Chương 17
2024-12-04 22:29:53
Trên vai Sandra vẫn còn in nguyên dấu răng của Tạ Hàn Vũ, hơi rướm máu, không đau nhưng rất...
Sandra đưa tay lên vuốt phần tóc mái ngược lên, người dưới thân vẫn không chịu yên ổn.
Đầu tóc Tạ Hàn Vũ vì vặn vẹo mà xù lên, mái tóc màu tím nhạt được tạo kiểu đẹp đẽ giờ lại rối tung rối mù, chân tay không ngừng phản kháng.
"Buông tôi ra, tên chết tiệt nào dám...Nói cho mà biết, tôi mà gọi Sandra tới là anh xong đời đó, dám gây sự với tôi à?".
Sandra đè Tạ Hàn Vũ nằm úp xuống, hai tay bị khóa chặt ra đằng sau.
"Vậy gọi cậu ta tới đi, để xem cậu ta sẽ làm gì".
Tạ Hàn Vũ cắn răng gọi nhưng căn phòng này cách âm rất tốt "Sandra, mau tới đây đi, có người bắt nạt tôi, Sandra!".
Người đè trên người anh cất giọng đáp lại "Tôi ở đây".
Vừa nói, một tay anh ta vừa sờ lên vùng sau cổ của Tạ Hàn Vũ.
Với Alpha và Omega thì vùng sau cổ chỗ có tuyến thể pheromone là một bộ phận vô cùng nhạy cảm, hành động chạm vào cổ người khác cũng ngang với xâm phạm cơ thể.
Tạ Hàn Vũ rùng mình muốn quay lại chặn cái tay. của người kia lại nhưng không thành, cũng may cái tay đó chỉ lướt qua rất nhanh rồi thôi.
Đầu óc Sandra thanh tỉnh lại một chút, nhớ tới mới hôm qua anh ta đã nói sẽ không để xảy ra chuyện lúng túng kia với Tạ Hàn Vũ thêm lần nữa.
Mặc cho bộ phận dưới thân căng phồng, anh ta lùi lại thả tự do cho Tạ Hàn Vũ.
Chuyện hôm qua là ngoài ý muốn, mối quan hệ giữa anh ta và Tạ Hàn Vũ vẫn là bạn bè, mối quan hệ này rất có thể sẽ vì phút bốc đồng của anh ta mà tan vỡ.
Tạ Hàn Vũ lật người lại ngồi dậy, đầu có choáng váng hoa mắt không nhìn rõ ai đang đứng trước mặt mình nhưng chỉ dựa vào mùi hương là đủ rồi "Sandra...tôi khó chịu quá, chân tay phát cuồng, thật muốn đánh nhau một trận thống khoái".
Sandra bình tĩnh lại đi lấy ly nước, tìm trong ngăn kéo lấy ra thuốc giải rượu đưa cho Tạ Hàn Vũ "Hôm nay ngày vui nên tha cho cậu, lần sau không được uống nhiều như vậy nữa".
Tạ Hàn Vũ ú ớ nhận lấy uống xong thì ngáp một cái, sáng nay dậy từ rất sớm để chuẩn bị tham gia lễ nhận chức, giờ mí mắt không mở nổi nữa.
Sandra bế ngang Tạ Hàn Vũ vào phòng nghỉ bên trong phòng làm việc đặt lên giường, cởi giày, đắp chăn xong mới rời đi.
Vật dưới thân đã xẹp đi một nửa.
Sandra hoàn toàn cho rằng đó là do anh ta nhịn quá lâu nên mới vậy chứ không phải do bị ai đó làm cho mất kiểm soát.
...
Nhờ có thuốc giải rượu, Tạ Hàn Vũ ngủ khoảng hai tiếng thì tỉnh dậy, phát hiện bản thân ở phòng nghỉ tại phòng làm việc không biết tại sao anh lại có một sự chắc chắn rằng người đưa mình tới chính là Sandra.
Lúc say rượu đã xảy ra chuyện gì anh không nhớ rõ nữa.
"Haizz, hôm nay vui nên uống hơi nhiều, không biết có làm điều gì thất thố không nữa".
"Không biết Sandra đang ở đâu rồi nhỉ?".
Không biết có phải do cái miệng anh thiêng không, vừa nhắc tới ai thì người đó liền tới.
Sandra gõ cửa gọi "Cậu dậy chưa? Cùng đi về nhà thôi".
Tạ Hàn Vũ thắc mắc, tại sao cậu ta lại không vào luôn, bày đặt gõ cửa làm cái gì chứ?
Anh nhanh chóng soạn sửa rồi mở cửa bước ra "Đi thôi".
Lúc ngồi trên phi cơ, Sandra bình thường cũng ít nói nhưng Tạ Hàn Vũ lại nhìn ra sự né tránh khác lạ.
Chẳng lẽ lúc say anh đã làm ra chuyện gì thật à?
Tạ Hàn Vũ có chút lúng túng muốn hỏi nhưng lại sợ không dám hỏi, sợ hỏi ra được đáp án mà anh không muốn nghe.
Liếc qua liếc lại mấy lướt, Tạ Hàn Vũ hít sâu định quyết tâm hỏi cho ra nhẽ thì đột nhiên ánh mắt anh chạm phải vết răng cắn ở gần cổ của Sandra.
Anh đơ ra mấy giây, có chút chột dạ, vết cắn đó chẳng lẽ là của anh?
"Sandra...lúc tôi say có làm ra chuyện gì không?".
Anh ta không quay đầu lại nhưng vẫn đáp "Không".
Tạ Hàn Vũ ỉu xìu như mèo cụp đuôi, nếu anh có làm gì thật thì với tính cách cương trực của Sandra thì sẽ không giấu anh, vậy nên anh thật sự không có làm gì...
Còn vết cắn đó là do ai để lại?
Câu hỏi này cứ lẩn quẩn trong đầu anh năm phút đồng hồ rồi.
Không lẽ trong lúc anh say, Sandra rốt cuộc cũng có màu xuân nở hoa với Omega xinh đẹp nào rồi à? Hay là bị một Omega mạnh mẽ nào đó cưỡng đoạt.
Cũng có thể lắm chứ.
Mà không hiểu sao khi nghĩ vậy anh lại cảm thấy không vui, cực kỳ không vui, cực kỳ khó chịu.
Nhẽ ra anh phải vui thay Sandra mới phải chứ?
Tạ Hàn Vũ hừ mũi rất nhẹ nhưng Sandra tai thính nghe rất rõ, giận rồi sao?
Tại sao lại giận?
Phi cơ đáp xuống bãi đỗ, Tạ Hàn Vũ không đợi như mọi khi mà trực tiếp đi xuống luôn, anh cũng chẳng chào hỏi gì mà xách túi đi về hướng nhà mình nhưng phát hiện nơi này hơi lạ, không phải biệt phủ thượng tướng.
Sandra đi tới kéo tay anh lại "Phi cơ chưa đáp hẳn đã bước ra nguy hiểm lắm".
Đầu Tạ Hàn Vũ đầy dấu ba chấm, hồi huấn luyện ở trường quân đội Alpha nào là nhảy từ trên phi cơ đáp đất, nào là đu dây lơ lửng trên không đều đã trải qua.
"Đây là nơi nào?".
Sandra nhẹ giọng đáp "Biệt thự tôi mua ở riêng, gần quân bộ hơn, thuận tiện đi lại, cậu cũng ở lại đây đi, cửa có đăng ký thông tin cấp quyền của cậu, ra vào tùy ý".
Tạ Hàn Vũ quay mặt đi thể hiện thái độ không bằng lòng "Tôi muốn về nhà".
"Từ hôm nay trở đi cậu đã là bác sĩ riêng chịu trách nhiệm sức khỏe của tôi, luôn phải túc trực hai từ giờ ở bên tôi, nhỡ tôi có mệnh hệ gì thì sao? Nhỡ đâu nửa đêm tôi đột nhiên bùng phát pheromone hay là bị ám sát...".
Tạ Hàn Vũ bịt miệng anh ta lại "Đừng có nói xúi quẩy".
Sandra kéo cái tay đang bịt miệng mình ra, anh ta hiểu Tạ Hàn Vũ hơn cả chính Tạ Hàn Vũ hiểu chính mình, không ăn mềm chỉ ăn cứng, không dễ dỗ chút nào.
"Thôi được rồi, mau dẫn tôi đi xem phòng của tôi" Ba lớn nói quả không sai, cái vị trí này đúng là không dễ ngồi mà.
Hai người đi vào nhà, rô bốt nhanh chóng đem đồ đạc đi sắp xếp và chuẩn bị bữa tối.
Buổi trưa toàn uống rượu, giờ mới có chút cơm vào bụng, tâm trạng của Tạ Hàn Vũ cũng tốt hơn một chút.
Anh không định hỏi Sandra vết cắn kia là của ai, nếu muốn nói thì cũng là cậu ta tự mình nói với anh.
Đem tâm trạng hậm hực đi ngủ thành ra ngủ cũng không ngon.
Sandra tắm rửa xong đi ngang qua phòng của Tạ Hàn Vũ, thấy phòng đã tắt đèn anh ta cứ đứng ở đó mãi một lúc rồi sờ lên vết cắn ở gần cổ.
Là ghen sao?
Sandra đưa tay lên vuốt phần tóc mái ngược lên, người dưới thân vẫn không chịu yên ổn.
Đầu tóc Tạ Hàn Vũ vì vặn vẹo mà xù lên, mái tóc màu tím nhạt được tạo kiểu đẹp đẽ giờ lại rối tung rối mù, chân tay không ngừng phản kháng.
"Buông tôi ra, tên chết tiệt nào dám...Nói cho mà biết, tôi mà gọi Sandra tới là anh xong đời đó, dám gây sự với tôi à?".
Sandra đè Tạ Hàn Vũ nằm úp xuống, hai tay bị khóa chặt ra đằng sau.
"Vậy gọi cậu ta tới đi, để xem cậu ta sẽ làm gì".
Tạ Hàn Vũ cắn răng gọi nhưng căn phòng này cách âm rất tốt "Sandra, mau tới đây đi, có người bắt nạt tôi, Sandra!".
Người đè trên người anh cất giọng đáp lại "Tôi ở đây".
Vừa nói, một tay anh ta vừa sờ lên vùng sau cổ của Tạ Hàn Vũ.
Với Alpha và Omega thì vùng sau cổ chỗ có tuyến thể pheromone là một bộ phận vô cùng nhạy cảm, hành động chạm vào cổ người khác cũng ngang với xâm phạm cơ thể.
Tạ Hàn Vũ rùng mình muốn quay lại chặn cái tay. của người kia lại nhưng không thành, cũng may cái tay đó chỉ lướt qua rất nhanh rồi thôi.
Đầu óc Sandra thanh tỉnh lại một chút, nhớ tới mới hôm qua anh ta đã nói sẽ không để xảy ra chuyện lúng túng kia với Tạ Hàn Vũ thêm lần nữa.
Mặc cho bộ phận dưới thân căng phồng, anh ta lùi lại thả tự do cho Tạ Hàn Vũ.
Chuyện hôm qua là ngoài ý muốn, mối quan hệ giữa anh ta và Tạ Hàn Vũ vẫn là bạn bè, mối quan hệ này rất có thể sẽ vì phút bốc đồng của anh ta mà tan vỡ.
Tạ Hàn Vũ lật người lại ngồi dậy, đầu có choáng váng hoa mắt không nhìn rõ ai đang đứng trước mặt mình nhưng chỉ dựa vào mùi hương là đủ rồi "Sandra...tôi khó chịu quá, chân tay phát cuồng, thật muốn đánh nhau một trận thống khoái".
Sandra bình tĩnh lại đi lấy ly nước, tìm trong ngăn kéo lấy ra thuốc giải rượu đưa cho Tạ Hàn Vũ "Hôm nay ngày vui nên tha cho cậu, lần sau không được uống nhiều như vậy nữa".
Tạ Hàn Vũ ú ớ nhận lấy uống xong thì ngáp một cái, sáng nay dậy từ rất sớm để chuẩn bị tham gia lễ nhận chức, giờ mí mắt không mở nổi nữa.
Sandra bế ngang Tạ Hàn Vũ vào phòng nghỉ bên trong phòng làm việc đặt lên giường, cởi giày, đắp chăn xong mới rời đi.
Vật dưới thân đã xẹp đi một nửa.
Sandra hoàn toàn cho rằng đó là do anh ta nhịn quá lâu nên mới vậy chứ không phải do bị ai đó làm cho mất kiểm soát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Nhờ có thuốc giải rượu, Tạ Hàn Vũ ngủ khoảng hai tiếng thì tỉnh dậy, phát hiện bản thân ở phòng nghỉ tại phòng làm việc không biết tại sao anh lại có một sự chắc chắn rằng người đưa mình tới chính là Sandra.
Lúc say rượu đã xảy ra chuyện gì anh không nhớ rõ nữa.
"Haizz, hôm nay vui nên uống hơi nhiều, không biết có làm điều gì thất thố không nữa".
"Không biết Sandra đang ở đâu rồi nhỉ?".
Không biết có phải do cái miệng anh thiêng không, vừa nhắc tới ai thì người đó liền tới.
Sandra gõ cửa gọi "Cậu dậy chưa? Cùng đi về nhà thôi".
Tạ Hàn Vũ thắc mắc, tại sao cậu ta lại không vào luôn, bày đặt gõ cửa làm cái gì chứ?
Anh nhanh chóng soạn sửa rồi mở cửa bước ra "Đi thôi".
Lúc ngồi trên phi cơ, Sandra bình thường cũng ít nói nhưng Tạ Hàn Vũ lại nhìn ra sự né tránh khác lạ.
Chẳng lẽ lúc say anh đã làm ra chuyện gì thật à?
Tạ Hàn Vũ có chút lúng túng muốn hỏi nhưng lại sợ không dám hỏi, sợ hỏi ra được đáp án mà anh không muốn nghe.
Liếc qua liếc lại mấy lướt, Tạ Hàn Vũ hít sâu định quyết tâm hỏi cho ra nhẽ thì đột nhiên ánh mắt anh chạm phải vết răng cắn ở gần cổ của Sandra.
Anh đơ ra mấy giây, có chút chột dạ, vết cắn đó chẳng lẽ là của anh?
"Sandra...lúc tôi say có làm ra chuyện gì không?".
Anh ta không quay đầu lại nhưng vẫn đáp "Không".
Tạ Hàn Vũ ỉu xìu như mèo cụp đuôi, nếu anh có làm gì thật thì với tính cách cương trực của Sandra thì sẽ không giấu anh, vậy nên anh thật sự không có làm gì...
Còn vết cắn đó là do ai để lại?
Câu hỏi này cứ lẩn quẩn trong đầu anh năm phút đồng hồ rồi.
Không lẽ trong lúc anh say, Sandra rốt cuộc cũng có màu xuân nở hoa với Omega xinh đẹp nào rồi à? Hay là bị một Omega mạnh mẽ nào đó cưỡng đoạt.
Cũng có thể lắm chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà không hiểu sao khi nghĩ vậy anh lại cảm thấy không vui, cực kỳ không vui, cực kỳ khó chịu.
Nhẽ ra anh phải vui thay Sandra mới phải chứ?
Tạ Hàn Vũ hừ mũi rất nhẹ nhưng Sandra tai thính nghe rất rõ, giận rồi sao?
Tại sao lại giận?
Phi cơ đáp xuống bãi đỗ, Tạ Hàn Vũ không đợi như mọi khi mà trực tiếp đi xuống luôn, anh cũng chẳng chào hỏi gì mà xách túi đi về hướng nhà mình nhưng phát hiện nơi này hơi lạ, không phải biệt phủ thượng tướng.
Sandra đi tới kéo tay anh lại "Phi cơ chưa đáp hẳn đã bước ra nguy hiểm lắm".
Đầu Tạ Hàn Vũ đầy dấu ba chấm, hồi huấn luyện ở trường quân đội Alpha nào là nhảy từ trên phi cơ đáp đất, nào là đu dây lơ lửng trên không đều đã trải qua.
"Đây là nơi nào?".
Sandra nhẹ giọng đáp "Biệt thự tôi mua ở riêng, gần quân bộ hơn, thuận tiện đi lại, cậu cũng ở lại đây đi, cửa có đăng ký thông tin cấp quyền của cậu, ra vào tùy ý".
Tạ Hàn Vũ quay mặt đi thể hiện thái độ không bằng lòng "Tôi muốn về nhà".
"Từ hôm nay trở đi cậu đã là bác sĩ riêng chịu trách nhiệm sức khỏe của tôi, luôn phải túc trực hai từ giờ ở bên tôi, nhỡ tôi có mệnh hệ gì thì sao? Nhỡ đâu nửa đêm tôi đột nhiên bùng phát pheromone hay là bị ám sát...".
Tạ Hàn Vũ bịt miệng anh ta lại "Đừng có nói xúi quẩy".
Sandra kéo cái tay đang bịt miệng mình ra, anh ta hiểu Tạ Hàn Vũ hơn cả chính Tạ Hàn Vũ hiểu chính mình, không ăn mềm chỉ ăn cứng, không dễ dỗ chút nào.
"Thôi được rồi, mau dẫn tôi đi xem phòng của tôi" Ba lớn nói quả không sai, cái vị trí này đúng là không dễ ngồi mà.
Hai người đi vào nhà, rô bốt nhanh chóng đem đồ đạc đi sắp xếp và chuẩn bị bữa tối.
Buổi trưa toàn uống rượu, giờ mới có chút cơm vào bụng, tâm trạng của Tạ Hàn Vũ cũng tốt hơn một chút.
Anh không định hỏi Sandra vết cắn kia là của ai, nếu muốn nói thì cũng là cậu ta tự mình nói với anh.
Đem tâm trạng hậm hực đi ngủ thành ra ngủ cũng không ngon.
Sandra tắm rửa xong đi ngang qua phòng của Tạ Hàn Vũ, thấy phòng đã tắt đèn anh ta cứ đứng ở đó mãi một lúc rồi sờ lên vết cắn ở gần cổ.
Là ghen sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro