Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Chương 58

2024-11-19 02:56:22

Hai người nán lại trong nhà một lát, nhìn gần đến giờ cơm thì quay về.

Đóng cửa khóa lại, cánh cửa phát ra một tiếng động nặng nề, nhưng bước chân Thời Chương rời đi lại rất nhẹ.

Đi trong hẻm nhỏ xa lạ Tống Phất Chi không dám quá càn quấy, nhưng lại nhịn không được, vì thế chỉ duỗi một ngón tay nhẹ nhàng móc lên tay Thời Chương.

Ở chỗ này y không muốn để Thời Chương đi một mình.

Thời Chương rất ngoan ngoãn để thầy Tống nắm tay, hai người lặng lẽ đi ngang qua từng hộ gia đình, không cần phải nói gì cả, nhiệt độ trên đầu ngón tay thật ấm áp.

Đi được một lúc, con đường mòn phía trước bỗng nhiên có tiếng thủy tinh đập trên mặt đất giòn tan, bước chân hai người dừng lại, hơi cau mày.

Người đàn ông cách đó không xa đập một chai thủy tinh xuống đất, nằm cứng ngắc vào trong ghế gỗ, chân vểnh lên một cái ghế khác.

“Đệt mẹ, ông đây chỉ xui thôi! Thêm một con số nữa tôi thắng rồi. Thua sạch, thua sạch trách tôi được sao, hả?”

Gã rống giận vào nhà, giọng nói thô khàn như cái cưa khiến người nghe không mấy thoải mái.

Tống Phất Chi vừa nghe đã nhíu mày.

Người này đánh bạc, còn say rượu.

Lúc mới tới, mảnh đất đầy mảnh chai rượu vỡ mà hai người đi ngang qua chính là của ngôi nhà này.

Tống Phất Chi kéo Thời Chương sang phía đối diện, bước chân nhanh hơn.

Ngón tay Thời Chương có chút cứng ngắc, Tống Phất Chi dùng thêm chút sức mới kéo được hắn.

Một người đàn bà tóc hoa râm bước ra khỏi nhà, chỉ vào gã mắng: “Mẹ với cha mày kiếm được bao nhiêu tiền cũng không đủ cho mày đổ sông đổ bể! Sắp bốn mươi mà có làm được chó gì ra hồn ra dáng. Mày hôm nay cút cho tao, cút ngay, muốn chơi thế nào thì chơi. Có đứa con như mày là nghiệt chướng của tao, khốn nạn...”

Gã đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, toàn thân run rẩy, quầng mắt đỏ như máu, bộ dạng đáng sợ và như bị thần kinh.

Gã đứng trước người đàn bà, giống như một ngọn núi đáng sợ khiến bà lùi lại vài bước.

Gã chửi bới gay gắt, nước miếng văng khắp nơi: “Bà chỉ biết mắng tôi, vậy sao ngày xưa bà không bò lên giường ông nào có tiền đi? Thế thì tôi đâu cần phải ra ngoài kiếm tiền giúp bà trả nợ? Cho dù không cha tôi cũng chịu, đệt mẹ, thế thì tôi sẽ không bị mắc kẹt ở nơi tồi tàn này đến hết đời!”

Tống Phất Chi mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt.

Đây có lẽ là đứa trẻ hàng xóm đã bắt nạt Thời Chương trước kia.

Tống Phất Chi quay đầu nhìn Thời Chương, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của hắn.

Thời Chương khẽ mím môi, không nói lời nào nắm chặt tay Tống Phất Chi.

Vừa lúc bọn họ đi qua cửa nhà này, ánh mắt gã rất hung dữ nhìn bọn họ một cái, ngừng lại vài giây.

Vài giây sau gã quay trở lại, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.

Thời Chương mắt nhìn thẳng đi về phía trước, nắm tay Tống Phất Chi, bỏ lại mảnh đất đầy mảnh vỡ thủy tinh ở phía sau.

Lúc ra khỏi ngõ hẻm, đã xa đến mức không nghe thấy gì, ánh mặt trời lặng lẽ chiếu rọi trên đại lộ rộng rãi.

“Gã đấy là người lấy tàn thuốc đốt quần áo của anh trước đây.” Thời Chương nói: “Nhưng hình như gã ta đã không nhận ra anh.”

Khi còn bé gã không thích đi học, học xong cấp hai thì nghỉ, đi theo chú làm ăn lặt vặt, cho tới bây giờ cũng không đi học nữa.

Tống Phất Chi thở dài thật sâu, không biết nên cảm thấy đáng buồn hay là hả giận.

Thời Chương cúi đầu nói: “Gã nói cũng không sai, tuy là hoàn cảnh sống trước đây của anh không tốt nhưng thật ra không thiếu tiền, ít nhất Thời Chính Lâm cho anh lên đại học, cho anh ra nước ngoài học thêm.”

Tống Phất Chi lắc đầu: “Đó cũng là nhờ chính anh cố gắng thi mới được đi. Anh ở đây hay đi ra ngoài đều là dựa vào chính mình hết.”

Thời Chương im lặng cười cười: “Đi thôi? Đi ăn cơm trưa với ba mẹ.”

Bọn họ sóng vai đi về phía trung tâm thị trấn, Tống Phất Chi hỏi Thời Chương: “Anh buông xuống chưa?”

“Thật ra hoàn toàn ngược lại.”

Thời Chương cười nheo mắt: “Nhiều năm qua anh không dám quay về đây, bởi vì anh sợ mình lại có liên quan với nơi này. Ba mẹ anh, thời thơ ấu của anh đều không mấy rực rỡ, cho nên anh muốn ngăn cách mình cùng những thứ trước kia. Nhưng ——”

Hắn vuốt ve đầu ngón tay Tống Phất Chi: “Thầy Tống đã cho anh dũng cảm trở lại đây, bất kể trước kia như thế nào, anh vẫn sinh ra từ chính nơi này.”

Thời Chương cười ngại ngùng: “Hình như gặp được em, anh mới thật sự chấp nhận chính mình.”

Tống Phất Chi nhẹ nhàng “Đệt” một tiếng, quay đầu nhìn sang chỗ khác: “Tự nhiên sến vậy làm gì chứ.“.

Buổi trưa, bọn họ cùng bà giáo Vương và bác sĩ Tống ăn cơm tại một nhà hàng gia đình.

Ông Tống hỏi bọn họ buổi sáng đi đâu, có phải về khách sạn ngủ lại không?

Tống Phất Chi không muốn nói, mơ hồ đáp: “Ừm, cũng không ngủ lâu lắm...”

Ông Tống thở dài, rõ ràng là còn nhớ rõ chuyện lần trước hai đứa nhỏ ở nhà mình ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa.

“Cũng đừng ngủ nhiều quá, dậy sớm tập thể dục rất tốt cho sức khỏe.”

Tống Phất Chi gật đầu dạ dạ.

Cơm nước xong, cả nhà cùng bà giáo Vương trở về trường cấp ba.

Tống Phất Chi và Thời Chương coi như là về trường học cũ của họ.

Đang là cuối tuần, trong trường rất yên tĩnh.

Bà giáo Vương đã chào hỏi trước với cán bộ nhà trường, cho nên bảo vệ nhanh chóng cho họ đi vào.

Trường trung học đúng là thay đổi rất nhiều, đường chạy nhựa trong sân thể dục đã được cải tạo, cây cối bên cạnh tòa nhà dạy học đã cao lớn hơn, tòa nhà cũng được sơn lại một lần nữa.

Lần cuối cùng Tống Phất Chi trở lại trường đã gần mười năm trước.

Khi đó gia đình họ rời khỏi thị trấn này, Tống Phất Chi và bà giáo Vương quay lại trường để từ biệt.

Một lần nữa trở lại nơi đây cảm giác rất thần kỳ, Tống Phất Chi chỉ vào phòng học gần nhất ở tầng một, giọng hơi cao lên: “Hồi trước em học ở lớp này.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời Chương theo lớp của Tống Phất Chi chỉ lên hai tầng lầu: “Anh ở lớp gần nhất ở tầng ba.”

Tống Phất Chi cười ha ha: “Vậy là anh phải leo cầu thang ba năm học à?”

Thời Chương có chút bất đắc dĩ: “Đúng vậy.”

Bà Vương hời hợt nói: “Ba khóa mẹ đều dạy ở tầng ba, leo chín năm.”

Không khí thoáng an tĩnh, Thời Chương khôn khéo nói: “Cô giáo Vương vất vả rồi.”

Tống Phất Chi đấm lưng, cười theo: “Đều do chính sách của nhà trường, không luân chuyển lớp học là không công bằng.”

Trường trung học của bọn họ chính là như vậy, một phòng học ngồi ba năm, từ lớp 10 đến lớp 12 đều không nhúc nhích, chỉ đổi bảng tên ở cửa.

Vậy nên năm lớp 10 và lớp 11, bình thường sau khi xuống cầu thang Thời Chương sẽ đi thẳng ra cổng trường, nhưng đến lớp 12, hắn luôn chọn đi xuống từ một cầu thang khác, đi thêm một đoạn đường dài, như vậy có thể quang minh chính đại đi qua lớp của Tống Phất Chi, nếu may mắn, còn có thể nhìn thấy cậu đàn em này từ cửa sổ.

Thời Chương lưu giữ rất nhiều dáng vẻ của bé Tống Phất Chi ở khung cửa sổ này.

Hầu hết thời gian Tống Phất Chi đều ngồi an tĩnh làm bài tập, thỉnh thoảng tham gia thảo luận trong lớp.

Trong một đám học sinh trung học líu ríu, Tống Phất Chi thường là người yên tĩnh nhất.

Nhưng lúc đó Thời Chương chỉ dám đi ngang qua trong vòng vài giây, nhẹ nhàng liếc nhìn vào lớp. Thậm chí bước chân cũng không chậm lại, mặt cũng không quay lại, chỉ liếc nhìn qua khóe mắt.

Hôm nay sau nhiều năm, Thời Chương nghiêng đầu, không hề cố kỵ nhìn sườn mặt Tống Phất Chi, sống mũi cao thẳng, ánh mắt xinh đẹp, không khác gì thời niên thiếu.

Tống Phất Chi nhạy cảm nhìn Thời Chương, nhỏ giọng hỏi: “Sao đấy?”

Hắn chỉ cười, lắc đầu nói: “Không sao, chỉ nhìn em thôi.”

Cựu giáo viên và cựu học sinh chậm rãi đi dạo quanh khuôn viên trường, một thầy giáo đã có tuổi đi về phía bọn họ, ông chạm mắt với bà Vương, giằng co vài giây, sau đó cùng nhau cười rộ lên.

“Cô giáo Vương, sao lại về rồi! Không báo cho em một tiếng?” Thầy giáo ngạc nhiên hỏi.

“Thì sợ phiền các thầy đó thôi, ai biết thầy cuối tuần còn ở trường học chứ?”

Thầy giáo trước kia từng đi học cùng bà Vương, là đàn em của bà và học được rất nhiều thứ từ bà.

Nam giáo viên trẻ vừa tốt nghiệp khi đó giờ đã trở thành Chủ nhiệm khối của trường chỉ trong chớp mắt.

Thầy giáo lại nhìn sang bên cạnh, híp mắt cười: “Ơ, bác sĩ Tống cũng tới à? Tiểu Tống đã cao ráo đẹp trai vầy rồi —— vị bên cạnh này là?”

“Thời Chương, giáo sư, trước kia cũng là học sinh ở đây.” Sau đó bà Vương mới nói: “Hai đứa nó kết hôn rồi, là một đôi.”

Tuy giọng điệu vẫn như thường nhưng nụ cười trên mặt lại không che giấu được chút nào.

Thầy giáo nói “chị có phúc”, hỏi bà có muốn đến phòng làm việc ôn chuyện xưa không.

Thế là bà Vương lại đưa ông Tống đi, bỏ lại hai đứa trẻ giữa sân thể dục.

“Hai con đi dạo chút đi, ba mẹ nói chuyện xong sẽ đi tìm.”

Tống Phất Chi khoanh tay cười: “Chúng ta giống con ghẻ bị gửi đến khu vui chơi thiếu nhi, còn người lớn thì đi dạo phố.”

Thời Chương cười ra tiếng.

Hai người đi dọc theo hành lang rộng mở, bắt đầu từ tầng một.

Tống Phất Chi đi tới cửa lớp học cũ của mình, bên trong tắt đèn, trên bàn học của học sinh bày rải rác sách vở và bài thi.

Tuy rằng cửa mở nhưng y không đi vào, chỉ đứng ở cửa nhìn vào bên trong.

“Bảng đen đổi rồi.” Tống Phất Chi cười chỉ vào bên trong: “Bây giờ cũng đổi thành loại có màn hình này.”

Thời Chương cũng nói: “Điều hòa cũng thay, bàn học, bục giảng cũng thay, sắp không nhận ra rồi.”

“Hộp thu gom, may mà truyền thống này vẫn được tiếp tục.” Tống Phất Chi ngạc nhiên chỉ vào một chiếc thùng carton lớn đặt cạnh cửa lớp, trong đó chất lộn xộn những quyển vở đã viết xong.

“Bây giờ ngẫm lại trường mình cũng khá tiên tiến đó chứ, khi đó đã có ý thức bảo vệ môi trường rồi.” Tống Phất Chi nói: “Khối của tụi em, mỗi lớp đều để một thùng giấy lớn ở phía trước. Giấy nháp, bài thi, giấy vụn dùng xong thì ném vào, mỗi tháng thu gom một lần đem bán được rất nhiều tiền sung quỹ, còn có thể tái chế“.

Tống Phất Chi hỏi Thời Chương: “Khối các anh có không?”

Thời Chương gật đầu: “Có. Lớp 12 tụi anh nửa tháng gom một lần, giấy nháp dùng nhanh lắm.”

“Ha ha ha.” Tống Phất Chi cười nói: “Nói mới nhớ, có một chuyện đến bây giờ em còn nhớ rõ, lạ lắm.”

“Năm lớp 10 sau khi thi học kì, em và bạn cùng bạn ném giấy nháp đã viết xong vào thùng, hôm sau vừa đúng ngày thu gom cho nên ban cán sự lớp đem thùng giấy đặt ở bên ngoài phòng học thuận tiện cho người đến lấy.”

Thời Chương cứng ngắc trong giây lát, làm như không có việc gì “Ừ” một tiếng: “Sau đó thì sao...”

“Rồi ngày hôm sau đến lớp, em bàn lại đề với đám bạn, trên giấy nháp của em có viết cách giải câu hỏi đó, thế là nhân lúc người thu gom chưa đến, em nhanh chóng cứu giấy nháp của mình ra —— kết quả lục lọi toàn bộ thùng cũng không thấy giấy nháp của em, của bạn cùng bàn vẫn còn trong đó, chỉ có em là biến mất.”

Giáo sư Thời vuốt cằm: “Thần bí thật...”

“Thần bí đúng không. Em và bạn cùng bàn tìm nửa ngày cũng không thấy, cứ thế bốc hơi.” Tống Phất Chi cười: “Mà hồi ấy lớp bọn em thịnh hành kể chuyện ma quỷ dân gian, làm em sợ chết khiếp, tưởng đâu bút tiên hay yêu quái nào chọn em chứ.”

*bút tiên: trò gọi hồn thông qua cây bút.

Thời Chương ra vẻ đứng đắn gật đầu: “Anh đoán là có yêu quái nhìn trúng em, muốn cướp em về làm áp trại phu nhân.”

*áp trại phu nhân: vợ của thủ lĩnh băng đảng.

Tống Phất Chi cũng nói đùa: “Muốn cướp em làm áp trại phu nhân thì tới tìm em đi, cướp giấy nháp em vẽ vớ vẩn làm gì!”

Thời Chương: “Có thể là một con yêu quái lương thiện, sợ mình quá hung dữ sẽ dọa em.”

Thời Chương nói chuyện thoải mái nhưng thật ra trong lòng đang dâng lên từng đợt sóng sôi sục mà ẩn nhẫn.

Hắn có thể thẳng thắn với Tống Phất Chi về thân thế của mình, những điều sai trong quá khứ và cả sở thích không mấy phổ biến của mình, nhưng đây là điều duy nhất hắn không muốn tiết lộ với Tống Phất Chi ——

Ở tuổi thiếu niên khi ánh sáng và bóng tối đan xen của hắn, Tống Phất Chi giống như một tia sáng vô cớ xông vào cuộc đời hắn.

Giống như Thời Chương đã yêu cành thông Wollemi vươn ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi Tống Phất Chi bắt gặp hắn đang hút thuốc trong góc khuôn viên trường với chiếc băng tay đỏ của học sinh trực nhật, hắn đã bắt đầu dùng ánh mắt lặng lẽ dõi theo cậu thiếu niên này.

Vì cơ duyên vừa khéo, quanh đi quẩn lại hắn đã kết hôn với Tống Phất Chi, vậy nên những cách theo đuôi không chính trực khi đó sẽ bị Thời Chương chôn vùi mãi mãi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nào có yêu quái gì, chẳng qua chỉ là một anh khóa trên vô liêm sỉ lại tự ti.

Hai người lảm nhảm trò chuyện một lúc, chậm rãi đi lên lầu rồi theo hành lang đi xuống.

“Bảng đen cuối lớp cũng được đổi thành cái lớn hơn.” Tống Phất Chi dừng lại trước cửa một lớp: “Bảng đen lớp này làm đẹp thật đấy.”

Chủ đề trên bảng đen là “Giữ xã hội văn minh - Nuôi dưỡng thái độ mới”, bên cạnh là bức tranh màu nước vẽ phong cảnh.

“Mặc dù không phù hợp với chủ đề nhưng bức tranh rất đẹp.” Lúc thầy Tống nói lời này, y vô thức dùng giọng điệu của chủ nhiệm lớp.

Thời Chương hỏi: “Các bạn trong lớp thầy Tống sẽ vẽ cái gì lên bảng đen?”

Tống Phất Chi: “Nhiều lắm, gì cũng có, lúc ấy thịnh hành cái gì thì vẽ cái đó, tuy là hầu hết cũng không hợp với chủ đề viết trên bảng, nhưng em thấy bọn họ vẽ rất vui.”

Vì thế hứng thú của hai giáo viên lại chuyển dời đến trên chủ đề trên bảng đen. Lúc đi ngang qua mỗi lớp, thầy Tống sẽ bình luận đơn giản vài câu, giống như khách quý trong chương trình ẩm thực.

Cuối cùng cũng đến tầng ba, lớp đầu tiên chính là phòng học cũ của Thời Chương, hai người dừng lại ở cửa.

Trùng hợp thay, tầng này năm nay cũng là của lớp 12, chắc khoảng một hai tiếng nữa sẽ có học sinh cuối cấp quay lại trường.

Tống Phất Chi nhìn thấy bảng đen cuối phòng học, vui vẻ: “Nói thế nào đây, thật không hổ là lớp các anh.”

Thời Chương nhìn cũng nhíu mày: “Vẽ rất đẹp.”

Trên bảng đen vẽ một nhân vật truyện tranh Trung Quốc, ánh mắt sắc bén và vẻ mặt lạnh lùng, đang cầm ma đao truyền kỳ trong tay, thân đao có thể vỡ thành vô số mảnh, trường bào đong đưa trong gió.

Bên cạnh dùng bút lông cứng cáp viết: “Lớp 12 tất thắng!”

Tống Phất Chi nói: “Hình ảnh và chủ đề rất phù hợp.”

Sáng nay trong phòng mình Thời Chương mới biết thầy Tống cũng xem anime, vì vậy không khỏi cười hỏi: “Xem bộ này rồi à?”

“Xem rồi.” Tống Phất Chi gật đầu: “Một bữa cơm xem hai tập.”

Thời Chương “Aiz” một tiếng: “Sau này chúng ta ăn cơm tối thì cùng xem, tiếc là trước đây không xem.”

Tống Phất Chi cười: “Lúc ăn cơm nói chuyện thôi là được rồi.”

Tống Phất Chi lại hỏi: “Anh thì sao, trước kia cũng vẽ chủ đề lên bảng đen à?”

“Anh?” Thời Chương chỉ vào mình, lắc đầu: “Anh vẽ hoa cỏ lá cây còn tạm được, vẽ cái khác là nát bét ngay. Hơn nữa khi đó trong lớp chỉ có anh và Âu Dương Hi thích xem anime, không có ai khác, lúc ấy sở thích đó chỉ được một số ít người chấp nhận.”

Thời Chương nói xong cũng cười: “Trước đây anh ngỗ nghịch lắm, lén đọc truyện tranh trong giờ học của cô giáo Vương, còn bị tịch thu, bị cô giam tận một học kỳ mới trả lại cho anh. Cô ấy còn nói anh đọc truyện thiếu nhi gì đó, bao nhiêu tuổi rồi còn xem tranh hay không xem chữ, anh không có cách nào giải thích với cô ấy truyện tranh và truyện thiếu nhi là hai thứ khác nhau.”

Tống Phất Chi cười một hồi: “Thực ra tới bây giờ mẹ em cũng không biết em thích những thứ này đâu, em cũng không nói, bà cũng không hỏi.”

Thời Chương trêu ghẹo: “Xong rồi, cô giáo Vương trở về phát hiện đứa con trai ba mươi tuổi của mình còn thích đọc truyện thiếu nhi.”

“Nhưng bây giờ đã thay đổi rất nhiều.” Tống Phất Chi cười: “Học sinh trong lớp đều thoải mái thảo luận, các thầy cô ít nhiều cũng biết, người thích những thứ này đã nhiều hơn trước.”

Thời Chương khá tò mò: “Vậy lúc trước làm sao em tiếp xúc được với truyện tranh? Khi nào?”

Chuyện này Tống Phất Chi không buồn nhắc đến, nói ra cũng hơi ngại.

“Năm lớp 10 em vô tình phát hiện trên bàn làm việc của mẹ có một quyển truyện tranh, tò mò mở ra nhìn thoáng qua, kết quả càng xem càng ghiền...”

Nói được một nửa, Tống Phất Chi đột nhiên im lặng, Thời Chương cũng sửng sốt.

Tống Phất Chi nhìn đăm đăm: “Ực, anh vừa mới nói, anh bị thu truyện tranh, là năm lớp mấy...”

Cổ họng Thời Chương giật giật: “Lớp 12. Cô Vương giảng bài thi anh không nghe, nên cô ấy tức giận giam truyện của anh một học kỳ.”

Lúc này vừa vặn Tống Phất Chi lên lớp 10.

Tống Phất Chi lại hỏi: “Là học kỳ một hay học kỳ hai...”

Thời Chương: “Học kỳ một...”

Giờ thì hô hấp của Tống Phất Chi đã bắt đầu không thông: “Anh còn nhớ mình bị thu cuốn truyện nào không?”

Thời Chương chống trán, giọng nói cũng bất ổn: “Nhớ, nhớ rất rõ. Em còn nhớ mình đọc cái gì không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi.” Tống Phất Chi mở to mắt: “Đây chính là cuốn truyện tranh đầu tiên em đọc trong đời!”

Thời Chương cảm thấy sau lưng toát ra một tầng mồ hôi nóng: “Cuốn anh bị thu kể về câu chuyện phiêu lưu trên biển...”

“Rầm” một tiếng thật lớn, Tống Phất Chi trực tiếp nện một chưởng lên tường.

Hai người đứng bên ngoài phòng học ngày xưa của Thời Chương, một người chống tường cúi đầu, tóc mái rung rung che đi vẻ mặt, người kia ngửa đầu nhìn trời, yết hầu dừng nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Không biết là ai từ trong phổi rút ra một chuỗi tiếng cười kìm nén không ngừng, giống như tia lửa đốt cháy cầu chì, tiếng cười của hai người dần dần lớn hơn.

“Đệt, em không hề ngờ tới.” Tống Phất Chi cười lau nước mắt.

Thời Chương lại càng cười khằng khặc đến không nói nên lời.

Đây chính là cảnh tượng mà bà giáo Vương và bác sĩ Tống nhìn thấy khi đến đón trẻ.

Hai người đàn ông trạc ba mươi tuổi đang cười ngặt nghẽo trước cửa một lớp học cấp 3, một người ngồi xổm, một người khom lưng, rất kém sang.

“Hai đứa dở hơi à...”

Biểu cảm trên mặt bà giáo Vương cũng biến mất, vừa mở miệng chính là là giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm nhiều năm: “Mẹ từ dưới đi lên đã nghe được hai đứa đang cười, ầm ĩ nhất trường chính là hai đứa, kỷ luật đâu?”

Không ngờ khi bà giáo Vương vừa đến, hai kẻ to xác lại càng cười vui vẻ hơn.

Bà Vương nhíu mày, sau một lúc lâu mới từ từ thả lỏng.

Cảnh tượng này không thường thấy, hai người trưởng thành thường ngày đều rất khéo léo thế mà trở nên thế này, hẳn là gặp phải chuyện rất thú vị.

Bà Vương cười bất lực: “Đúng là không hiểu nổi...”

Ông Tống lo lắng thở dài: “Anh đã nói bọn nó ngủ nhiều sẽ bị ngu người mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Số ký tự: 0