Chương 20
2024-12-04 22:29:53
Đúng lúc này tiếng thông báo mà Tạ Hàn Vũ ngán nhất những ngày qua lại vang lên.
"Thông báo khẩn cấp, chuẩn bị đi qua vùng bão năng lượng, yêu cầu toàn bộ người trên tàu quay về phòng tiến vào khoang nghỉ ngơi để đảm bảo an toàn".
"Xin nhắc lại,...".
Không phải bước nhảy không gian, Tạ Hàn Vũ thở phào nhưng nghe tới vùng bão năng lượng biểu cảm của anh còn đặc sắc hơn cả tắc kè hoa.
"Làm sao đây, không kịp quay về phòng mất rồi".
Sandra đứng lên nhìn Tạ Hàn Vũ luống cuống ôm đầu "Ở lại đây đi".
Anh ta tiến lại ngày càng gần, gần như là khóa Tạ Hàn Vũ lên cửa không cho phép rời đi "Ở đây an toàn mà".
Tạ Hàn Vũ nhìn người trước mắt trông hơi khác so với mọi ngày, ánh mắt này cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy, có quỷ mới tin ở đây an toàn.
Nhớ tới khi nãy Tạ Hàn Vũ nói chuyện vui vẻ với Omega kia, trên người vẫn còn sót lại mùi hương khiến anh ta khó chịu, Sandra lập tức phát ra pheromone bao phủ quanh cơ thể Tạ Hàn Vũ như đánh dấu chủ quyền lãnh thổ.
Tạ Hàn Vũ nhận ra sự khác thường của Sandra, anh chống tay lên ngực của cậu ta "Cậu...Đừng có gần như thế, này!...".
Sandra cúi xuống, sống mũi cao sượt qua tai anh, đôi môi như có như không dán lên cổ anh thì thầm "Cậu đừng nói chuyện vui vẻ với Omega đó như vậy, không được cười như thế với cậu ta".
Hơi thở phả lên da cổ Tạ Hàn Vũ khiến anh rùng mình "Có gì nói chuyện đàng hoàng, cậu đừng có gần như vậy".
Da cổ Tạ Hàn Vũ đỏ lên một mảng vì nhạy cảm.
"Đây là trả lại vết cắn hôm trước cậu gây ra cho tôi".
Nói rồi anh ta hạ miệng cắn một nhát lên cổ Tạ Hàn Vũ, chỉ là cắn một cách đơn giản nhất, không phải đánh dấu, cũng không sâu nhưng đủ in lại dấu răng trong vài ngày.
"A!".
Tạ Hàn Vũ kêu lên một tiếng, cố đẩy Sandra ra nhưng bất thành, anh không nghĩ rằng bản thân lại nhạy cảm như vậy, cảm giác ấm nóng, ẩm ướt trên cổ khiến cả người như muốn nhũn ra.
"Thông báo, đã bắt đầu tiến vào vùng bão năng lượng, xin chú ý!".
Âm thanh này phát đi phát lại trong suốt một phút.
Tạ Hàn Vũ từ vùng vẫy tới xụi lơ rồi dần mất đi y thức ở trong vòng tay của Sandra.
Anh ta lúc này mới nhả răng ra chiêm ngưỡng dấu vết mà mình để lại trên người Tạ Hàn Vũ, ôm lấy thật chặt như muốn khảm lên người mình vậy.
Là một thượng tướng cao cao tại thượng mà lại hèn mọn tới vậy.
Chỉ khi người trong lòng mất đi ý thức mới dám làm những gì mà mình mong muốn.
Sandra cúi xuống, sống mũi hai người chạm vào nhau, cảm nhận được cả hơi thở của đối phương.
Giọng nói của Sandra vừa hơi run vừa khàn hơn mọi khi "Hàn Vũ...Tôi hình như đã thích em mất rồi, tôi phải làm sao đây... Tôi nghĩ tôi sẽ phát điên vì em mất".
Một tay anh ta vén tóc mái của Tạ Hàn Vũ sang bên tai rồi luồn ra sau đầu giữ lấy, đôi môi hai người chạm nhau rất nhẹ rồi lại tách ra.
Sandra mở mắt nhìn sợ rằng Tạ Hàn Vũ sẽ tỉnh lại nhưng anh ta biết anh sẽ không thể tỉnh lại trong vài tiếng tới.
Vậy nên đôi môi lại hạ xuống, lần này không chỉ chạm mà còn mải mê lần mò từng ngóc ngách thưởng thức hương vị ngọt ngào trong khoang miệng của người trong lòng.
Khi tách ra, đôi môi của Tạ Hàn Vũ đã hơi sưng đỏ lên.
"Em lẽ ra không nên tin tưởng tôi như vậy, em có biết không?".
Nói một câu anh ta lại hôn lên môi Tạ Hàn Vũ một lần.
"Em nên biết người mà em tin tưởng đã có bao nhiều lần có ý nghĩ đè em xuống giường".
"Em nên biết bản thân đã vô tình quyến rũ tôi biết bao nhiêu lần".
Lần này anh ta tấn công vào bên trong công thành đoạt đất quấn quýt lấy cái lưỡi xinh đẹp kia.
Tạ Hàn Vũ bị bế đặt lên khoang nghỉ ngơi trong phòng, Sandra nằm xuống bên cạnh ôm lấy nhau mà nằm.
"Em là người của tôi, mãi mãi là của tôi, cho dù em không muốn thì tôi cũng sẽ dần dần khiến em chấp nhận nó".
Sandra hít lấy mùi hương pheromone của Tạ Hàn Vũ như tên nghiện, thoải mái mà dùng pheromone phủ lên người anh rồi lại cúi xuống hôn môi, rồi lại hôn lên khắp khuôn mặt, tới cổ và cả phần ngực trắng bên dưới nữa, từng tấc da không bỏ qua chỗ nào, chỉ riêng không dám để lại dấu hôn, sợ sau khi người dưới thân tỉnh lại sẽ nổi giận đùng đùng.
Tạ Hàn Vũ hôn mê nhưng cơ thể vẫn có phản ứng, bị trêu chọc như vậy làm cho Tiểu Hàn Vũ ngo ngoe, rục rịch tỉnh dậy chào hỏi.
Sandra thản nhiên lột quần của Tạ Hàn Vũ ra nắm lấy vật kia mà xoa nắn.
"Ưm... ư...".
"Ngoan, thả lỏng chút, tôi giúp em thoải mái".
Tạ Hàn Vũ căng cứng cả người, trong miệng vang lên những tiếng rên nhỏ vì cảm giác kỳ lạ xâm chiếm thân thể.
Không biết nằm mơ cái gì mà lí nhí nói "San..dra, đừng mà, ưm...".
Sandra khựng lại nhìn Tạ Hàn Vũ vẫn nhắm tịt mắt, rõ ràng chỉ là nói mớ, nhưng đối tượng trong mơ của anh lại là anh ta.
"Tôi làm gì em? Nói xem, tôi đang làm gì em?".
Tạ Hàn Vũ hừ hừ mấy cái "Tôi nằm trên cơ, tôi không sinh con cho cậu đâu, đồ chết tiệt".
"He he, coi sự lợi hại của ông đây, dám đè tôi, xem tôi đè lại cậu này".
Sandra không chịu nổi nữa, anh ta thả ra con quái vật dưới thân rồi nói thầm vào bên tai Tạ Hàn Vũ "Em có thể nằm trên nhưng em phải nằm trong, tuy nhiên không phải lúc này".
"Muốn đè tôi, em cũng thật đáng yêu".
Thì ra Tạ Hàn Vũ cũng có cảm giác với anh ta, đối tượng mộng xuân cũng là anh ta, điều này khiến Sandra hứng phấn vô cùng nhưng nghĩ tới Tạ Hàn Vũ vậy mà dám nghĩ đè anh ta ở trong mơ thì mặt Sandra đã đen lại đen hơn.
Hai cây trụ một trắng một đen được đặt cạnh nhau không ngừng ma sát qua lại.
"Ưm...ha...đừng...chỗ đó...".
"Vật nhỏ này cũng không bé nhưng tiếc thật, sau này cũng không có cơ hội được sử dụng".
"Ha, ưm... Không, đừng mà, tôi sắp...".
Sandra thở dốc tăng nhanh tốc độ, qua khoảng một tiếng thì không khí nồng đậm trong phòng mới bớt đi.
Trên ngực và bụng của Tạ Hàn Vũ là một mảng lớn dịch trắng lẫn lộn của cả hai người.
Sandra ôm chặt lấy người dưới thân mà hôn môi, chỉ có lúc này Tạ Hàn Vũ mới ngoan ngoãn để anh ta ôm như vậy.
Anh ta tự biết hành động của mình là biến thái nhưng bản chất Enigma có tính chiếm hữu cực kỳ cao, chủ yếu vì hôm nay nhìn thấy Tạ Hàn Vũ ở cùng với Omega kia mới khiến anh ta mất đi lý trí như vậy.
Tạ Hàn Vũ thoải mái xong lại lâm vào hôn mê sâu, Sandra tính thời gian, có lẽ tàu sắp ra khỏi vùng bão năng lượng rồi.
Anh ta bế Tạ Hàn Vũ đi rửa sạch sẽ rồi mặc đồ đàng hoàng lại, nhìn người trong lòng còn chưa tỉnh mà lại không đã thèm hôn thêm một lúc.
"Thông báo khẩn cấp, chuẩn bị đi qua vùng bão năng lượng, yêu cầu toàn bộ người trên tàu quay về phòng tiến vào khoang nghỉ ngơi để đảm bảo an toàn".
"Xin nhắc lại,...".
Không phải bước nhảy không gian, Tạ Hàn Vũ thở phào nhưng nghe tới vùng bão năng lượng biểu cảm của anh còn đặc sắc hơn cả tắc kè hoa.
"Làm sao đây, không kịp quay về phòng mất rồi".
Sandra đứng lên nhìn Tạ Hàn Vũ luống cuống ôm đầu "Ở lại đây đi".
Anh ta tiến lại ngày càng gần, gần như là khóa Tạ Hàn Vũ lên cửa không cho phép rời đi "Ở đây an toàn mà".
Tạ Hàn Vũ nhìn người trước mắt trông hơi khác so với mọi ngày, ánh mắt này cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy, có quỷ mới tin ở đây an toàn.
Nhớ tới khi nãy Tạ Hàn Vũ nói chuyện vui vẻ với Omega kia, trên người vẫn còn sót lại mùi hương khiến anh ta khó chịu, Sandra lập tức phát ra pheromone bao phủ quanh cơ thể Tạ Hàn Vũ như đánh dấu chủ quyền lãnh thổ.
Tạ Hàn Vũ nhận ra sự khác thường của Sandra, anh chống tay lên ngực của cậu ta "Cậu...Đừng có gần như thế, này!...".
Sandra cúi xuống, sống mũi cao sượt qua tai anh, đôi môi như có như không dán lên cổ anh thì thầm "Cậu đừng nói chuyện vui vẻ với Omega đó như vậy, không được cười như thế với cậu ta".
Hơi thở phả lên da cổ Tạ Hàn Vũ khiến anh rùng mình "Có gì nói chuyện đàng hoàng, cậu đừng có gần như vậy".
Da cổ Tạ Hàn Vũ đỏ lên một mảng vì nhạy cảm.
"Đây là trả lại vết cắn hôm trước cậu gây ra cho tôi".
Nói rồi anh ta hạ miệng cắn một nhát lên cổ Tạ Hàn Vũ, chỉ là cắn một cách đơn giản nhất, không phải đánh dấu, cũng không sâu nhưng đủ in lại dấu răng trong vài ngày.
"A!".
Tạ Hàn Vũ kêu lên một tiếng, cố đẩy Sandra ra nhưng bất thành, anh không nghĩ rằng bản thân lại nhạy cảm như vậy, cảm giác ấm nóng, ẩm ướt trên cổ khiến cả người như muốn nhũn ra.
"Thông báo, đã bắt đầu tiến vào vùng bão năng lượng, xin chú ý!".
Âm thanh này phát đi phát lại trong suốt một phút.
Tạ Hàn Vũ từ vùng vẫy tới xụi lơ rồi dần mất đi y thức ở trong vòng tay của Sandra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta lúc này mới nhả răng ra chiêm ngưỡng dấu vết mà mình để lại trên người Tạ Hàn Vũ, ôm lấy thật chặt như muốn khảm lên người mình vậy.
Là một thượng tướng cao cao tại thượng mà lại hèn mọn tới vậy.
Chỉ khi người trong lòng mất đi ý thức mới dám làm những gì mà mình mong muốn.
Sandra cúi xuống, sống mũi hai người chạm vào nhau, cảm nhận được cả hơi thở của đối phương.
Giọng nói của Sandra vừa hơi run vừa khàn hơn mọi khi "Hàn Vũ...Tôi hình như đã thích em mất rồi, tôi phải làm sao đây... Tôi nghĩ tôi sẽ phát điên vì em mất".
Một tay anh ta vén tóc mái của Tạ Hàn Vũ sang bên tai rồi luồn ra sau đầu giữ lấy, đôi môi hai người chạm nhau rất nhẹ rồi lại tách ra.
Sandra mở mắt nhìn sợ rằng Tạ Hàn Vũ sẽ tỉnh lại nhưng anh ta biết anh sẽ không thể tỉnh lại trong vài tiếng tới.
Vậy nên đôi môi lại hạ xuống, lần này không chỉ chạm mà còn mải mê lần mò từng ngóc ngách thưởng thức hương vị ngọt ngào trong khoang miệng của người trong lòng.
Khi tách ra, đôi môi của Tạ Hàn Vũ đã hơi sưng đỏ lên.
"Em lẽ ra không nên tin tưởng tôi như vậy, em có biết không?".
Nói một câu anh ta lại hôn lên môi Tạ Hàn Vũ một lần.
"Em nên biết người mà em tin tưởng đã có bao nhiều lần có ý nghĩ đè em xuống giường".
"Em nên biết bản thân đã vô tình quyến rũ tôi biết bao nhiêu lần".
Lần này anh ta tấn công vào bên trong công thành đoạt đất quấn quýt lấy cái lưỡi xinh đẹp kia.
Tạ Hàn Vũ bị bế đặt lên khoang nghỉ ngơi trong phòng, Sandra nằm xuống bên cạnh ôm lấy nhau mà nằm.
"Em là người của tôi, mãi mãi là của tôi, cho dù em không muốn thì tôi cũng sẽ dần dần khiến em chấp nhận nó".
Sandra hít lấy mùi hương pheromone của Tạ Hàn Vũ như tên nghiện, thoải mái mà dùng pheromone phủ lên người anh rồi lại cúi xuống hôn môi, rồi lại hôn lên khắp khuôn mặt, tới cổ và cả phần ngực trắng bên dưới nữa, từng tấc da không bỏ qua chỗ nào, chỉ riêng không dám để lại dấu hôn, sợ sau khi người dưới thân tỉnh lại sẽ nổi giận đùng đùng.
Tạ Hàn Vũ hôn mê nhưng cơ thể vẫn có phản ứng, bị trêu chọc như vậy làm cho Tiểu Hàn Vũ ngo ngoe, rục rịch tỉnh dậy chào hỏi.
Sandra thản nhiên lột quần của Tạ Hàn Vũ ra nắm lấy vật kia mà xoa nắn.
"Ưm... ư...".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngoan, thả lỏng chút, tôi giúp em thoải mái".
Tạ Hàn Vũ căng cứng cả người, trong miệng vang lên những tiếng rên nhỏ vì cảm giác kỳ lạ xâm chiếm thân thể.
Không biết nằm mơ cái gì mà lí nhí nói "San..dra, đừng mà, ưm...".
Sandra khựng lại nhìn Tạ Hàn Vũ vẫn nhắm tịt mắt, rõ ràng chỉ là nói mớ, nhưng đối tượng trong mơ của anh lại là anh ta.
"Tôi làm gì em? Nói xem, tôi đang làm gì em?".
Tạ Hàn Vũ hừ hừ mấy cái "Tôi nằm trên cơ, tôi không sinh con cho cậu đâu, đồ chết tiệt".
"He he, coi sự lợi hại của ông đây, dám đè tôi, xem tôi đè lại cậu này".
Sandra không chịu nổi nữa, anh ta thả ra con quái vật dưới thân rồi nói thầm vào bên tai Tạ Hàn Vũ "Em có thể nằm trên nhưng em phải nằm trong, tuy nhiên không phải lúc này".
"Muốn đè tôi, em cũng thật đáng yêu".
Thì ra Tạ Hàn Vũ cũng có cảm giác với anh ta, đối tượng mộng xuân cũng là anh ta, điều này khiến Sandra hứng phấn vô cùng nhưng nghĩ tới Tạ Hàn Vũ vậy mà dám nghĩ đè anh ta ở trong mơ thì mặt Sandra đã đen lại đen hơn.
Hai cây trụ một trắng một đen được đặt cạnh nhau không ngừng ma sát qua lại.
"Ưm...ha...đừng...chỗ đó...".
"Vật nhỏ này cũng không bé nhưng tiếc thật, sau này cũng không có cơ hội được sử dụng".
"Ha, ưm... Không, đừng mà, tôi sắp...".
Sandra thở dốc tăng nhanh tốc độ, qua khoảng một tiếng thì không khí nồng đậm trong phòng mới bớt đi.
Trên ngực và bụng của Tạ Hàn Vũ là một mảng lớn dịch trắng lẫn lộn của cả hai người.
Sandra ôm chặt lấy người dưới thân mà hôn môi, chỉ có lúc này Tạ Hàn Vũ mới ngoan ngoãn để anh ta ôm như vậy.
Anh ta tự biết hành động của mình là biến thái nhưng bản chất Enigma có tính chiếm hữu cực kỳ cao, chủ yếu vì hôm nay nhìn thấy Tạ Hàn Vũ ở cùng với Omega kia mới khiến anh ta mất đi lý trí như vậy.
Tạ Hàn Vũ thoải mái xong lại lâm vào hôn mê sâu, Sandra tính thời gian, có lẽ tàu sắp ra khỏi vùng bão năng lượng rồi.
Anh ta bế Tạ Hàn Vũ đi rửa sạch sẽ rồi mặc đồ đàng hoàng lại, nhìn người trong lòng còn chưa tỉnh mà lại không đã thèm hôn thêm một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro