Chương 59
2024-11-19 02:56:22
Bà Vương thấy hai người bọn họ cuối cùng cũng cười xong, lạnh nhạt nói: “Bình thường?”
“Ha.” Tống Phất Chi đứng thẳng lên, khóe mắt còn đọng nước: “Vẫn rất bình thường.”
Thời Chương khôi phục nhanh hơn Tống Phất Chi nhiều, lúc nhìn thấy bà giáo Vương là hắn muốn nín cười ngay.
Không dám càn rỡ ầm ĩ trước mặt chủ nhiệm lớp, điều này đã khắc vào xương cốt.
Thời Chương nghiêm túc hắng giọng, cụp mắt xuống, đứng thẳng tắp.
Bà Vương buồn cười nhìn hắn: “Đúng là trưởng thành rồi, cô giáo nhìn một cái là tự biết ngoan.”
Lời vừa nói ra làm Thời Chương ngượng ngùng, ai bảo lúc hắn hồi trung học lì quá chứ.
Trên đường rời khỏi trường học, Tống Phất Chi còn đang miên man suy nghĩ, nghĩ đến liền buồn cười.
Đầu sỏ khiến thầy Tống dấn thân vào con đường 2D không lối thoát lại là cuốn manga bị tịch thu trước kia của Thời Chương, đúng là một trùng hợp lớn, cả hai có ai ngờ điều này lại xảy ra.
Toàn bộ chuyện này có vẻ rất hoang đường, nhưng cẩn thận ngẫm lại, mọi diễn biến dường như đều diễn ra tự nhiên, là chuỗi sự kiện đan xen, làm cho người ta chỉ có thể nói một câu “Tuyệt - con mẹ nó - diệu“.
Tống Phất Chi sau khi cười to còn cảm thấy số phận như đang bóp cổ mình.
Cuốn manga đầu tiên y nhìn thấy trong đời là của Thời Chương, những bức ảnh sưu tầm nhiều nhất trong tủ của y là của Thời Chương, còn kết hôn với hắn, sau này phần lớn thời gian trong cuộc đời y đều thuộc về Thời Chương.
Rõ ràng từ khi quen biết đến bây giờ chỉ qua khoảng nửa năm ngắn ngủi, nhưng một phần lớn sinh mệnh cũng đã tràn ngập bóng dáng Thời Chương.
Tống Phất Chi quay đầu nhìn Thời Chương, ánh mắt sáng ngời.
Bị trai đẹp nhìn chằm chằm bằng ánh mắt thuần túy trong suốt như vậy, ai có thể chống cự nổi, Thời Chương nhìn bà Vương cùng ông Tống đi ở phía trước, nhỏ giọng hỏi Tống Phất Chi: “Nhìn anh làm gì.”
Tống Phất Chi nhỏ giọng trả lời: “Hình như em bị anh nhốt chết rồi.”
Thời Chương khẽ cười, ánh mắt nhìn nơi khác: “Anh không cố ý.”
Vẻ mặt của hắn rất nhẹ nhàng nhưng phải thừa nhận, khi Thời Chương biết Tống Phất Chi thích truyện tranh là bởi vì mình, dục vọng chiếm hữu trong lòng hắn được thỏa mãn rất lớn, lồng ngực nóng hừng hực và căng tràn phấn khởi.
Cả nhà quay trở lại khách sạn, bà Vương còn đứng ở cửa bên cạnh lấy thẻ phòng, Thời Chương đã đẩy cửa ra kéo Tống Phất Chi vào, đóng cửa lại trở tay đè người lên cửa hôn.
Nụ hôn đến quá đột ngột, Tống Phất Chi ngửa đầu không dám lên tiếng, ba mẹ còn ở cách đó hai mét.
Tối hôm đó bọn họ lái xe về nhà, từ chuyến về chốn cũ này họ đã thu được rất nhiều điều, về mọi mặt.
Sau khi trở về, Tống Phất Chi tranh thủ thời gian rảnh không có ở bên cạnh Thời Chương, lướt weibo của Bạch Tuộc thật lâu.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ |||||
Trên thực tế, trước đây Tống Phất Chi không nghiên cứu nhiều về Bạch Tuộc và y cũng không chú ý đến bất cứ điều gì khác ngoại trừ hình ảnh cos của hắn.
Cho nên lúc này y nhìn rất nghiêm túc, Bạch Tuộc đối với y đã không còn là một coser 2D xa xôi nào nữa, y muốn biết thêm về khía cạnh khác của chồng mình từ một góc độ khác.
Mỗi lần Bạch Tuộc đăng hình, dòng chữ đi kèm thường rất đơn giản, đa số là câu thoại của nhân vật, không có nhiều lời sáo rỗng.
Nếu như có sự hợp tác, ví dụ như tuyên truyền Triển lãm truyện tranh hoặc kinh doanh các loại, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay, bởi vì cảm giác kinh doanh rất nặng, vừa nhìn đã biết được đối tác đưa cho.
Hoàn toàn không có thông tin gì về cuộc sống đời thường hằng ngày, nhiều lắm là Bạch Tuộc chia sẻ về một chút khó khăn nhỏ trong quá trình hắn chụp ảnh cosplay, ngoài ra không nói thêm gì khác.
Tóm lại trong nhiều năm qua, Bạch Tuột vẫn im lặng, ít nói và cho ra tác phẩm nhiều hơn.
Bài đăng có nhiều chữ nhất và giàu cảm xúc nhất trên weibo là bài tuyên bố rút lui khỏi giới của hắn.
Chính vì vậy mà 'Bạch Tuộc và bản thân giáo sư Thời' khiến cho người ta cảm giác rất khác biệt. Trong đời thực hắn rất hiền hòa nhưng ở trên mạng lại rất ngầu, nhìn rất chiến, hoàn toàn dựa vào thực lực, chắc cũng vì nhiều năm trôi qua mà dáng người hắn không co lại chút nào, chẳng trách ai cũng gọi hắn là “Tổng công”, điều đó không phải là vô lý.
Tống Phất Chi bất tri bất giác lướt tới bài đăng hơn nửa năm trước của hắn, ở trong ảnh cosplay thấy được một bài chia sẻ.
Bài chia sẻ này vừa vặn là vào ngày sinh nhật một năm trước của Thời Chương.
Chủ bài viết đăng đủ mười tám bức ảnh, mỗi bức đều là lời chúc mừng sinh nhật của nhiều fan gửi đến Bạch Tuộc.
Có người vẽ tranh, có người chỉnh sửa ảnh, có người viết tay, làm búp bê, cắt ghép video, đủ loại tài năng mà cái nào cũng làm rất giỏi. Người hâm mộ chúc Bạch Tuộc sinh nhật vui vẻ bằng nhiều cách khác nhau.
Bạch Tuộc chia sẻ lại bài đăng này, chỉ nói một câu đơn giản: “Cảm ơn mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Tống Phất Chi nhấn vào xem bình luận, chậm rãi cười lên.
- Ha ha, đúng là ông Bạch Tuộc quen thuộc, năm nào cũng đăng câu này không đổi từ chút nào, cám ơn quý ngài trong lúc bận rộn bớt chút thời gian cám ơn tụi này.
- Năm nay tôi mới trở thành fan Bạch Tuộc, có chị em nào phổ cập kiến thức không, tại sao phải thu thập lời chúc của mọi người lại gửi cùng một chỗ vậy?
- Fan già mười lăm năm không mời tự đến trả lời bạn——
Trước kia Bạch Tuộc không mừng sinh nhật, cũng không muốn fan chúc hắn sinh nhật vui vẻ, fan chúc hắn cũng không share. Nhưng mỗi năm fan nên tặng lời chúc phúc vẫn sẽ tặng. Sau đó Bạch Tuộc dần dần chấp nhận chúc mừng sinh nhật, nhưng hàng năm cũng chỉ tùy tiện chia sẻ một bài, sau đó nói cảm ơn.
Cho nên mọi người tự phát làm một phiên bản tập trung, để Bạch Tuộc có thể nhìn thấy nhiều hơn một chút.
- Lão Bạch Tuộc bao nhiêu năm qua là vậy đấy, lúc nào cũng chỉ share một bài chúc mừng sinh nhật thôi, không bao giờ thèm share nhiều thêm một cái!
Tống Phất Chi khác với người hâm mộ, ngẫm lại một chút, y biết vì sao Thời Chương không thích sinh nhật.
Có lẽ anh ấy không cảm thấy sinh nhật của mình đáng được chúc phúc.
Tống Phất Chi nhàn nhạt thở dài, hình ảnh Thời Chương dường như đang chậm rãi ghép thành một vòng tròn đầy đặn trước mắt Tống Phất Chi.
Lại lướt về phía trước vài năm, Tống Phất Chi thỉnh thoảng chụp ảnh màn hình, đánh dấu chúng.
Một số bộ cosplay là kiệt tác nổi tiếng của Bạch Tuộc, thậm chí nổi tiếng ra nước ngoài.
Tống Phất Chi vẫn nhớ mình đã sốc như thế nào trước những bộ ảnh này, từ trang điểm đến bầu không khí đều như Thần, có lẽ không ai có thể tái hiện tốt hơn Bạch Tuộc.
Cho tới hôm nay khi nhắc tới cosplay của nhân vật này, phản ứng đầu tiên của mọi người vẫn sẽ nghĩ đến Bạch Tuộc.
Cho dù sau đó có vô số coser từng cos nhân vật này, nhưng đều không sánh bằng phiên bản Bạch Tuộc.
Tống Phất Chi ngẫm nghĩ, quyết định đem hai tác phẩm tiêu biểu của Bạch Tuộc bỏ vào trong nhật trình cosplay của mình.
Y chắc chắn không so được với Bạch Tuộc, nhưng y muốn dùng cách này để thể hiện vinh quang trước đây của hắn.
Lúc sau, Tống Phất Chi chuyển sang máy tính, lật từng trang, đến tận nhóm bài đăng ban đầu của Bạch Tuộc.
Thật ra Tống Phất Chi khá bất ngờ khi weibo của Bạch Tuộc lại mở rộng như vậy.
Hiện nay rất nhiều người đều cài đặt “Chỉ xem được bài viết trong vòng nửa năm” hoặc một năm,... Bạch Tuộc lại hào phóng đem hết lịch sử quá khứ ra cho mọi người xem.
Cũng không quan tâm mình có rất nhiều lịch sử đen tối trong những ngày đầu, lúc ấy tuổi trẻ ngông cuồng, kỹ năng chưa đạt, rất nhiều coser để đến hôm nay đều bị lục ra chê cười.
Nhưng fan lại càng yêu thích hơn, rất nhiều ảnh chụp mờ nhạt, trang phục cos đơn sơ của những ngày đầu đều bị các fan điên cuồng đào mộ lại, cười hắn không chút thương tiếc.
Họ đều nhận xét rằng Bạch Tuộc ngày xưa thật ngây ngô, là thiếu niên trẻ trâu.
Tống Phất Chi chưa từng đào đến mức này, đây dường như là lần đầu tiên y nhìn thấy Thời Chương thời niên thiếu.
Dù chất lượng hình ảnh rất kém nhưng vẫn nhìn ra khí chất thiếu niên của Thời Chương hồi đó, là kiểu chói mắt không biết thu lại mũi nhọn, vẻ mặt có chút lười nhác, chán đời rồi lại ngông cuồng tự cao, những thứ đó xoắn xuýt lại, trông ngầu ngầu.
Lúc ấy bé Bạch Tuộc trang điểm không đậm, ngũ quan nhẹ nhàng khoan khoái, cơ bắp trên người cũng là đường cong mỏng manh của thiếu niên, dáng người cao ráo, đôi chân dài rất bắt mắt.
Một chàng trai có khí chất như vậy chắc chắn khi đi học được rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng phỏng chừng lúc ấy Thời Chương hư thật, qua cái giới hạn của cậu bé hư rồi, thực sự không có nhiều người dám trêu chọc hắn.
Tống Phất Chi đột nhiên tiếc nuối, nếu như hồi cấp 3 mình quen biết Thời Chương thì đã không bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành quan trọng của hắn.
Nhưng nghĩ lại, dựa theo tính cách và quá khứ của Thời Chương, chắc chắn y và hắn trong những năm niên thiếu sẽ là hai đường thẳng song song, cho dù có sát vai lướt qua cũng sẽ không quen biết lẫn nhau.
Tống Phất Chi thu hồi suy nghĩ, tiếp tục xem Weibo ngày xưa của Bạch Tuộc.
Y kéo xuống cuối cùng, bài đăng đầu tiên trên Weibo của Bạch Tuộc.
Là một file bổ sung, bé Bạch Tuộc nói: Một số tác phẩm được ra mắt trước đây trên diễn đàn đã được chuyển đến Weibo~
Ỏ, thầy Tống cười mím môi, còn gõ dấu ngã (~) nữa chứ, tỏ ra dễ thương nha.
Tính toán một chút, lúc bé Bạch Tuộc chơi cos thì Weibo còn chưa ra mắt, thậm chí ngay cả Internet cũng chưa phát triển.
Lúc đầu các tác phẩm của Bạch Tuộc được đăng trên diễn đàn, khi đó người chơi ít, cộng đồng cũng rất đơn thuần và sạch sẽ, họ đều cosplay dựa trên niềm đam mê với các nhân vật anime, điều đó rất vui.
Tống Phất Chi bấm vào bức ảnh đầu tiên, Thời Chương đã đánh dấu ngày trên đó và viết “Lần đầu tiên chính thức ra mắt“.
Nhìn thoáng qua đã biết Thời Chương cosplay nhân vật gì, quá kinh điển, có lẽ là thời thơ ấu của rất nhiều người.
Thiếu niên mảnh khảnh mặc kimono màu trắng in hoa văn đỏ, một mái tóc dài trắng, đôi mắt vàng rực rỡ và vẻ mặt lạnh lùng, hai bên má vẽ hai đường quỷ màu đỏ, giữa trán in một vầng trăng lưỡi liềm.
Bên cạnh Thời Chương còn có hai người đứng, Tống Phất Chi phân biệt nửa ngày, phát hiện có lẽ là Âu Dương Hi và Chung Tử Nhan, hai người bọn họ cos nhân vật chính trong anime, Âu Dương Hi cũng mái tóc dài màu trắng, nhếch miệng cười rất rạng rỡ. Chung Tử Nhan đứng ở giữa, mặc đồng phục thủy thủ, mái tóc đen dài dịu dàng.
Ba người nhìn rất ngây ngô, trang điểm không cầu kỳ nhưng có thể nhìn ra bọn họ tốn rất nhiều tâm tư, độ tuổi cũng rất phù hợp.
Không có máy ảnh xịn cũng không có photoshop, có lẽ bức ảnh này không chỉ là bộ cosplay chính thức đầu tiên của ba người họ mà còn là minh chứng cho khoảng thời gian vui vẻ trước đây.
Một nụ cười vô thức xuất hiện trên môi Tống Phất Chi, nhưng nó dần dần thu lại.
Đây là lần cosplay chính thức đầu tiên của Thời Chương và cũng là lúc anh xảy ra mâu thuẫn với nhóm côn đồ trong xóm.
Bộ đồ trắng đẹp như vậy không biết bị lũ trẻ đó giẫm đạp thành cái dạng gì.
Tống Phất Chi ngầm trâm trong chốc lát, lướt weibo của Bạch Tuộc từ dưới lên trên.
Từ weibo của Bạch Tuộc nhìn ra được, anh ấy thoải mái công khai hình tượng 2D của mình với mọi người, nhưng lại che giấu con người thật của mình rất sâu.
Đằng sau những bức ảnh này có nhiều điều chua xót nhưng anh không hề nhắc đến một lời.
Tống Phất Chi âm thầm ghi nhớ nhân vật cosplay đầu tiên của Thời Chương, y cũng muốn cos.
Sau khi xác định đại khái tất cả các nhân vật cos, Tống Phất Chi nhanh chóng lao vào chuẩn bị không ngừng nghỉ.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này y ra tay mau lẹ hơn rất nhiều. Khó khăn duy nhất là phải chen ra được thời gian quay chụp mà không ảnh hưởng đến công việc, hơn nữa còn giấu giếm chồng. Quan trọng là phải mạnh dạn và cẩn thận.
Cho nên gần đây Tống Phất Chi thường về nhà với sắc mặt mệt mỏi thấy rõ, một mặt là mệt mỏi, mặt khác là hưng phấn, tinh thần tiêu hao quá độ.
Thời Chương còn chưa về, Tống Phất Chi cũng lười nấu cơm, vô thức cuộn mình trên sofa ngủ thiếp đi.
Vì thế Thời Chương về đến nhà nhìn thấy cảnh tượng này.
Tống Phất Chi nằm nghiêng mặt về phía sofa, ngủ rất say, tóc mái an tĩnh rũ xuống khóe mắt trông rất ngoan, không hiểu sao làm cho Thời Chương nghĩ đến đám chim cắt nhỏ nằm nghiêng ngã ngủ trong chậu hoa.
Nhưng rõ ràng bé Tống chiêm chiếp không có năng lực cảnh giác gì, Thời Chương đi tới bên cạnh ngồi xuống y còn chưa tỉnh ngủ, hô hấp vẫn đều đều.
Thời Chương bất giác nhìn y thật lâu, bên môi vẫn mang theo nụ cười.
Lúc Tống Phất Chi tỉnh lại sắc trời đã tối đen, trong nhà chỉ còn ánh đèn màu cam mờ ảo.
Khi tỉnh dậy vào ban đêm thường có cảm giác cô đơn bị cả thế giới bỏ rơi. Tống Phất Chi còn chưa kịp cảm nhận nỗi cô đơn trong lòng thì đã bị đôi môi ấm áp hôn lên trán.
Rất ấm áp rất an yên, lập tức bao bọc lấy người.
Thời Chương ngồi khoanh chân trên tấm thảm bên cạnh sofa, nhẹ nhàng lấy tay nghịch tóc Tống Phất Chi: “Tỉnh rồi, ăn cơm chưa?”
Tống Phất Chi ậm ừ với giọng mũi: “Em về định nghỉ ngơi một lát rồi nấu cơm, không ngờ ngủ tới giờ này...”
“Vậy hôm nay không nấu cơm.” Thời Chương quơ quơ điện thoại: “Đặt đồ ăn bên ngoài đi.”
Tống Phất Chi chậm rãi mở to hai mắt: “...... Đặt đồ ăn bên ngoài?”
Cả hai đều là người trưởng thành rất quan tâm đến sức khỏe. Họ thỉnh thoảng đến nhà hàng vào cuối tuần, bình thường hầu như luôn nấu ăn ở nhà.
Tống Phất Chi hơi ngạc nhiên khi hôm nay định đặt đồ ăn bên ngoài, mà chính giáo sư Thời là người đề xuất.
Trước kia lúc sống một mình Tống Phất Chi rất thích đặt đồ bên ngoài, bình thường y thích ở nhà nên việc đặt đồ bên ngoài rồi nằm xem anime khiến y rất thỏa mãn.
Sau kết hôn thì hiếm khi như vậy, không ngờ hôm nay có thể một lần nữa trải nghiệm mùi thức ăn bên ngoài.
“Thỉnh thoảng ăn cũng không sao.” Thời Chương đã mở phần mềm giao hàng: “Em muốn ăn gì?”
Tống Phất Chi cũng không rụt rè, nằm sấp trên sofa, đưa tay trượt màn hình điện thoại của Thời Chương: “Để em xem xem...”
Cuối cùng hai người gọi món lẩu cay, sushi và soda, một đống linh tinh được giao đến nhà họ, túi nào cũng nặng trịch.
Tống Phất Chi đặt túi lên bàn ăn, lúc chuẩn bị mở ra thì bị Thời Chương đè cổ tay lại.
“Hôm nay đổi chỗ ăn đi?” Thời Chương hỏi.
Tống Phất Chi không hiểu lắm: “Đi đâu.”
Thời Chương xách túi đến bàn trà trong phòng khách, ngồi khoanh chân trên tấm thảm lông xù, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nhìn Tống Phất Chi: “Tới ngồi?”
“Hôm nay thoải mái thế à.” Tống Phất Chi cười đi qua ngồi xuống.
Y nhìn Thời Chương mở ti vi, mở màn hình chiếu, trang chủ của một trang web anime ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.
Tống Phất Chi nhướng mày nhìn Thời Chương.
Vẻ mặt Thời Chương rất tự nhiên, giống như trước đây mỗi ngày bọn họ đều như vậy: “Mấy bộ mới gần đây rất hay, xem không?”
“Thử bộ kia xem.” Tống Phất Chi chỉ góc trên cùng bên trái TV, vừa lột chén đũa vừa nói: “Em luôn muốn xem, nhưng không có thời gian.”
Thời Chương trực tiếp ấn phát: “Ừ, anh cũng muốn xem bộ này.”
Ai có thể nghĩ đến, hai giáo viên nhân dân uy phong sáng suốt lại ngồi trên sàn phòng khách trong đêm tối, vừa ăn đồ bên ngoài vừa xem anime.
Đây là hành vi “mẹ thấy là đánh”, nếu như bà Vương ở bên cạnh, phỏng chừng có thể cầm chổi đánh người.
Một tập kéo dài hai mươi phút, hai người vừa xem vừa tán gẫu nội dung, thời gian trôi qua rất nhanh.
Trước khi tập thứ hai bắt đầu, Tống Phất Chi ôm nửa bát cơm chưa ăn xong, cười nấc cục một cái.
“Em chưa bao giờ tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn sẽ như thế này.” Tống Phất Chi nói.
Thời Chương cũng cười: “Anh cũng không nghĩ tới —— vui không?”
“Vui.” Tống Phất Chi gật đầu, hơi ngượng ngùng: “Mặc dù em cũng tịch thu truyện tranh của học sinh trong lớp, nhưng thật ra em có thể hiểu được bọn họ, truyện tranh hay như vậy em cũng không ngừng được.”
Thời Chương cười hai tiếng: “Đúng vậy, anh cảm thấy thế giới trong đó rất tuyệt, khiến người ta hướng tới.”
Bài hát mở đầu nhẹ nhàng vang lên trên TV, tựa như gió đêm mùa hè.
Tống Phất Chi cong đầu gối lên, nhẹ nhàng chống cằm lên: “Bản thân em không có gì thú vị, nhưng nhìn rất nhiều nhân vật chính mạo hiểm, trưởng thành, đạt được nhiều niềm vui và tình yêu ở những thế giới khác nhau, em cảm thấy dường như mình có thể cùng với bọn họ.”
Y mỉm cười, nửa khuôn mặt vùi vào khuỷu tay: “Có phải thật ngốc không, bởi vì rõ ràng chúng ta sống trong hiện thực này.”
“Ừ, có ngốc không.” Thời Chương tới gần y: “Anh cũng ngốc như em.”
“Khi hóa trang thành những nhân vật này, anh cảm giác như mình đã trốn thoát khỏi thế giới trong thời gian ngắn ngủi và trở thành một trong số họ. Nhưng rõ ràng nó không giải quyết được vấn đề thực tế nào, nhưng anh vẫn trốn tránh hết lần này đến lần khác.”
Trong bản nhạc nhẹ nhàng, họ đối mắt với nhau, mặc dù trải nghiệm của họ khác nhau nhưng họ lại rất giống nhau.
Tống Phất Chi chống cằm, cười nói: “Lúc học cấp ba, có đôi khi em đang làm bài tập thì miên man suy nghĩ. Tưởng tượng nhân vật chính trong một bộ truyện tranh phiêu lưu đột nhiên xuất hiện bên cạnh, kéo tay em nói, đừng làm bài tập nữa, đừng thi nữa, theo tôi ra ngoài tìm kho báu đi! Suy nghĩ một chút là ngẩn người rất lâu, như thể bọn họ thật sự xuất hiện, cảm giác đó vô cùng chân thật.”
Thời Chương cười không nể nang: “Học sinh của em nếu biết thầy Tống cũng từng như vậy ——”
Tập anime tiếp theo bắt đầu, cả hai nhanh chóng im lặng và tập trung vào cốt truyện.
Xem được một nửa, Thời Chương lại dần dần thất thần.
Hắn nghĩ đến lời Tống Phất Chi vừa nói, trong đầu có một ý tưởng lớn mật nhưng cũng rất hợp lý.
Thời Chương nhanh chóng phác thảo kế hoạch trong đầu rồi bất giác bật cười.
Tống Phất Chi ngạc nhiên nhìn qua: “Anh cười cái gì? Vừa rồi không buồn cười chút nào nha.”
“À.” Thời Chương ho khan: “Không có gì.”
Tống Phất Chi lại nhanh chóng chìm vào trong nội dung tập phim, Thời Chương lại bởi vì suy nghĩ của mình mà hưng phấn không thôi.
Tống Phất Chi từng hy vọng nhân vật 2D có thể xuất hiện trong hiện thực, đây không phải là sở trường của Thời Chương sao?
Tuy rằng Tống Phất Chi không biết nhiều về cosplay, nhưng Thời Chương tự tin rằng mình có thể đưa người giấy sống động đến đời thực.
Thời Chương lăn lộn trong giới đã lâu, hắn hiểu rất rõ về cách chơi mới của giới trẻ ngày nay.
Một hoạt động phổ biến gần đây được gọi là “Cosplay Date Commission”, nghĩa là khách hàng trả tiền cho các cosplayer mình yêu thích để tạo ra các nhân vật yêu thích, có thể gửi hình trên mạng hoặc gặp gỡ đi chơi cùng nhau.
Nói một cách đơn giản, bạn có thể có một buổi hẹn hò ngoài đời thực với nhân vật giấy yêu thích của mình.
Bạch Tuộc nhà chúng ta chơi cosplay đã lâu, nhưng chủ yếu là thú vui riêng của mình, hắn rất hiếm khi nhận thương vụ chứ đừng nói đến việc cosplay riêng cho một người nào đó.
Đối với đại thần lão làng mà nói đây là chuyện không thể nào, nói ra ngay cả fan cũng sẽ không tin.
Bạch Tuộc nói mình bỏ nghề, chứ đâu nói không thể phục vụ riêng cho chồng.
Thời Chương bình tĩnh nhét nắm cơm vào miệng, trong lòng lại hưng phấn cân nhắc, chờ sinh nhật thầy Tống, cosplay nhân vật em ấy thích nhất, cho em ấy trải qua một sinh nhật đầy mộng ảo đi.
“Ha.” Tống Phất Chi đứng thẳng lên, khóe mắt còn đọng nước: “Vẫn rất bình thường.”
Thời Chương khôi phục nhanh hơn Tống Phất Chi nhiều, lúc nhìn thấy bà giáo Vương là hắn muốn nín cười ngay.
Không dám càn rỡ ầm ĩ trước mặt chủ nhiệm lớp, điều này đã khắc vào xương cốt.
Thời Chương nghiêm túc hắng giọng, cụp mắt xuống, đứng thẳng tắp.
Bà Vương buồn cười nhìn hắn: “Đúng là trưởng thành rồi, cô giáo nhìn một cái là tự biết ngoan.”
Lời vừa nói ra làm Thời Chương ngượng ngùng, ai bảo lúc hắn hồi trung học lì quá chứ.
Trên đường rời khỏi trường học, Tống Phất Chi còn đang miên man suy nghĩ, nghĩ đến liền buồn cười.
Đầu sỏ khiến thầy Tống dấn thân vào con đường 2D không lối thoát lại là cuốn manga bị tịch thu trước kia của Thời Chương, đúng là một trùng hợp lớn, cả hai có ai ngờ điều này lại xảy ra.
Toàn bộ chuyện này có vẻ rất hoang đường, nhưng cẩn thận ngẫm lại, mọi diễn biến dường như đều diễn ra tự nhiên, là chuỗi sự kiện đan xen, làm cho người ta chỉ có thể nói một câu “Tuyệt - con mẹ nó - diệu“.
Tống Phất Chi sau khi cười to còn cảm thấy số phận như đang bóp cổ mình.
Cuốn manga đầu tiên y nhìn thấy trong đời là của Thời Chương, những bức ảnh sưu tầm nhiều nhất trong tủ của y là của Thời Chương, còn kết hôn với hắn, sau này phần lớn thời gian trong cuộc đời y đều thuộc về Thời Chương.
Rõ ràng từ khi quen biết đến bây giờ chỉ qua khoảng nửa năm ngắn ngủi, nhưng một phần lớn sinh mệnh cũng đã tràn ngập bóng dáng Thời Chương.
Tống Phất Chi quay đầu nhìn Thời Chương, ánh mắt sáng ngời.
Bị trai đẹp nhìn chằm chằm bằng ánh mắt thuần túy trong suốt như vậy, ai có thể chống cự nổi, Thời Chương nhìn bà Vương cùng ông Tống đi ở phía trước, nhỏ giọng hỏi Tống Phất Chi: “Nhìn anh làm gì.”
Tống Phất Chi nhỏ giọng trả lời: “Hình như em bị anh nhốt chết rồi.”
Thời Chương khẽ cười, ánh mắt nhìn nơi khác: “Anh không cố ý.”
Vẻ mặt của hắn rất nhẹ nhàng nhưng phải thừa nhận, khi Thời Chương biết Tống Phất Chi thích truyện tranh là bởi vì mình, dục vọng chiếm hữu trong lòng hắn được thỏa mãn rất lớn, lồng ngực nóng hừng hực và căng tràn phấn khởi.
Cả nhà quay trở lại khách sạn, bà Vương còn đứng ở cửa bên cạnh lấy thẻ phòng, Thời Chương đã đẩy cửa ra kéo Tống Phất Chi vào, đóng cửa lại trở tay đè người lên cửa hôn.
Nụ hôn đến quá đột ngột, Tống Phất Chi ngửa đầu không dám lên tiếng, ba mẹ còn ở cách đó hai mét.
Tối hôm đó bọn họ lái xe về nhà, từ chuyến về chốn cũ này họ đã thu được rất nhiều điều, về mọi mặt.
Sau khi trở về, Tống Phất Chi tranh thủ thời gian rảnh không có ở bên cạnh Thời Chương, lướt weibo của Bạch Tuộc thật lâu.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ |||||
Trên thực tế, trước đây Tống Phất Chi không nghiên cứu nhiều về Bạch Tuộc và y cũng không chú ý đến bất cứ điều gì khác ngoại trừ hình ảnh cos của hắn.
Cho nên lúc này y nhìn rất nghiêm túc, Bạch Tuộc đối với y đã không còn là một coser 2D xa xôi nào nữa, y muốn biết thêm về khía cạnh khác của chồng mình từ một góc độ khác.
Mỗi lần Bạch Tuộc đăng hình, dòng chữ đi kèm thường rất đơn giản, đa số là câu thoại của nhân vật, không có nhiều lời sáo rỗng.
Nếu như có sự hợp tác, ví dụ như tuyên truyền Triển lãm truyện tranh hoặc kinh doanh các loại, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay, bởi vì cảm giác kinh doanh rất nặng, vừa nhìn đã biết được đối tác đưa cho.
Hoàn toàn không có thông tin gì về cuộc sống đời thường hằng ngày, nhiều lắm là Bạch Tuộc chia sẻ về một chút khó khăn nhỏ trong quá trình hắn chụp ảnh cosplay, ngoài ra không nói thêm gì khác.
Tóm lại trong nhiều năm qua, Bạch Tuột vẫn im lặng, ít nói và cho ra tác phẩm nhiều hơn.
Bài đăng có nhiều chữ nhất và giàu cảm xúc nhất trên weibo là bài tuyên bố rút lui khỏi giới của hắn.
Chính vì vậy mà 'Bạch Tuộc và bản thân giáo sư Thời' khiến cho người ta cảm giác rất khác biệt. Trong đời thực hắn rất hiền hòa nhưng ở trên mạng lại rất ngầu, nhìn rất chiến, hoàn toàn dựa vào thực lực, chắc cũng vì nhiều năm trôi qua mà dáng người hắn không co lại chút nào, chẳng trách ai cũng gọi hắn là “Tổng công”, điều đó không phải là vô lý.
Tống Phất Chi bất tri bất giác lướt tới bài đăng hơn nửa năm trước của hắn, ở trong ảnh cosplay thấy được một bài chia sẻ.
Bài chia sẻ này vừa vặn là vào ngày sinh nhật một năm trước của Thời Chương.
Chủ bài viết đăng đủ mười tám bức ảnh, mỗi bức đều là lời chúc mừng sinh nhật của nhiều fan gửi đến Bạch Tuộc.
Có người vẽ tranh, có người chỉnh sửa ảnh, có người viết tay, làm búp bê, cắt ghép video, đủ loại tài năng mà cái nào cũng làm rất giỏi. Người hâm mộ chúc Bạch Tuộc sinh nhật vui vẻ bằng nhiều cách khác nhau.
Bạch Tuộc chia sẻ lại bài đăng này, chỉ nói một câu đơn giản: “Cảm ơn mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Tống Phất Chi nhấn vào xem bình luận, chậm rãi cười lên.
- Ha ha, đúng là ông Bạch Tuộc quen thuộc, năm nào cũng đăng câu này không đổi từ chút nào, cám ơn quý ngài trong lúc bận rộn bớt chút thời gian cám ơn tụi này.
- Năm nay tôi mới trở thành fan Bạch Tuộc, có chị em nào phổ cập kiến thức không, tại sao phải thu thập lời chúc của mọi người lại gửi cùng một chỗ vậy?
- Fan già mười lăm năm không mời tự đến trả lời bạn——
Trước kia Bạch Tuộc không mừng sinh nhật, cũng không muốn fan chúc hắn sinh nhật vui vẻ, fan chúc hắn cũng không share. Nhưng mỗi năm fan nên tặng lời chúc phúc vẫn sẽ tặng. Sau đó Bạch Tuộc dần dần chấp nhận chúc mừng sinh nhật, nhưng hàng năm cũng chỉ tùy tiện chia sẻ một bài, sau đó nói cảm ơn.
Cho nên mọi người tự phát làm một phiên bản tập trung, để Bạch Tuộc có thể nhìn thấy nhiều hơn một chút.
- Lão Bạch Tuộc bao nhiêu năm qua là vậy đấy, lúc nào cũng chỉ share một bài chúc mừng sinh nhật thôi, không bao giờ thèm share nhiều thêm một cái!
Tống Phất Chi khác với người hâm mộ, ngẫm lại một chút, y biết vì sao Thời Chương không thích sinh nhật.
Có lẽ anh ấy không cảm thấy sinh nhật của mình đáng được chúc phúc.
Tống Phất Chi nhàn nhạt thở dài, hình ảnh Thời Chương dường như đang chậm rãi ghép thành một vòng tròn đầy đặn trước mắt Tống Phất Chi.
Lại lướt về phía trước vài năm, Tống Phất Chi thỉnh thoảng chụp ảnh màn hình, đánh dấu chúng.
Một số bộ cosplay là kiệt tác nổi tiếng của Bạch Tuộc, thậm chí nổi tiếng ra nước ngoài.
Tống Phất Chi vẫn nhớ mình đã sốc như thế nào trước những bộ ảnh này, từ trang điểm đến bầu không khí đều như Thần, có lẽ không ai có thể tái hiện tốt hơn Bạch Tuộc.
Cho tới hôm nay khi nhắc tới cosplay của nhân vật này, phản ứng đầu tiên của mọi người vẫn sẽ nghĩ đến Bạch Tuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù sau đó có vô số coser từng cos nhân vật này, nhưng đều không sánh bằng phiên bản Bạch Tuộc.
Tống Phất Chi ngẫm nghĩ, quyết định đem hai tác phẩm tiêu biểu của Bạch Tuộc bỏ vào trong nhật trình cosplay của mình.
Y chắc chắn không so được với Bạch Tuộc, nhưng y muốn dùng cách này để thể hiện vinh quang trước đây của hắn.
Lúc sau, Tống Phất Chi chuyển sang máy tính, lật từng trang, đến tận nhóm bài đăng ban đầu của Bạch Tuộc.
Thật ra Tống Phất Chi khá bất ngờ khi weibo của Bạch Tuộc lại mở rộng như vậy.
Hiện nay rất nhiều người đều cài đặt “Chỉ xem được bài viết trong vòng nửa năm” hoặc một năm,... Bạch Tuộc lại hào phóng đem hết lịch sử quá khứ ra cho mọi người xem.
Cũng không quan tâm mình có rất nhiều lịch sử đen tối trong những ngày đầu, lúc ấy tuổi trẻ ngông cuồng, kỹ năng chưa đạt, rất nhiều coser để đến hôm nay đều bị lục ra chê cười.
Nhưng fan lại càng yêu thích hơn, rất nhiều ảnh chụp mờ nhạt, trang phục cos đơn sơ của những ngày đầu đều bị các fan điên cuồng đào mộ lại, cười hắn không chút thương tiếc.
Họ đều nhận xét rằng Bạch Tuộc ngày xưa thật ngây ngô, là thiếu niên trẻ trâu.
Tống Phất Chi chưa từng đào đến mức này, đây dường như là lần đầu tiên y nhìn thấy Thời Chương thời niên thiếu.
Dù chất lượng hình ảnh rất kém nhưng vẫn nhìn ra khí chất thiếu niên của Thời Chương hồi đó, là kiểu chói mắt không biết thu lại mũi nhọn, vẻ mặt có chút lười nhác, chán đời rồi lại ngông cuồng tự cao, những thứ đó xoắn xuýt lại, trông ngầu ngầu.
Lúc ấy bé Bạch Tuộc trang điểm không đậm, ngũ quan nhẹ nhàng khoan khoái, cơ bắp trên người cũng là đường cong mỏng manh của thiếu niên, dáng người cao ráo, đôi chân dài rất bắt mắt.
Một chàng trai có khí chất như vậy chắc chắn khi đi học được rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng phỏng chừng lúc ấy Thời Chương hư thật, qua cái giới hạn của cậu bé hư rồi, thực sự không có nhiều người dám trêu chọc hắn.
Tống Phất Chi đột nhiên tiếc nuối, nếu như hồi cấp 3 mình quen biết Thời Chương thì đã không bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành quan trọng của hắn.
Nhưng nghĩ lại, dựa theo tính cách và quá khứ của Thời Chương, chắc chắn y và hắn trong những năm niên thiếu sẽ là hai đường thẳng song song, cho dù có sát vai lướt qua cũng sẽ không quen biết lẫn nhau.
Tống Phất Chi thu hồi suy nghĩ, tiếp tục xem Weibo ngày xưa của Bạch Tuộc.
Y kéo xuống cuối cùng, bài đăng đầu tiên trên Weibo của Bạch Tuộc.
Là một file bổ sung, bé Bạch Tuộc nói: Một số tác phẩm được ra mắt trước đây trên diễn đàn đã được chuyển đến Weibo~
Ỏ, thầy Tống cười mím môi, còn gõ dấu ngã (~) nữa chứ, tỏ ra dễ thương nha.
Tính toán một chút, lúc bé Bạch Tuộc chơi cos thì Weibo còn chưa ra mắt, thậm chí ngay cả Internet cũng chưa phát triển.
Lúc đầu các tác phẩm của Bạch Tuộc được đăng trên diễn đàn, khi đó người chơi ít, cộng đồng cũng rất đơn thuần và sạch sẽ, họ đều cosplay dựa trên niềm đam mê với các nhân vật anime, điều đó rất vui.
Tống Phất Chi bấm vào bức ảnh đầu tiên, Thời Chương đã đánh dấu ngày trên đó và viết “Lần đầu tiên chính thức ra mắt“.
Nhìn thoáng qua đã biết Thời Chương cosplay nhân vật gì, quá kinh điển, có lẽ là thời thơ ấu của rất nhiều người.
Thiếu niên mảnh khảnh mặc kimono màu trắng in hoa văn đỏ, một mái tóc dài trắng, đôi mắt vàng rực rỡ và vẻ mặt lạnh lùng, hai bên má vẽ hai đường quỷ màu đỏ, giữa trán in một vầng trăng lưỡi liềm.
Bên cạnh Thời Chương còn có hai người đứng, Tống Phất Chi phân biệt nửa ngày, phát hiện có lẽ là Âu Dương Hi và Chung Tử Nhan, hai người bọn họ cos nhân vật chính trong anime, Âu Dương Hi cũng mái tóc dài màu trắng, nhếch miệng cười rất rạng rỡ. Chung Tử Nhan đứng ở giữa, mặc đồng phục thủy thủ, mái tóc đen dài dịu dàng.
Ba người nhìn rất ngây ngô, trang điểm không cầu kỳ nhưng có thể nhìn ra bọn họ tốn rất nhiều tâm tư, độ tuổi cũng rất phù hợp.
Không có máy ảnh xịn cũng không có photoshop, có lẽ bức ảnh này không chỉ là bộ cosplay chính thức đầu tiên của ba người họ mà còn là minh chứng cho khoảng thời gian vui vẻ trước đây.
Một nụ cười vô thức xuất hiện trên môi Tống Phất Chi, nhưng nó dần dần thu lại.
Đây là lần cosplay chính thức đầu tiên của Thời Chương và cũng là lúc anh xảy ra mâu thuẫn với nhóm côn đồ trong xóm.
Bộ đồ trắng đẹp như vậy không biết bị lũ trẻ đó giẫm đạp thành cái dạng gì.
Tống Phất Chi ngầm trâm trong chốc lát, lướt weibo của Bạch Tuộc từ dưới lên trên.
Từ weibo của Bạch Tuộc nhìn ra được, anh ấy thoải mái công khai hình tượng 2D của mình với mọi người, nhưng lại che giấu con người thật của mình rất sâu.
Đằng sau những bức ảnh này có nhiều điều chua xót nhưng anh không hề nhắc đến một lời.
Tống Phất Chi âm thầm ghi nhớ nhân vật cosplay đầu tiên của Thời Chương, y cũng muốn cos.
Sau khi xác định đại khái tất cả các nhân vật cos, Tống Phất Chi nhanh chóng lao vào chuẩn bị không ngừng nghỉ.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này y ra tay mau lẹ hơn rất nhiều. Khó khăn duy nhất là phải chen ra được thời gian quay chụp mà không ảnh hưởng đến công việc, hơn nữa còn giấu giếm chồng. Quan trọng là phải mạnh dạn và cẩn thận.
Cho nên gần đây Tống Phất Chi thường về nhà với sắc mặt mệt mỏi thấy rõ, một mặt là mệt mỏi, mặt khác là hưng phấn, tinh thần tiêu hao quá độ.
Thời Chương còn chưa về, Tống Phất Chi cũng lười nấu cơm, vô thức cuộn mình trên sofa ngủ thiếp đi.
Vì thế Thời Chương về đến nhà nhìn thấy cảnh tượng này.
Tống Phất Chi nằm nghiêng mặt về phía sofa, ngủ rất say, tóc mái an tĩnh rũ xuống khóe mắt trông rất ngoan, không hiểu sao làm cho Thời Chương nghĩ đến đám chim cắt nhỏ nằm nghiêng ngã ngủ trong chậu hoa.
Nhưng rõ ràng bé Tống chiêm chiếp không có năng lực cảnh giác gì, Thời Chương đi tới bên cạnh ngồi xuống y còn chưa tỉnh ngủ, hô hấp vẫn đều đều.
Thời Chương bất giác nhìn y thật lâu, bên môi vẫn mang theo nụ cười.
Lúc Tống Phất Chi tỉnh lại sắc trời đã tối đen, trong nhà chỉ còn ánh đèn màu cam mờ ảo.
Khi tỉnh dậy vào ban đêm thường có cảm giác cô đơn bị cả thế giới bỏ rơi. Tống Phất Chi còn chưa kịp cảm nhận nỗi cô đơn trong lòng thì đã bị đôi môi ấm áp hôn lên trán.
Rất ấm áp rất an yên, lập tức bao bọc lấy người.
Thời Chương ngồi khoanh chân trên tấm thảm bên cạnh sofa, nhẹ nhàng lấy tay nghịch tóc Tống Phất Chi: “Tỉnh rồi, ăn cơm chưa?”
Tống Phất Chi ậm ừ với giọng mũi: “Em về định nghỉ ngơi một lát rồi nấu cơm, không ngờ ngủ tới giờ này...”
“Vậy hôm nay không nấu cơm.” Thời Chương quơ quơ điện thoại: “Đặt đồ ăn bên ngoài đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Phất Chi chậm rãi mở to hai mắt: “...... Đặt đồ ăn bên ngoài?”
Cả hai đều là người trưởng thành rất quan tâm đến sức khỏe. Họ thỉnh thoảng đến nhà hàng vào cuối tuần, bình thường hầu như luôn nấu ăn ở nhà.
Tống Phất Chi hơi ngạc nhiên khi hôm nay định đặt đồ ăn bên ngoài, mà chính giáo sư Thời là người đề xuất.
Trước kia lúc sống một mình Tống Phất Chi rất thích đặt đồ bên ngoài, bình thường y thích ở nhà nên việc đặt đồ bên ngoài rồi nằm xem anime khiến y rất thỏa mãn.
Sau kết hôn thì hiếm khi như vậy, không ngờ hôm nay có thể một lần nữa trải nghiệm mùi thức ăn bên ngoài.
“Thỉnh thoảng ăn cũng không sao.” Thời Chương đã mở phần mềm giao hàng: “Em muốn ăn gì?”
Tống Phất Chi cũng không rụt rè, nằm sấp trên sofa, đưa tay trượt màn hình điện thoại của Thời Chương: “Để em xem xem...”
Cuối cùng hai người gọi món lẩu cay, sushi và soda, một đống linh tinh được giao đến nhà họ, túi nào cũng nặng trịch.
Tống Phất Chi đặt túi lên bàn ăn, lúc chuẩn bị mở ra thì bị Thời Chương đè cổ tay lại.
“Hôm nay đổi chỗ ăn đi?” Thời Chương hỏi.
Tống Phất Chi không hiểu lắm: “Đi đâu.”
Thời Chương xách túi đến bàn trà trong phòng khách, ngồi khoanh chân trên tấm thảm lông xù, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nhìn Tống Phất Chi: “Tới ngồi?”
“Hôm nay thoải mái thế à.” Tống Phất Chi cười đi qua ngồi xuống.
Y nhìn Thời Chương mở ti vi, mở màn hình chiếu, trang chủ của một trang web anime ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.
Tống Phất Chi nhướng mày nhìn Thời Chương.
Vẻ mặt Thời Chương rất tự nhiên, giống như trước đây mỗi ngày bọn họ đều như vậy: “Mấy bộ mới gần đây rất hay, xem không?”
“Thử bộ kia xem.” Tống Phất Chi chỉ góc trên cùng bên trái TV, vừa lột chén đũa vừa nói: “Em luôn muốn xem, nhưng không có thời gian.”
Thời Chương trực tiếp ấn phát: “Ừ, anh cũng muốn xem bộ này.”
Ai có thể nghĩ đến, hai giáo viên nhân dân uy phong sáng suốt lại ngồi trên sàn phòng khách trong đêm tối, vừa ăn đồ bên ngoài vừa xem anime.
Đây là hành vi “mẹ thấy là đánh”, nếu như bà Vương ở bên cạnh, phỏng chừng có thể cầm chổi đánh người.
Một tập kéo dài hai mươi phút, hai người vừa xem vừa tán gẫu nội dung, thời gian trôi qua rất nhanh.
Trước khi tập thứ hai bắt đầu, Tống Phất Chi ôm nửa bát cơm chưa ăn xong, cười nấc cục một cái.
“Em chưa bao giờ tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn sẽ như thế này.” Tống Phất Chi nói.
Thời Chương cũng cười: “Anh cũng không nghĩ tới —— vui không?”
“Vui.” Tống Phất Chi gật đầu, hơi ngượng ngùng: “Mặc dù em cũng tịch thu truyện tranh của học sinh trong lớp, nhưng thật ra em có thể hiểu được bọn họ, truyện tranh hay như vậy em cũng không ngừng được.”
Thời Chương cười hai tiếng: “Đúng vậy, anh cảm thấy thế giới trong đó rất tuyệt, khiến người ta hướng tới.”
Bài hát mở đầu nhẹ nhàng vang lên trên TV, tựa như gió đêm mùa hè.
Tống Phất Chi cong đầu gối lên, nhẹ nhàng chống cằm lên: “Bản thân em không có gì thú vị, nhưng nhìn rất nhiều nhân vật chính mạo hiểm, trưởng thành, đạt được nhiều niềm vui và tình yêu ở những thế giới khác nhau, em cảm thấy dường như mình có thể cùng với bọn họ.”
Y mỉm cười, nửa khuôn mặt vùi vào khuỷu tay: “Có phải thật ngốc không, bởi vì rõ ràng chúng ta sống trong hiện thực này.”
“Ừ, có ngốc không.” Thời Chương tới gần y: “Anh cũng ngốc như em.”
“Khi hóa trang thành những nhân vật này, anh cảm giác như mình đã trốn thoát khỏi thế giới trong thời gian ngắn ngủi và trở thành một trong số họ. Nhưng rõ ràng nó không giải quyết được vấn đề thực tế nào, nhưng anh vẫn trốn tránh hết lần này đến lần khác.”
Trong bản nhạc nhẹ nhàng, họ đối mắt với nhau, mặc dù trải nghiệm của họ khác nhau nhưng họ lại rất giống nhau.
Tống Phất Chi chống cằm, cười nói: “Lúc học cấp ba, có đôi khi em đang làm bài tập thì miên man suy nghĩ. Tưởng tượng nhân vật chính trong một bộ truyện tranh phiêu lưu đột nhiên xuất hiện bên cạnh, kéo tay em nói, đừng làm bài tập nữa, đừng thi nữa, theo tôi ra ngoài tìm kho báu đi! Suy nghĩ một chút là ngẩn người rất lâu, như thể bọn họ thật sự xuất hiện, cảm giác đó vô cùng chân thật.”
Thời Chương cười không nể nang: “Học sinh của em nếu biết thầy Tống cũng từng như vậy ——”
Tập anime tiếp theo bắt đầu, cả hai nhanh chóng im lặng và tập trung vào cốt truyện.
Xem được một nửa, Thời Chương lại dần dần thất thần.
Hắn nghĩ đến lời Tống Phất Chi vừa nói, trong đầu có một ý tưởng lớn mật nhưng cũng rất hợp lý.
Thời Chương nhanh chóng phác thảo kế hoạch trong đầu rồi bất giác bật cười.
Tống Phất Chi ngạc nhiên nhìn qua: “Anh cười cái gì? Vừa rồi không buồn cười chút nào nha.”
“À.” Thời Chương ho khan: “Không có gì.”
Tống Phất Chi lại nhanh chóng chìm vào trong nội dung tập phim, Thời Chương lại bởi vì suy nghĩ của mình mà hưng phấn không thôi.
Tống Phất Chi từng hy vọng nhân vật 2D có thể xuất hiện trong hiện thực, đây không phải là sở trường của Thời Chương sao?
Tuy rằng Tống Phất Chi không biết nhiều về cosplay, nhưng Thời Chương tự tin rằng mình có thể đưa người giấy sống động đến đời thực.
Thời Chương lăn lộn trong giới đã lâu, hắn hiểu rất rõ về cách chơi mới của giới trẻ ngày nay.
Một hoạt động phổ biến gần đây được gọi là “Cosplay Date Commission”, nghĩa là khách hàng trả tiền cho các cosplayer mình yêu thích để tạo ra các nhân vật yêu thích, có thể gửi hình trên mạng hoặc gặp gỡ đi chơi cùng nhau.
Nói một cách đơn giản, bạn có thể có một buổi hẹn hò ngoài đời thực với nhân vật giấy yêu thích của mình.
Bạch Tuộc nhà chúng ta chơi cosplay đã lâu, nhưng chủ yếu là thú vui riêng của mình, hắn rất hiếm khi nhận thương vụ chứ đừng nói đến việc cosplay riêng cho một người nào đó.
Đối với đại thần lão làng mà nói đây là chuyện không thể nào, nói ra ngay cả fan cũng sẽ không tin.
Bạch Tuộc nói mình bỏ nghề, chứ đâu nói không thể phục vụ riêng cho chồng.
Thời Chương bình tĩnh nhét nắm cơm vào miệng, trong lòng lại hưng phấn cân nhắc, chờ sinh nhật thầy Tống, cosplay nhân vật em ấy thích nhất, cho em ấy trải qua một sinh nhật đầy mộng ảo đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro