ý vào khảo sinh đến từ các lộ.
Có vài khảo sinh ngồi xổm ở góc tường đọc sách, có người lớn tiếng ngâm nga, có người mặc quần áo giản dị như y, cũng có người trông thanh quý hơn, có người trạc tuổi y, lại có người đã bạc đầu, bước đi tập tễnh.
"Hầy, ngươi ngờ nghệch quá, mặc ít thế này, tay lạnh cứng thì lát nữa làm sao viết kịp." Từ Hữu Văn lại là kẻ thích nói chuyện, đi theo suốt dọc đường, "Ta mang cái lò sưởi tay đấy, này, cho ngươi mượn một chút."
Liên Hoa nói: "Có thể mang vào sao?"
Từ Hữu Văn cười cười: "Chúng ta là người tuân thủ quy tắc, đương nhiên không mang vào được, nhưng ta nghe lão phu tử nói, chỉ cần trong nhà có quyền thế, đưa danh thiếp cho khảo quan trước thì không chỉ được mang lò sưởi tay mà còn được mang cả tiểu sao cơ." (phao =)))))))))
Liên Hoa nói: "Có chuyện này sao?"
Từ Hữu Văn nói: "Thế đã là gì, ngày yết bảng kì thu vi, có một vị tiền bối thi đỗ tiến sĩ đã nói với ta, nước ở Đông Kinh sâu lắm, hắn đã gặp được một kẻ 'nhất điều tiên' đấy."
Liên Hoa nói: "Thế nào gọi là nhất điều tiên?"
Từ Hữu Văn nói: "Thì chính là tìm một 'tiên thủ' thi hộ đó, bao trọn từ đầu đến cuối, người còn chả phải đến kinh thành luôn."
Liên Hoa nghe xong, cười khổ một tiếng.
Y nào ngờ, chuyện mà Châu Tử Hiểu che giấu không muốn để y biết, lại bị một kẻ bèo nước vô tình gặp gỡ phun ra hết. Nếu như thế thì y hẳn là thân ở trong cục mà chẳng biết cục, roi dài trong tay bẻ cành liễu.
Không lâu sau, cửa Cống viện mở ra, quan lại bộ Lễ bảo khảo sinh chia thành ba bạt.
Sinh đồ của Quốc Tử Giám vào trước, sinh đồ của các học viện châu phủ vào sau, rồi đến hương cống của các nơi vào cuối cùng.
Liên Hoa tách khỏi Từ Hữu Văn, lưng dựa vào mặt tường lạnh lẽo, lẳng lặng đọc một lần thứ tự mà Châu Tử Hiếu đã dặn.
"Thi Hội được cử hành ở Cống viện của bộ Lễ, thí sinh vào trường thi trải qua hai bước, đầu tiên là kiểm tra ở cửa khi tiến vào, sau đó kiểm tra ở tịnh phòng, tránh các hành vi phạm luật như bí mật mang giấy vào hay viết chữ trên người. Ngươi cầm văn thư công nghiệm mà ta đưa cho ngươi, quan kiểm lục hỏi gì thì ngươi đáp nấy, không cần nhiều lời.
—— "Sinh đồ của Bạch Lộ thư viện, Linh Châu, Kinh Tây lộ, Dương Hoài."
Liên Hoa lấy lại bình tĩnh, đáp: "Phải."
Quan kiểm lục giơ công nghiệm lên, đánh giá tướng mạo và dáng người của y.
—— "Ngươi tận hai tám tuổi à?"
Liên Hoa lạnh nhạt đáp: "Vâng."
Kiểm lục lại cười một tiếng, vẫy tay: "Đi vào đi."
Năm đó Liên Hoa còn ngây thơ, không lĩnh ngộ được hàm ý trong tiếng cười đó.
Điều khiến y thật sự xúc động không phải bước vào trường thi nhìn thấy một toà nhà sáng sủa bày tận trăm ngàn bàn thi, cũng không phải tấm bình phong lớn điêu khắc tùng bách tiên hạc phía sau quan chủ khảo, mà là tịnh phòng.
Y đi vào gian nhỏ tịnh phòng, cúi đầu kéo đai lưng, cởi sạch quần áo không giữ lại chút nào.
Xôn xao.
Áo bông rơi xuống đất.
Trên mắt cá chân mảnh khảnh có một sợi dây đỏ.
Gió thổi tuyết rơi xuống sợi dây, bị nhiệt độ cơ thể hoà tan, lưu lại dấu vết thẫm ướt.
Quan giám sát sợ y bị cảm, ngược lại ngại sờ mó kiểm tra.
Vì thế mà y thông qua kiểm tra một cách thuận lợi, từ tịnh phòng đi vào trường thi.
Y đương nhiên không biết dưới cái biểu tượng công bằng này tràn ngập sự không công bằng, nhưng trong thoáng chốc khi bước vào trường thi, y cũng đã lĩnh hội được ý nguyện ban đầu của việc thiết lập ra tịnh phòng rồi.
Tiếng chuông vàng, khảo quan phát đề.
Trên bàn chỉ có một cây bút, một cái giá bút, một cái nghiên.
Liên Hoa hít sâu một hơi, cầm lấy bút chấm mực.
Nội tâm gợn sóng khiến y chậm chạp không chịu đặt bút.
Y đột nhiên nhớ ra một việc.
Y không phải là Dương Hoài, cũng không phải là Lãnh Dịch.
Tên thật của y vốn là Liên Hoa.
Y muốn viết tên mình lên trên mặt giấy trắng tinh này, nhưng vận mệnh trêu người, cái tên Liên Hoa đã không còn tồn tại.
Trong trường thi không ngừng vang lên tiếng lật giấy.
Liên Hoa cũng không biết làm thế nào, khi người khác múa bút thành văn, trên giấy thi trống không lại rơi xuống một hàng nước mắt.
Giám khảo gõ bàn y, giọng rất nhỏ mà nhắc nhở: "Vị khảo sinh này, không cần phải vội đâu, viết được gì thì cứ viết ra trước đi."
Liên Hoa cúi thấp mặt, gật đầu.
Bên tai truyền đến tiếng cười trộm của các khảo sinh khác.
—— "Nhìn là biết từ nhà quê lên chưa hiểu sự đời, sợ quá trời kia."
—— "Lâu thế rồi mà còn chưa viết thiếp thư xong, hầy, đúng là chết dở."
"Yên lặng!" Khảo quan nghe tiếng ồn, nghiêm giọng răn dạy, "Không được thì thầm nữa!"
Liên Hoa bị tiếng động ấy đánh thức.
Y đã lấy tiền của người ta, chỉ có thể làm việc cho người ta thôi, không còn đường lui nữa.
Chữ "Dương" rơi xuống, ma chướng trong lòng cũng hoàn toàn gạt đi.
Ngòi bút của y bay trên giấy, nước chảy mây trôi, từ đó không còn dừng lại nữa.
Đồng hồ nước nhỏ xuống từng giọt, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Khảo quan lại đi qua lần nữa, xoa xoa hai mắt, lúc quay ngược lại còn cố nhìn cho kĩ, chỉ thấy hai bài thiếp thư, mặc nghĩa đã tràn đầy chữ viết ngay ngắn.
Dung lượng đề của kì thi Hội bản triều luôn rất dài, khảo sinh viết được kín bài đã ít như lông phượng sừng lân, nhưng đáng kinh ngạc nhất là nửa canh giờ trước, bài thi của vị khảo sinh Dương Hoài này vẫn còn trống không, nửa canh giờ sau đã gần hoàn thành hết.
Khảo quan dừng lại khiến mấy khảo sinh xung quanh nơm nớp lo sợ mà không còn lòng nào làm bài nữa.
Liên Hoa thì vẫn trấn tĩnh tự tại, tiếp tục viết bài mặc nghĩa.
Tiếng chuông vang lên, trường thi lại trở về trạng thái bình thường.
Người ngồi hàng trước đè giấy không cho khảo quan thu bài, bên trái lại có vị khảo sinh trung niên khóc lóc thảm thiết ngất luôn tại chỗ, giữa sân có đám công tử phú quý đang cười nói vui vẻ so đáp án, cũng có người nộp giấy trắng rồi chạy biến.
Liên Hoa thong dong buông bút, cán bút đặt trên giá không phát ra tiếng vang nào.
Buổi trưa hôm sau, tốp năm tốp ba khảo sinh đi ra từ Chu Tước môn.
Châu Tử Hiểu chui ra từ đám người chắn đường, chạy đến trước mặt Liên Hoa.
"A Dịch, sao rồi, sao sắc mặt ngươi trắng thế?"
"Nghe nói năm nay đề dài lắm, ngươi có làm hết không?"
"Không làm hết cũng không sao, mọi người đều vậy thôi mà."
Liên Hoa hơi hé miệng, đuôi mắt phiếm đỏ: "Tử Hiếu huynh, ta, đầu ta choáng quá."
_
Edit: quanxixii
Beta: Quá Tam Ba Bận
_
Ngoại trừ Châu Tử Hiếu, Liên Hoa không gặp ai nữa, ba ngày sau đó y chỉ cùng A Hương chơi diều trong nhà.
Sân nhà tràn ngập tiếng trẻ con cười vui.
Diều giấy và hoa đào làm nổi bật lẫn nhau, phản chiếu gương mặt tươi cười.
A Hương giơ cái diều trúc cao bằng nửa người lên, thân hình giấu sau mặt diều giấy, chỉ lộ ra cái bóng: "Cha ơi, én nhỏ đến đây, én nhỏ đi đây."
Liên Hoa vòng quanh cây đào đuổi theo A Hương.
A Hương cầm con diều chạy vòng vòng theo một hướng, chỉ một chút đã làm mình choáng váng cả đầu, Liên Hoa đuổi tới đâu cũng chẳng biết, cứ cười khúc khích, vẫn chạy tiếp.
Liên Hoa dừng bước, ngẩng đầu, thấy Nghiêm Khuê xách gách nước đứng cạnh giếng mà nhìn bọn họ.
"A Hương, lại đây một chút."
Liên Hoa vẫy tay với Nghiêm Khuê, ý bảo gã cũng qua đây.
Nghiêm Khuê mặc áo vải thô làm việc, chiếc khăn lau mồ hôi treo trên cổ cũng đã ố vàng, vừa bước đến phía trước đã làm A Hương sợ đến rơi cả diều, lao vào vòng tay Liên Hoa.
Liên Hoa bất đắc dĩ cười: "Khuê Lang, cũng chỉ trách ngươi thôi, có vải tốt không để Uyển Nương may bộ đồ mới cho, lại cứ mặc cái bộ cũ kĩ này, trông như người chèo thuyền, A Hương làm sao thích ngươi được."
Nghiêm Khuê nắm chặt góc áo, có chút bối rối, ánh mắt nhìn A Hương lại có vẻ rất quan tâm.
"Được rồi A Hương, gã trông thì hung ác vậy thôi chứ cũng thương con giống như cha vậy." Liên Hoa ngồi xổm xuống, kiên nhẫn lau đi phấn trên gương mặt non nớt kia, lấy một tờ khế ước ra, giải thích, "Đi, giúp cha đưa cái này cho gã, sau này con gọi gã là Khuê thúc, cha nói rồi đó, không thể..."
A Hương lí nhí nói: "Không thể đánh giá người khác qua tướng mạo, không thể dùng đấu để đong đếm nước biển."
Liên Hoa cười nói: "Ầy, đúng rồi, A Hương thông minh quá."
A Hương nhận lấy tờ khế, đi đến trước mặt Nghiêm Khuê: "Khuê thúc."
Bé gái sáu tuổi, học theo mẫu thân Uyển Dung của mình nên cũng tô son trát phấn, xinh đẹp như một tiểu nương tử.
Nghiêm Khuê nuốt nước bọt, trong mắt ngấn lệ: "Ừ."
A Hương chậm rãi nói: "Nè, là cha cho thúc đó."
Nghiêm Khuê nhận lấy khế ước từ bàn tay bé nhỏ, tập trung nhìn vào, lúc này mới tỉnh táo lại từ mộng tưởng tốt đẹp.
"Công tử." Nghiêm Khuê đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Liên Hoa, "Thế này tuyệt đối không được, ngài cho Uyển Nương và A Hương cuộc sống tốt như thế này, hạ nô không có gì báo đáp cả."
Liên Hoa nhặt con diều giấy lên, thổi bụi đất đi, lại đưa cho A Hương, cười nói: "Thế nên trước mắt chính là lúc các ngươi phải báo đáp ta, lần này đến Đông Cung không biết khi nào mới có thể trở về, khế ước nhà đất cũng chẳng phải cho không mấy người đâu, nhớ phải quản lí giúp ta cho ổn thoả."
Nghiêm Khuê quỳ xuống đất dập đầu.
*
Liên Hoa sắp xếp xong xuôi việc trong nhà, chỉ mang theo một cái quạt xếp, một bộ bút mực, một khối ngọc phù lên xe ngựa.
Trong khoảnh khắc Chu Tước môn mở ra, ánh sáng đỏ chiếu vào mắt y.
Y nhớ rất rõ một ngày xuân của nhiều năm về trước, cũng hệt như thế này, cô độc một mình xông vào nội thành.
Chỉ là khi đó y còn chưa biết toà nhà cổ nguy nga bên phải phố Ngự chính là chùa Đại Tướng Quốc, dãy công sở nối liền nhau, hoa văn điêu khắc rực rỡ bên trái phố Ngự chính là hai phủ ba ti khống chế vận mệnh quốc gia.
Y chỉ nhìn thấy ở phía cuối con đường rộng rãi là mái hiên tựa như cửa phượng của Tuyên Đức môn.
*
Mùa xuân năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi mốt, trời gần sáng, trên không trung đã có tuyết bay lả tả.
Liên Hoa đi theo đám khảo sinh đông đúc vào Cống viện của Lễ bộ.
Y mặc một bộ áo bông màu trắng, cúi đầu cong eo, không hề bắt mắt.
Bên ngoài có khoảng hơn tám trăm khảo sinh, hơi thở bốc lên khiến con ngõ nhỏ trông như cái lồng hấp.
Vành tai y lạnh đến đỏ bừng, tay cũng đút trong túi áo, chỉ có thể kiễng chân nhìn danh sách dán trên tường, bởi vì dáng người gầy nhỏ nên bị người bên cạnh vô tình đụng phải, lảo đảo ngã lên tuyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A!"
Liên Hoa kêu một tiếng.
Người kia trông cũng không giàu có, nhưng đều là người đọc sách biết lễ phép, lập tức xin lỗi, vươn tay kéo y lên.
"Tại hạ Từ Hữu Văn, sinh năm Cảnh Nguyên thứ nhất, người Trạm Châu, lần đầu vào kinh thi. Ôi, vị tiểu hữu này trông cũng trẻ tuổi quá nhỏ, xin hỏi tên họ là gì?"
Liên Hoa vỗ tuyết trên quần áo, đáp lại bằng nụ cười nhẹ, không trả lời.
Năm trước gặp Đông gia ở Phong lâu rồi nhận được tiền cọc, Châu Tử Hiếu đã đưa y đi phong lưu khắp nơi.
Y đã nhìn thấy người ta điểm trà đấu khúc, dạo chợ đêm dự yến tiệc, xem hoa điểu hoạ phiến, tuy trong một hai tháng đã tiêu hết sạch tiền, nhưng đến lúc trở về cảnh nghèo khó, thần sắc của y lại thêm mấy phần trầm ổn.
Liên Hoa không trả lời Từ Hữu Văn mà tập trung chú ý vào khảo sinh đến từ các lộ.
Có vài khảo sinh ngồi xổm ở góc tường đọc sách, có người lớn tiếng ngâm nga, có người mặc quần áo giản dị như y, cũng có người trông thanh quý hơn, có người trạc tuổi y, lại có người đã bạc đầu, bước đi tập tễnh.
"Hầy, ngươi ngờ nghệch quá, mặc ít thế này, tay lạnh cứng thì lát nữa làm sao viết kịp." Từ Hữu Văn lại là kẻ thích nói chuyện, đi theo suốt dọc đường, "Ta mang cái lò sưởi tay đấy, này, cho ngươi mượn một chút."
Liên Hoa nói: "Có thể mang vào sao?"
Từ Hữu Văn cười cười: "Chúng ta là người tuân thủ quy tắc, đương nhiên không mang vào được, nhưng ta nghe lão phu tử nói, chỉ cần trong nhà có quyền thế, đưa danh thiếp cho khảo quan trước thì không chỉ được mang lò sưởi tay mà còn được mang cả tiểu sao cơ." (phao =)))))))))
Liên Hoa nói: "Có chuyện này sao?"
Từ Hữu Văn nói: "Thế đã là gì, ngày yết bảng kì thu vi, có một vị tiền bối thi đỗ tiến sĩ đã nói với ta, nước ở Đông Kinh sâu lắm, hắn đã gặp được một kẻ 'nhất điều tiên' đấy."
Liên Hoa nói: "Thế nào gọi là nhất điều tiên?"
Từ Hữu Văn nói: "Thì chính là tìm một 'tiên thủ' thi hộ đó, bao trọn từ đầu đến cuối, người còn chả phải đến kinh thành luôn."
Liên Hoa nghe xong, cười khổ một tiếng.
Y nào ngờ, chuyện mà Châu Tử Hiểu che giấu không muốn để y biết, lại bị một kẻ bèo nước vô tình gặp gỡ phun ra hết. Nếu như thế thì y hẳn là thân ở trong cục mà chẳng biết cục, roi dài trong tay bẻ cành liễu.
Không lâu sau, cửa Cống viện mở ra, quan lại bộ Lễ bảo khảo sinh chia thành ba bạt.
Sinh đồ của Quốc Tử Giám vào trước, sinh đồ của các học viện châu phủ vào sau, rồi đến hương cống của các nơi vào cuối cùng.
Liên Hoa tách khỏi Từ Hữu Văn, lưng dựa vào mặt tường lạnh lẽo, lẳng lặng đọc một lần thứ tự mà Châu Tử Hiếu đã dặn.
"Thi Hội được cử hành ở Cống viện của bộ Lễ, thí sinh vào trường thi trải qua hai bước, đầu tiên là kiểm tra ở cửa khi tiến vào, sau đó kiểm tra ở tịnh phòng, tránh các hành vi phạm luật như bí mật mang giấy vào hay viết chữ trên người. Ngươi cầm văn thư công nghiệm mà ta đưa cho ngươi, quan kiểm lục hỏi gì thì ngươi đáp nấy, không cần nhiều lời.
—— "Sinh đồ của Bạch Lộ thư viện, Linh Châu, Kinh Tây lộ, Dương Hoài."
Liên Hoa lấy lại bình tĩnh, đáp: "Phải."
Quan kiểm lục giơ công nghiệm lên, đánh giá tướng mạo và dáng người của y.
—— "Ngươi tận hai tám tuổi à?"
Liên Hoa lạnh nhạt đáp: "Vâng."
Kiểm lục lại cười một tiếng, vẫy tay: "Đi vào đi."
Năm đó Liên Hoa còn ngây thơ, không lĩnh ngộ được hàm ý trong tiếng cười đó.
Điều khiến y thật sự xúc động không phải bước vào trường thi nhìn thấy một toà nhà sáng sủa bày tận trăm ngàn bàn thi, cũng không phải tấm bình phong lớn điêu khắc tùng bách tiên hạc phía sau quan chủ khảo, mà là tịnh phòng.
Y đi vào gian nhỏ tịnh phòng, cúi đầu kéo đai lưng, cởi sạch quần áo không giữ lại chút nào.
Xôn xao.
Áo bông rơi xuống đất.
Trên mắt cá chân mảnh khảnh có một sợi dây đỏ.
Gió thổi tuyết rơi xuống sợi dây, bị nhiệt độ cơ thể hoà tan, lưu lại dấu vết thẫm ướt.
Quan giám sát sợ y bị cảm, ngược lại ngại sờ mó kiểm tra.
Vì thế mà y thông qua kiểm tra một cách thuận lợi, từ tịnh phòng đi vào trường thi.
Y đương nhiên không biết dưới cái biểu tượng công bằng này tràn ngập sự không công bằng, nhưng trong thoáng chốc khi bước vào trường thi, y cũng đã lĩnh hội được ý nguyện ban đầu của việc thiết lập ra tịnh phòng rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng chuông vàng, khảo quan phát đề.
Trên bàn chỉ có một cây bút, một cái giá bút, một cái nghiên.
Liên Hoa hít sâu một hơi, cầm lấy bút chấm mực.
Nội tâm gợn sóng khiến y chậm chạp không chịu đặt bút.
Y đột nhiên nhớ ra một việc.
Y không phải là Dương Hoài, cũng không phải là Lãnh Dịch.
Tên thật của y vốn là Liên Hoa.
Y muốn viết tên mình lên trên mặt giấy trắng tinh này, nhưng vận mệnh trêu người, cái tên Liên Hoa đã không còn tồn tại.
Trong trường thi không ngừng vang lên tiếng lật giấy.
Liên Hoa cũng không biết làm thế nào, khi người khác múa bút thành văn, trên giấy thi trống không lại rơi xuống một hàng nước mắt.
Giám khảo gõ bàn y, giọng rất nhỏ mà nhắc nhở: "Vị khảo sinh này, không cần phải vội đâu, viết được gì thì cứ viết ra trước đi."
Liên Hoa cúi thấp mặt, gật đầu.
Bên tai truyền đến tiếng cười trộm của các khảo sinh khác.
—— "Nhìn là biết từ nhà quê lên chưa hiểu sự đời, sợ quá trời kia."
—— "Lâu thế rồi mà còn chưa viết thiếp thư xong, hầy, đúng là chết dở."
"Yên lặng!" Khảo quan nghe tiếng ồn, nghiêm giọng răn dạy, "Không được thì thầm nữa!"
Liên Hoa bị tiếng động ấy đánh thức.
Y đã lấy tiền của người ta, chỉ có thể làm việc cho người ta thôi, không còn đường lui nữa.
Chữ "Dương" rơi xuống, ma chướng trong lòng cũng hoàn toàn gạt đi.
Ngòi bút của y bay trên giấy, nước chảy mây trôi, từ đó không còn dừng lại nữa.
Đồng hồ nước nhỏ xuống từng giọt, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Khảo quan lại đi qua lần nữa, xoa xoa hai mắt, lúc quay ngược lại còn cố nhìn cho kĩ, chỉ thấy hai bài thiếp thư, mặc nghĩa đã tràn đầy chữ viết ngay ngắn.
Dung lượng đề của kì thi Hội bản triều luôn rất dài, khảo sinh viết được kín bài đã ít như lông phượng sừng lân, nhưng đáng kinh ngạc nhất là nửa canh giờ trước, bài thi của vị khảo sinh Dương Hoài này vẫn còn trống không, nửa canh giờ sau đã gần hoàn thành hết.
Khảo quan dừng lại khiến mấy khảo sinh xung quanh nơm nớp lo sợ mà không còn lòng nào làm bài nữa.
Liên Hoa thì vẫn trấn tĩnh tự tại, tiếp tục viết bài mặc nghĩa.
Tiếng chuông vang lên, trường thi lại trở về trạng thái bình thường.
Người ngồi hàng trước đè giấy không cho khảo quan thu bài, bên trái lại có vị khảo sinh trung niên khóc lóc thảm thiết ngất luôn tại chỗ, giữa sân có đám công tử phú quý đang cười nói vui vẻ so đáp án, cũng có người nộp giấy trắng rồi chạy biến.
Liên Hoa thong dong buông bút, cán bút đặt trên giá không phát ra tiếng vang nào.
Buổi trưa hôm sau, tốp năm tốp ba khảo sinh đi ra từ Chu Tước môn.
Châu Tử Hiểu chui ra từ đám người chắn đường, chạy đến trước mặt Liên Hoa.
"A Dịch, sao rồi, sao sắc mặt ngươi trắng thế?"
"Nghe nói năm nay đề dài lắm, ngươi có làm hết không?"
"Không làm hết cũng không sao, mọi người đều vậy thôi mà."
Liên Hoa hơi hé miệng, đuôi mắt phiếm đỏ: "Tử Hiếu huynh, ta, đầu ta choáng quá."
_
Edit: quanxixii
Beta: Quá Tam Ba Bận
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro