Chương 15
2024-09-30 10:30:25
Có những việc bạn đã quyết định là sẽ không quay đầu, ví dụ như việc Thư Lê quyết định trở thành người đàn bà của Trần Dũng, cô sẽ không hối hận!
Bởi vì sâu trong trái tim, cô đã rung động, đã yêu hắn!
Thư Lê nhìn mình trong gương, nỗ lực 2 tháng nay ăn uống theo chế độ và tập tành giảm cân đã có chút kết quả, cô cảm nhận mình "có chút" giống như trước đây, của thời phổ thông trung học. Chỉ là, trong đáy mắt người con gái có khuôn mặt tròn tròn thanh tú, không còn nét ngây thơ hồn nhiên mà là những váng vất của một quãng đời chấn động, những nhuốm màu của thời gian và những đau khổ mà không một người phụ nữ bình thường nào có thể dễ dàng trải qua...
Thư Lê mỉm cười, người đàn bà đẹp luôn tự tin!
"Tối nay, lên phòng tôi!" Thư Lê mở điện thoại thì nhận được tin nhắn của Trần Dũng, cô vụng trộm đỏ mặt, không phải nhanh như thế chứ? Bọn họ không phải mới bắt đầu sao? Tuy rằng...kỳ thực họ đã 2 lần ân ái một-cách-không-cố-tình rồi, phải không?
Thư Lê ôm mặt, mặt cô rất nóng, cô có cảm giác như cô dâu sắp về nhà chồng...tự giễu chính bản thân mình, cô đâu còn ngây thơ!
"Vào đi!" Giọng Trần Dũng lành lạnh, khàn khàn. Hắn vẫn thế, vẫn là người khiến cô cảm thấy áp lực mỗi khi ở gần...một người hoàn hảo như thế lại có hứng thú với một người bình thường, một con đàn bà bị chồng bỏ như cô sao?
"Tôi..." Thư Lê ấp úng bước vào.
Trần Dũng nửa trần nằm trên giường, làn da hắn màu đồng, tệp vào ga giường màu xám...Thư Lê cảm thấy tim đập mạnh, người đàn ông này đẹp tựa như một bức tượng điêu khắc, trên người hắn tản mát vẻ đẹp cao quý mà sang trọng, một cảm giác...không chân thật!
"Đóng cửa vào, cô định để mẹ tôi nhìn thấy sao?" Trần Dũng nhếch mép cười.
Mặt Thư Lê đỏ lựng, người đàn ông này...mồm miệng vẫn độc địa như vậy.
Trần Dũng bước tới mở két sắt, lôi ra một tập hồ sơ, đặt lên giường "Ngồi lên đây, đọc đi... Đây là hồ sơ người của tôi tìm được về bạn thân của cô và người bảo hộ của cô ta, phó giám đốc công an Phạm Hoàng Ân!"
Thư Lê cầm lấy hồ sơ, ngồi xuống mép giường. Thì ra muốn lật đổ một con người không chỉ nhờ vào quyết tâm, mà nó còn phụ thuộc vào tài trí.
"Trước tiên cô phải tìm hiểu mọi thứ của đối thủ, tính cách, sở thích, mối quan hệ...cô sẽ tìm được điểm để "nắm thóp" hắn! Làm việc muốn thành công không chỉ dựa vào thù hận...mà quan trọng phải dựa vào tài trí!" Trần Dũng bình thản nói, như đang giảng bài.
Thư Lê chậm rãi nghe hắn nói, cô hiểu lí do vì sao mình thất bại...bởi vì trước đây, cô là người phụ nữ không có đầu óc, yếu đuối, nhẹ dạ, ngu ngốc...
Thư Lê say sưa đọc hồ sơ của Diễm và Hoàng Ân, nhân vật "bảo hộ" cho Diễm bấy lâu nay. Diễm thì cô quá biết, chỉ có quãng thời gian sau khi Thư Lê lấy chồng, cô ta thay đổi như thế nào thì cô không biết...
6 năm trước, Diễm trở thành nhân tình của Hoàng Ân, 1 năm sau, cô ta cặp với Hoàng, chồng của bạn thân mình. Hoàng Ân là người đứng ra lo cho Diễm vào công ty rượu, sau đó dần dần đưa cô ta lên vị trí phó giám đốc. Ngoài ra căn hộ chung cư cũng như chiếc Huyndai trước đây của cô ta là do Hoàng Ân mua cho, còn sau này Hoàng, chồng cũ của Lê đã sang nhượng tên chiếc E250 của gia đình Lê trước kia cho Diễm...
Thư Lê thở dài, người đàn bà này, không nghĩ thân thiết với nhau mười mấy năm, cô ta lại là dạng người tham danh lợi và thực dụng như vậy. Hoàng Ân, hắn thậm chí gần bằng tuổi bố Diễm ấy chứ...
Cô ngẩn người, không để ý tới bên cạnh mình, Trần Dũng đã ngủ từ bao giờ.
Thư Lê nhìn hắn, khuôn mặt khi ngủ của hắn nhìn thật bình thản, lại có vẻ hiền lành, không độc địa hay lạnh lùng như lúc bình thường.
Nhìn hắn lúc này, cô thật muốn sờ thử lên mặt hắn...lên chiếc mũi cao, đôi môi cương nghị kia...
Vô thức, Thư Lê đưa tay lên mặt hắn, mái tóc dài của cô xoã ra, mùi oải hương từ dầu gội đầu của cô lan trong không khí...
Da hắn...thật mát, thật mềm, cô thấy bàn tay run rẩy như có một dòng điện chạy qua cơ thể. Thì ra chạm vào một người lại có thể mang lại nhiều cảm xúc như vậy, trước đây ở bên Hoàng, Thư Lê cũng chưa từng có cảm giác này.
"Cô đang sàm sỡ tôi?" Trần Dũng đột nhiên mở mắt nhìn Thư Lê, khoé miệng hơi nhếch lên cười.
"Tôi..." Thư Lê ấp úng muốn rút tay lại nhưng hắn nắm tay cô quá chặt, đôi mắt sâu thâm trầm của Trần Dũng chiếu thẳng vào cô, khuôn mặt cô bắt đầu đỏ bừng.
"Tốt thôi..." Trần Dũng thản nhiên "Nếu cô đã sàm sỡ tôi, tôi cũng phải có động thái đáp trả chứ..."
Hắn đè Thư Lê xuống giường, cô yếu ớt giãy dụa, lắp bắp "Này...tôi không có ý đó..."
"Nếu không có ý đó...vì sao lại mặc váy đến phòng riêng của tôi? Vốn chỉ định cho cô xem hồ sơ một chút...nhưng bây giờ thì không được rồi!"
Thôi được rồi, là cô có ý đó, nhưng là hiểu lầm, hiểu lầm...
Trần Dũng đặt môi lên môi cô, bàn tay không ngừng xoa nắn nơi nào đó mềm mại trước ngực. Thư Lê rên lên, cơ thể khẽ cong, vô lực đẩy hắn ra....cơ thể hắn càng bị đẩy ra thì càng cứng đờ, vòm ngực rắn chắc mạnh mẽ áp sát Thư Lê. Hắn luồn tay kéo tuột chiếc váy xuông mà cô mặc trên người, hơi thở của họ dần trở nên ái muội, hổn hển!
"Vì sao lại là tôi? Anh có thể có nhiều sự lựa chọn... Diễm hay Kiều My, họ đều đẹp hơn tôi!" Nằm trong lòng Trần Dũng, Thư Lê nhàn nhạt hỏi hắn.
"Ăn thịt nhiều rồi, thử ăn đậu phụ cũng tốt!"
"Này...anh ví tôi với đậu phụ sao?"
"Đậu phụ có cái ngon của đậu phụ..." Trần Dũng nở nụ cười, hôn lên tóc cô.
Tóc Thư Lê rất mềm, thoang thoảng mùi oải hương. Cơ thể cô lại càng mềm mại, trắng mướt, dù hơi mũm mĩm, bụng cô hơi có vết rạn, gò má có vài đốm tàn nhang, nhưng Trần Dũng chưa từng thấy một người con gái nào có mùi hương trong lành, tinh khiết như vậy. Phải, hắn động lòng với cô, dù không biết đó có phải là yêu hay thích, nhưng hắn muốn cô, muốn bảo vệ cô, đó là sự thật!
Hắn không biết từ bao giờ đã để ý đến cô bảo mẫu ngang bướng hay lườm trộm và trộm giơ nắm đấm sau lưng ông chủ, lại đắc ý tưởng hắn không biết.
Hắn không biết từ bao giờ đã để ý đến cô, người phụ nữ luôn chăm lo cho con của hắn như con ruột của mình...hắn tự hỏi lí do vì sao cô ta lại có thể chân tình với thằng bé đến vậy...có lẽ, vì cô ta phải xa con trai nên dồn hết tình cảm cho Bảo Nam của hắn...
Hắn không biết từ bao giờ đã động lòng với cô, có thể vì đêm hôm đó cô giẫm đạp tôn nghiêm của hắn khi lên giường cùng hắn lại gọi tên chồng cũ, cô khiến hắn tò mò về cô, về nỗi đau mà cô phải chịu...
Có lẽ...vì hắn thương hại cô? Hay hắn thích cô? Yêu cô? Trần Dũng nhạt nhoà suy nghĩ...dù là gì, họ cũng đã ở bên nhau, giống như là tình nhân!
"Vậy anh cũng ôm Diễm như thế này? Sau đó lập kế hoạch sau lưng cô ta sao? Anh...đáng sợ thật!" Thư Lê rụt rè nói.
"Ôm cô ta?" Trần Dũng cười cười, nghe giọng nói này của Thư Lê giống như là đang ăn dấm chua. Cô ấy ghen sao?
"Tôi chưa bao giờ thân mật quá mức với người đàn bà đó..."
Thư Lê bĩu môi, tin được sao?
"Loại đàn bà đê tiện như vậy, Trần Dũng tôi không thèm!"
"Vì sao anh phải đối phó với cô ta? Vì...vì tôi sao?" Thư Lê ấp úng. Vì sao phải trả thù giùm cô?
"Ban đầu tôi chỉ tò mò cô ta tiếp cận tôi có ý gì, sau đó cô ta tính kế tôi...hôm trong rừng...chính là mưu kế của cô ta..." Trần Dũng đằng hắng giải thích.
Thư Lê mông lung suy nghĩ, thì ra...
"Vả lại tôi và Hoàng Ân có một món nợ...tôi muốn trả cho hắn! Đàn bà của hắn lại muốn tính kế tôi..." Trần Dũng cười nhạt "Người tính kế được Trần Dũng này sợ là chưa ra đời..."
"Tóm lại, chúng ta chung một mục đích!"
"Anh ăn đi..." Diễm mỉm cười gắp tôm vào bát Trần Dũng, hắn cười hờ hững, ánh mắt không tập trung nhìn sang phía con trai và Thư Lê.
Hai người bọn họ đang tranh nhau một con tôm nướng, bà Loan thì cười tủm tỉm giảng hoà. Hôm nay là sinh nhật bà Loan, dĩ nhiên "bạn gái" Diễm cũng được mời tới rồi.
"Dũng..." Diễm mềm mại gọi nhưng trong lòng hơi khó chịu, hắn đang nhìn ai? Thư Lê hay con trai hắn?
"Anh đây...em ăn đi!"
Trần Dũng vội nhìn cô ta, khuôn mặt cô ta vẫn mềm mại nụ cười giả tạo, nhưng trong ánh mắt là sự nghi kỵ.
"Anh không ăn em cũng không ăn..." Diễm nũng nịu "Anh ăn ngon là em thấy ngon đó..."
Hôm nay Diễm hào phóng chi một khoản lớn tặng cho bà Loan một chiếc vòng phỉ thuý nạm vàng rất đẹp, chỉ là bà chỉ liếc chiếc vòng một cái, nhìn con trai rồi lặng lặng nhận lấy, khách sáo nói cảm ơn. Dễ dàng có thể nhận ra nụ cười của Diễm hơi cứng lại, bà không thích cô.
Cuối bữa ăn, Trần Dũng quay sang nói với Thư Lê và bà Loan "Con đưa Diễm về, cô đưa mẹ về giùm tôi nhé!" Hắn hơi nhếch mép cười cười, ánh mắt ý nhị nhìn Thư Lê.
"Diễm...hôm nay anh ở lại chỗ em nhé?" Trần Dũng quay sang nhìn Diễm, cô ta hơi sửng sốt, khuôn mặt lộ ra vẻ không-thể-tin-được rồi nhu thuận nói "Vâng...nếu anh không cảm thấy bất tiện..."
Trần Dũng khẽ cười, cô ta khao khát lên giường sao? Được, hắn sẽ thoả mãn cô!
"Em đi tắm đi, anh sẽ tắm sau..." Trần Dũng vừa nói vừa lột chiếc áo phông để lộ ra nửa ngực trần rắn chắc. Diễm hơi đỏ mặt cúi đầu, vội vã bước vào vệ sinh.
Người đàn ông đó...hắn sắp là của cô!
Diễm tắm thật nhanh, cô tìm một chiếc áo ngù ren mỏng tang, cả cơ thể đẫm trong mùi hương thơm ngào ngạt quyến rũ. Cô biết mình đẹp, cô còn là người đàn bà biết chiều lòng các quý ông...chỉ cần họ lên giường với cô, sẽ không thể quên được cô, không thể thoát khỏi tay cô!
Hoàng Ân cũng vậy, Hoàng cũng vậy...và Trần Dũng, cũng sắp vậy...
Trần Dũng mở điện thoại nhắn tin cho Thư Lê "Tối nay tôi không về, em tự ngủ một mình đi"
Ting!
"Anh cứ làm như không có anh tôi không ngủ được ấy, chúc vui vẻ bên bạn gái xinh đẹp!"
"Đồ ngốc!”
Hắn cười vu vơ, cô ấy có phải đang ăn dấm chua không? Cho dù biết hắn sẽ không bao giờ yêu thích người đàn bà như Diễm!
Diễm mềm mại bước ra ngoài, khuôn mặt hơi ửng hồng.
Trên bàn là hai ly rượu vang, một ngọn nến...không biết hắn đã chuẩn bị từ lúc nào? Diễm cảm thấy hồi hộp, lồng ngực đập rộn ràng.
"Anh đi tắm..."
"Chúc mừng tình yêu của chúng ta..."
"Chúc mừng..."
Trần Dũng liếc Diễm qua đôi mắt dài, khoé miệng cong lên.
Sau khi uống vài ly rượu, Diễm cảm thấy mơ hồ, hình như có người ôm cô vào lòng. Hôm nay cô say nhanh thế sao?
Là Trần Dũng, người đàn ông của cô đang ôm cô?
"Vào đi!"
Huỳnh "trọc" cùng ba tên đàn em nghênh ngang bước vào, thấy Trần Dũng thì cúi người "Anh Dũng..."
"Bế cô ta vào trong phòng! Làm gì thì làm...thoả mãn cô ta..." Trần Dũng lạnh lùng ra lệnh.
"Anh yên tâm...khoản này em không bao giờ khiến anh thất vọng..." Huỳnh "trọc" cười hềnh hệch, hắn đúng là số hưởng mà. Người ta phải trả tiền để đi chơi gái, hắn thì được người ta cho tiền, lại còn được hưởng mỹ nhân..
Trần Dũng nửa trần ngồi bên bàn rượu cười nhếch mép, trên miệng nhàn nhạt khói thuốc, nghe tiếng rên rỉ đầy kích tình trong kia mà không một tia cảm xúc!
Diễm...bao nhiêu nghiệp chướng của cô, hắn sẽ thay Thư Lê trả lại cho cô ta...từng chút...
Bởi vì sâu trong trái tim, cô đã rung động, đã yêu hắn!
Thư Lê nhìn mình trong gương, nỗ lực 2 tháng nay ăn uống theo chế độ và tập tành giảm cân đã có chút kết quả, cô cảm nhận mình "có chút" giống như trước đây, của thời phổ thông trung học. Chỉ là, trong đáy mắt người con gái có khuôn mặt tròn tròn thanh tú, không còn nét ngây thơ hồn nhiên mà là những váng vất của một quãng đời chấn động, những nhuốm màu của thời gian và những đau khổ mà không một người phụ nữ bình thường nào có thể dễ dàng trải qua...
Thư Lê mỉm cười, người đàn bà đẹp luôn tự tin!
"Tối nay, lên phòng tôi!" Thư Lê mở điện thoại thì nhận được tin nhắn của Trần Dũng, cô vụng trộm đỏ mặt, không phải nhanh như thế chứ? Bọn họ không phải mới bắt đầu sao? Tuy rằng...kỳ thực họ đã 2 lần ân ái một-cách-không-cố-tình rồi, phải không?
Thư Lê ôm mặt, mặt cô rất nóng, cô có cảm giác như cô dâu sắp về nhà chồng...tự giễu chính bản thân mình, cô đâu còn ngây thơ!
"Vào đi!" Giọng Trần Dũng lành lạnh, khàn khàn. Hắn vẫn thế, vẫn là người khiến cô cảm thấy áp lực mỗi khi ở gần...một người hoàn hảo như thế lại có hứng thú với một người bình thường, một con đàn bà bị chồng bỏ như cô sao?
"Tôi..." Thư Lê ấp úng bước vào.
Trần Dũng nửa trần nằm trên giường, làn da hắn màu đồng, tệp vào ga giường màu xám...Thư Lê cảm thấy tim đập mạnh, người đàn ông này đẹp tựa như một bức tượng điêu khắc, trên người hắn tản mát vẻ đẹp cao quý mà sang trọng, một cảm giác...không chân thật!
"Đóng cửa vào, cô định để mẹ tôi nhìn thấy sao?" Trần Dũng nhếch mép cười.
Mặt Thư Lê đỏ lựng, người đàn ông này...mồm miệng vẫn độc địa như vậy.
Trần Dũng bước tới mở két sắt, lôi ra một tập hồ sơ, đặt lên giường "Ngồi lên đây, đọc đi... Đây là hồ sơ người của tôi tìm được về bạn thân của cô và người bảo hộ của cô ta, phó giám đốc công an Phạm Hoàng Ân!"
Thư Lê cầm lấy hồ sơ, ngồi xuống mép giường. Thì ra muốn lật đổ một con người không chỉ nhờ vào quyết tâm, mà nó còn phụ thuộc vào tài trí.
"Trước tiên cô phải tìm hiểu mọi thứ của đối thủ, tính cách, sở thích, mối quan hệ...cô sẽ tìm được điểm để "nắm thóp" hắn! Làm việc muốn thành công không chỉ dựa vào thù hận...mà quan trọng phải dựa vào tài trí!" Trần Dũng bình thản nói, như đang giảng bài.
Thư Lê chậm rãi nghe hắn nói, cô hiểu lí do vì sao mình thất bại...bởi vì trước đây, cô là người phụ nữ không có đầu óc, yếu đuối, nhẹ dạ, ngu ngốc...
Thư Lê say sưa đọc hồ sơ của Diễm và Hoàng Ân, nhân vật "bảo hộ" cho Diễm bấy lâu nay. Diễm thì cô quá biết, chỉ có quãng thời gian sau khi Thư Lê lấy chồng, cô ta thay đổi như thế nào thì cô không biết...
6 năm trước, Diễm trở thành nhân tình của Hoàng Ân, 1 năm sau, cô ta cặp với Hoàng, chồng của bạn thân mình. Hoàng Ân là người đứng ra lo cho Diễm vào công ty rượu, sau đó dần dần đưa cô ta lên vị trí phó giám đốc. Ngoài ra căn hộ chung cư cũng như chiếc Huyndai trước đây của cô ta là do Hoàng Ân mua cho, còn sau này Hoàng, chồng cũ của Lê đã sang nhượng tên chiếc E250 của gia đình Lê trước kia cho Diễm...
Thư Lê thở dài, người đàn bà này, không nghĩ thân thiết với nhau mười mấy năm, cô ta lại là dạng người tham danh lợi và thực dụng như vậy. Hoàng Ân, hắn thậm chí gần bằng tuổi bố Diễm ấy chứ...
Cô ngẩn người, không để ý tới bên cạnh mình, Trần Dũng đã ngủ từ bao giờ.
Thư Lê nhìn hắn, khuôn mặt khi ngủ của hắn nhìn thật bình thản, lại có vẻ hiền lành, không độc địa hay lạnh lùng như lúc bình thường.
Nhìn hắn lúc này, cô thật muốn sờ thử lên mặt hắn...lên chiếc mũi cao, đôi môi cương nghị kia...
Vô thức, Thư Lê đưa tay lên mặt hắn, mái tóc dài của cô xoã ra, mùi oải hương từ dầu gội đầu của cô lan trong không khí...
Da hắn...thật mát, thật mềm, cô thấy bàn tay run rẩy như có một dòng điện chạy qua cơ thể. Thì ra chạm vào một người lại có thể mang lại nhiều cảm xúc như vậy, trước đây ở bên Hoàng, Thư Lê cũng chưa từng có cảm giác này.
"Cô đang sàm sỡ tôi?" Trần Dũng đột nhiên mở mắt nhìn Thư Lê, khoé miệng hơi nhếch lên cười.
"Tôi..." Thư Lê ấp úng muốn rút tay lại nhưng hắn nắm tay cô quá chặt, đôi mắt sâu thâm trầm của Trần Dũng chiếu thẳng vào cô, khuôn mặt cô bắt đầu đỏ bừng.
"Tốt thôi..." Trần Dũng thản nhiên "Nếu cô đã sàm sỡ tôi, tôi cũng phải có động thái đáp trả chứ..."
Hắn đè Thư Lê xuống giường, cô yếu ớt giãy dụa, lắp bắp "Này...tôi không có ý đó..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu không có ý đó...vì sao lại mặc váy đến phòng riêng của tôi? Vốn chỉ định cho cô xem hồ sơ một chút...nhưng bây giờ thì không được rồi!"
Thôi được rồi, là cô có ý đó, nhưng là hiểu lầm, hiểu lầm...
Trần Dũng đặt môi lên môi cô, bàn tay không ngừng xoa nắn nơi nào đó mềm mại trước ngực. Thư Lê rên lên, cơ thể khẽ cong, vô lực đẩy hắn ra....cơ thể hắn càng bị đẩy ra thì càng cứng đờ, vòm ngực rắn chắc mạnh mẽ áp sát Thư Lê. Hắn luồn tay kéo tuột chiếc váy xuông mà cô mặc trên người, hơi thở của họ dần trở nên ái muội, hổn hển!
"Vì sao lại là tôi? Anh có thể có nhiều sự lựa chọn... Diễm hay Kiều My, họ đều đẹp hơn tôi!" Nằm trong lòng Trần Dũng, Thư Lê nhàn nhạt hỏi hắn.
"Ăn thịt nhiều rồi, thử ăn đậu phụ cũng tốt!"
"Này...anh ví tôi với đậu phụ sao?"
"Đậu phụ có cái ngon của đậu phụ..." Trần Dũng nở nụ cười, hôn lên tóc cô.
Tóc Thư Lê rất mềm, thoang thoảng mùi oải hương. Cơ thể cô lại càng mềm mại, trắng mướt, dù hơi mũm mĩm, bụng cô hơi có vết rạn, gò má có vài đốm tàn nhang, nhưng Trần Dũng chưa từng thấy một người con gái nào có mùi hương trong lành, tinh khiết như vậy. Phải, hắn động lòng với cô, dù không biết đó có phải là yêu hay thích, nhưng hắn muốn cô, muốn bảo vệ cô, đó là sự thật!
Hắn không biết từ bao giờ đã để ý đến cô bảo mẫu ngang bướng hay lườm trộm và trộm giơ nắm đấm sau lưng ông chủ, lại đắc ý tưởng hắn không biết.
Hắn không biết từ bao giờ đã để ý đến cô, người phụ nữ luôn chăm lo cho con của hắn như con ruột của mình...hắn tự hỏi lí do vì sao cô ta lại có thể chân tình với thằng bé đến vậy...có lẽ, vì cô ta phải xa con trai nên dồn hết tình cảm cho Bảo Nam của hắn...
Hắn không biết từ bao giờ đã động lòng với cô, có thể vì đêm hôm đó cô giẫm đạp tôn nghiêm của hắn khi lên giường cùng hắn lại gọi tên chồng cũ, cô khiến hắn tò mò về cô, về nỗi đau mà cô phải chịu...
Có lẽ...vì hắn thương hại cô? Hay hắn thích cô? Yêu cô? Trần Dũng nhạt nhoà suy nghĩ...dù là gì, họ cũng đã ở bên nhau, giống như là tình nhân!
"Vậy anh cũng ôm Diễm như thế này? Sau đó lập kế hoạch sau lưng cô ta sao? Anh...đáng sợ thật!" Thư Lê rụt rè nói.
"Ôm cô ta?" Trần Dũng cười cười, nghe giọng nói này của Thư Lê giống như là đang ăn dấm chua. Cô ấy ghen sao?
"Tôi chưa bao giờ thân mật quá mức với người đàn bà đó..."
Thư Lê bĩu môi, tin được sao?
"Loại đàn bà đê tiện như vậy, Trần Dũng tôi không thèm!"
"Vì sao anh phải đối phó với cô ta? Vì...vì tôi sao?" Thư Lê ấp úng. Vì sao phải trả thù giùm cô?
"Ban đầu tôi chỉ tò mò cô ta tiếp cận tôi có ý gì, sau đó cô ta tính kế tôi...hôm trong rừng...chính là mưu kế của cô ta..." Trần Dũng đằng hắng giải thích.
Thư Lê mông lung suy nghĩ, thì ra...
"Vả lại tôi và Hoàng Ân có một món nợ...tôi muốn trả cho hắn! Đàn bà của hắn lại muốn tính kế tôi..." Trần Dũng cười nhạt "Người tính kế được Trần Dũng này sợ là chưa ra đời..."
"Tóm lại, chúng ta chung một mục đích!"
"Anh ăn đi..." Diễm mỉm cười gắp tôm vào bát Trần Dũng, hắn cười hờ hững, ánh mắt không tập trung nhìn sang phía con trai và Thư Lê.
Hai người bọn họ đang tranh nhau một con tôm nướng, bà Loan thì cười tủm tỉm giảng hoà. Hôm nay là sinh nhật bà Loan, dĩ nhiên "bạn gái" Diễm cũng được mời tới rồi.
"Dũng..." Diễm mềm mại gọi nhưng trong lòng hơi khó chịu, hắn đang nhìn ai? Thư Lê hay con trai hắn?
"Anh đây...em ăn đi!"
Trần Dũng vội nhìn cô ta, khuôn mặt cô ta vẫn mềm mại nụ cười giả tạo, nhưng trong ánh mắt là sự nghi kỵ.
"Anh không ăn em cũng không ăn..." Diễm nũng nịu "Anh ăn ngon là em thấy ngon đó..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay Diễm hào phóng chi một khoản lớn tặng cho bà Loan một chiếc vòng phỉ thuý nạm vàng rất đẹp, chỉ là bà chỉ liếc chiếc vòng một cái, nhìn con trai rồi lặng lặng nhận lấy, khách sáo nói cảm ơn. Dễ dàng có thể nhận ra nụ cười của Diễm hơi cứng lại, bà không thích cô.
Cuối bữa ăn, Trần Dũng quay sang nói với Thư Lê và bà Loan "Con đưa Diễm về, cô đưa mẹ về giùm tôi nhé!" Hắn hơi nhếch mép cười cười, ánh mắt ý nhị nhìn Thư Lê.
"Diễm...hôm nay anh ở lại chỗ em nhé?" Trần Dũng quay sang nhìn Diễm, cô ta hơi sửng sốt, khuôn mặt lộ ra vẻ không-thể-tin-được rồi nhu thuận nói "Vâng...nếu anh không cảm thấy bất tiện..."
Trần Dũng khẽ cười, cô ta khao khát lên giường sao? Được, hắn sẽ thoả mãn cô!
"Em đi tắm đi, anh sẽ tắm sau..." Trần Dũng vừa nói vừa lột chiếc áo phông để lộ ra nửa ngực trần rắn chắc. Diễm hơi đỏ mặt cúi đầu, vội vã bước vào vệ sinh.
Người đàn ông đó...hắn sắp là của cô!
Diễm tắm thật nhanh, cô tìm một chiếc áo ngù ren mỏng tang, cả cơ thể đẫm trong mùi hương thơm ngào ngạt quyến rũ. Cô biết mình đẹp, cô còn là người đàn bà biết chiều lòng các quý ông...chỉ cần họ lên giường với cô, sẽ không thể quên được cô, không thể thoát khỏi tay cô!
Hoàng Ân cũng vậy, Hoàng cũng vậy...và Trần Dũng, cũng sắp vậy...
Trần Dũng mở điện thoại nhắn tin cho Thư Lê "Tối nay tôi không về, em tự ngủ một mình đi"
Ting!
"Anh cứ làm như không có anh tôi không ngủ được ấy, chúc vui vẻ bên bạn gái xinh đẹp!"
"Đồ ngốc!”
Hắn cười vu vơ, cô ấy có phải đang ăn dấm chua không? Cho dù biết hắn sẽ không bao giờ yêu thích người đàn bà như Diễm!
Diễm mềm mại bước ra ngoài, khuôn mặt hơi ửng hồng.
Trên bàn là hai ly rượu vang, một ngọn nến...không biết hắn đã chuẩn bị từ lúc nào? Diễm cảm thấy hồi hộp, lồng ngực đập rộn ràng.
"Anh đi tắm..."
"Chúc mừng tình yêu của chúng ta..."
"Chúc mừng..."
Trần Dũng liếc Diễm qua đôi mắt dài, khoé miệng cong lên.
Sau khi uống vài ly rượu, Diễm cảm thấy mơ hồ, hình như có người ôm cô vào lòng. Hôm nay cô say nhanh thế sao?
Là Trần Dũng, người đàn ông của cô đang ôm cô?
"Vào đi!"
Huỳnh "trọc" cùng ba tên đàn em nghênh ngang bước vào, thấy Trần Dũng thì cúi người "Anh Dũng..."
"Bế cô ta vào trong phòng! Làm gì thì làm...thoả mãn cô ta..." Trần Dũng lạnh lùng ra lệnh.
"Anh yên tâm...khoản này em không bao giờ khiến anh thất vọng..." Huỳnh "trọc" cười hềnh hệch, hắn đúng là số hưởng mà. Người ta phải trả tiền để đi chơi gái, hắn thì được người ta cho tiền, lại còn được hưởng mỹ nhân..
Trần Dũng nửa trần ngồi bên bàn rượu cười nhếch mép, trên miệng nhàn nhạt khói thuốc, nghe tiếng rên rỉ đầy kích tình trong kia mà không một tia cảm xúc!
Diễm...bao nhiêu nghiệp chướng của cô, hắn sẽ thay Thư Lê trả lại cho cô ta...từng chút...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro