Chương 22
2024-12-04 22:29:53
Sandra bay thăm dò quanh phía trên bầu khí quyển của hành tinh hoang này nhưng số liệu máy quét hiện lên gần như không phát hiện được gì khác thường.
Đây là một hành tinh có đất, có nước, có hệ thống sinh thái của riêng mình, bề mặt cũng khá rộng, muốn thăm dò kĩ hơn chỉ có cách là tiến vào trong bầu khí quyển nhưng lỡ như đây thật sự là căn cứ của địch vậy thì không thể manh động như vậy được.
"Thượng tướng, tiếp theo phải làm sao?".
Sandra đáp qua máy liên lạc với những chiến binh khác "Thu thập xong số liệu thì tạm thời rút lui về tàu, nếu hang ổ ở đây thì sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ lộ sơ hở".
"Tuân lệnh".
Mười mấy cái cơ giáp hòa với bóng tối lao vun vút rời đi.
*Tít tít tít tít... *
Cảnh báo vang lên ing ỏi, Sandra nhíu mày vừa kinh ngạc vừa bàng hoàng, đây là tín hiệu khẩn cấp từ tàu mẹ gửi tới.
"Không ổn, tàu mẹ bị tấn công, mau chóng trở về".
Trái tim anh ta đập loạn nhịp, cố gắng giữ cho bản thân thanh tỉnh, Tạ Hàn Vũ vẫn còn ở trên tàu, lỡ như xảy ra chuyện gì đó thì anh ta sẽ phát điên lên mất.
Khoảng ba tiếng sau mười mấy cơ giáp mới đáp xuống vào khoang tàu, Sandra vội vã nhảy ra, lập tức có một nhóm nhân viên và binh lính trên tàu chạy tới báo cáo.
"Thưa thượng tướng, trên tàu xuất hiện gián điệp, thông qua camera giám sát trên tàu, cậu ta sử dụng một loại vũ khí kỳ lạ tấn công một cách thầm lặng với từng người, tổng cộng có hơn mười người bị tấn công đã hôn mê bất tỉnh, trong đó..".
Nói tới đây anh ta ấp úng một hồi "Trong đó bao gồm tiến sĩ Tạ, kẻ gian tế kia đã bắt cóc tiến sĩ Tạ đi mất".
Nghe như sét đánh bên tai, Sandra vội vã chạy tới phòng giám sát xem lại camera ở khoang tàu phi cơ.
Tạ Hàn Vũ hôn mê bị một Omega nam đỡ lấy đi tới cổng khoang, một nhân viên kĩ thuật chặn họ lại, Omega nam nói gì đó với nhân viên kĩ thuật rồi đột nhiên dùng một thứ trong tay tấn công khiến người kia bất tỉnh, sau đó liền đỡ Tạ Hàn Vũ lên phi cơ rồi bỏ trốn.
"Đã kiểm tra định vị của chiếc phi cơ đó chưa?".
"Đã kiểm tra rồi thưa ngài, đối phương dường như cũng không hề muốn che giấu hành tung, hướng thẳng tới hành tinh hoang kia, khi nãy đã có một tiểu đội đuổi theo nhưng bị kẻ kia uy hiếp sẽ gây hại tới tiến sĩ Tạ nên không dám tiến tới nữa".
Pheromone quanh người Sandra khiến cho những người xung quanh cảm thấy sợ hãi, rõ ràng như thể sắp bạo động tới nơi nhưng vẻ mặt anh ta vẫn cố giữ bình tĩnh nhất có thể.
Anh ta nắm chặt nắm tay nhìn về phía hành tinh hoang, thật hay cho một chiêu dương đông kích tây.
"Bọn chúng bắt cóc cậu ấy chứng tỏ bọn chúng còn muốn lợi dụng cậu ấy, sẽ không dám làm gì nguy hiểm tới tính mạng cậu ấy".
Mặc dù rất lo lắng nhưng anh ta có thể chắc chắn một điều, những kẻ kia đã coi nhẹ Tạ Hàn Vũ, Tạ Hàn Vũ mà anh ta biết không hề yếu đuổi, bọn họ chỉ chú ý tới đó là người mà anh ta để tâm nhưng quên mất rằng Tạ Hàn Vũ cũng là một Alpha cao cấp chứ không phải một Omega yếu đuối.
"Lần này cũng coi như không phải không có thu hoạch, bọn chúng đã lộ ra cách thức để bắt cóc mà không để lộ dấu vết bao lâu nay, bộ phận nghiên cứu kĩ thuật mau chóng phân tích thứ vũ khí kẻ kia đã dùng".
"Tuân lệnh".
Để tránh trên tàu vẫn còn gian tế, Sandra cho kiểm tra hết một lượt toàn bộ người trên tàu, sau khi phân chia nhiệm vụ và chiến lược ứng phó xong anh ta liền cùng các chiến binh cơ giáp lần nữa lên đường tiến tới hành tinh hoang.
"Đã xử lý chưa?".
"Đã tẩy não thành công chưa ông chủ".
"Tốt lắm, đưa cậu ta tới công trường làm việc đi".
Khi Tạ Hàn Vũ tỉnh dậy anh mông lung nhìn quanh.
Mình là ai? Tại sao lại ở đây?
Chưa kịp suy nghĩ đã có một đoạn roi đánh tới trên lưng anh "Mau dậy làm việc đi, đừng có lười biếng".
"A!"
Tạ Hàn Vũ vẻ mặt tức giận muốn đánh lại nhưng trong đầu anh ong ong lên như có một đoạn mã lập trình yêu cầu anh phải nghe lời.
Anh khuỵu gối rồi đứng lên, lúc này mới để ý tới chỗ anh nằm chỉ có một tấm chiếu nhỏ trải trên đất, mà xung quanh có rất nhiều người đều giống như vậy.
Ai cũng ngoan ngoãn đứng dậy xếp hàng đi nối đuôi nhau đi ra khỏi dãy nhà lụp xụp này.
"Bước chân mau lên".
Mỗi người đều mặc cùng một bộ đồ màu đen từ đầu tới chân, gần như không thể nhận ra ai với ai, chỉ có thể phân biệt từ chiều cao khác biệt.
Cả đám người như được lập trình, im lặng không nói chuyện, cầm lấy công cụ của mình mà làm việc.
Công việc của Tạ Hàn Vũ là đào mỏ kim loại, anh cùng những người khác cứ mông lung mà làm theo, lí trí của anh mãnh liệt muốn thức tỉnh lại nhưng cứ như bị thứ vô hình nào đó ngăn cản.
Tạ Hàn Vũ dừng công việc lại, anh đứng thẳng nhìn về phía bầu trời, có một cảm giác rất mong chờ, nhưng mong chờ cái gì nhỉ? Anh không nhớ rõ nữa.
Dây roi lần nữa mạnh mẽ đánh tới trên lưng, Tạ Hàn Vũ đau đớn khom người cắn răng chịu đựng. (1)
"Mau làm việc đi".
Nói rồi tên đó lại đánh anh thêm một cái nữa, anh có thể cảm nhận được cảm giác nóng rát trên lưng, chắc là bong da chảy máu rồi.
Cả ngày làm việc như một cỗ máy, cuối ngày khi trời tối om, anh lại cùng những người khác xếp hàng trở về trên chiếc chiếu nhỏ nằm nghỉ, cái thứ này thậm chí còn không đủ lớn để anh nằm.
"Mau ngủ đi, ai không ngủ ta sẽ móc mắt kẻ đó".
Tiếng roi quất ở gần vọng tới, Tạ Hàn Vũ cứ nằm đó nhắm mắt, mệt mỏi mà lịm đi.
Trong cơn mơ màng anh nghe thấy tiếng ing ing bên tai.
"Tiến hành tẩy não".
Lần nữa tỉnh dậy, Tạ Hàn Vũ lại mông lung nhìn quanh, đây là đâu và mình là ai, anh tự hỏi nhưng lại cảm thấy quen thuộc lạ thường.
Sau lưng có cảm giác đau nhói khiến anh nhãn mày lại, tiếng roi quất vang lên khiến anh có một nỗi ám ảnh nào đó.
"Mau dậy làm việc đi, dậy mau!".
Anh tự hỏi bản thân đã trải qua những điều này bao nhiêu lần rồi nhỉ? Nhưng anh cũng không biết đáp án là gì nữa.
Không biết đã bao nhiêu ngày như vậy trôi qua rồi, trông anh gầy hơn
trước vì làm việc quá sức và ăn uống không đầy đủ.
Đây là một hành tinh có đất, có nước, có hệ thống sinh thái của riêng mình, bề mặt cũng khá rộng, muốn thăm dò kĩ hơn chỉ có cách là tiến vào trong bầu khí quyển nhưng lỡ như đây thật sự là căn cứ của địch vậy thì không thể manh động như vậy được.
"Thượng tướng, tiếp theo phải làm sao?".
Sandra đáp qua máy liên lạc với những chiến binh khác "Thu thập xong số liệu thì tạm thời rút lui về tàu, nếu hang ổ ở đây thì sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ lộ sơ hở".
"Tuân lệnh".
Mười mấy cái cơ giáp hòa với bóng tối lao vun vút rời đi.
*Tít tít tít tít... *
Cảnh báo vang lên ing ỏi, Sandra nhíu mày vừa kinh ngạc vừa bàng hoàng, đây là tín hiệu khẩn cấp từ tàu mẹ gửi tới.
"Không ổn, tàu mẹ bị tấn công, mau chóng trở về".
Trái tim anh ta đập loạn nhịp, cố gắng giữ cho bản thân thanh tỉnh, Tạ Hàn Vũ vẫn còn ở trên tàu, lỡ như xảy ra chuyện gì đó thì anh ta sẽ phát điên lên mất.
Khoảng ba tiếng sau mười mấy cơ giáp mới đáp xuống vào khoang tàu, Sandra vội vã nhảy ra, lập tức có một nhóm nhân viên và binh lính trên tàu chạy tới báo cáo.
"Thưa thượng tướng, trên tàu xuất hiện gián điệp, thông qua camera giám sát trên tàu, cậu ta sử dụng một loại vũ khí kỳ lạ tấn công một cách thầm lặng với từng người, tổng cộng có hơn mười người bị tấn công đã hôn mê bất tỉnh, trong đó..".
Nói tới đây anh ta ấp úng một hồi "Trong đó bao gồm tiến sĩ Tạ, kẻ gian tế kia đã bắt cóc tiến sĩ Tạ đi mất".
Nghe như sét đánh bên tai, Sandra vội vã chạy tới phòng giám sát xem lại camera ở khoang tàu phi cơ.
Tạ Hàn Vũ hôn mê bị một Omega nam đỡ lấy đi tới cổng khoang, một nhân viên kĩ thuật chặn họ lại, Omega nam nói gì đó với nhân viên kĩ thuật rồi đột nhiên dùng một thứ trong tay tấn công khiến người kia bất tỉnh, sau đó liền đỡ Tạ Hàn Vũ lên phi cơ rồi bỏ trốn.
"Đã kiểm tra định vị của chiếc phi cơ đó chưa?".
"Đã kiểm tra rồi thưa ngài, đối phương dường như cũng không hề muốn che giấu hành tung, hướng thẳng tới hành tinh hoang kia, khi nãy đã có một tiểu đội đuổi theo nhưng bị kẻ kia uy hiếp sẽ gây hại tới tiến sĩ Tạ nên không dám tiến tới nữa".
Pheromone quanh người Sandra khiến cho những người xung quanh cảm thấy sợ hãi, rõ ràng như thể sắp bạo động tới nơi nhưng vẻ mặt anh ta vẫn cố giữ bình tĩnh nhất có thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta nắm chặt nắm tay nhìn về phía hành tinh hoang, thật hay cho một chiêu dương đông kích tây.
"Bọn chúng bắt cóc cậu ấy chứng tỏ bọn chúng còn muốn lợi dụng cậu ấy, sẽ không dám làm gì nguy hiểm tới tính mạng cậu ấy".
Mặc dù rất lo lắng nhưng anh ta có thể chắc chắn một điều, những kẻ kia đã coi nhẹ Tạ Hàn Vũ, Tạ Hàn Vũ mà anh ta biết không hề yếu đuổi, bọn họ chỉ chú ý tới đó là người mà anh ta để tâm nhưng quên mất rằng Tạ Hàn Vũ cũng là một Alpha cao cấp chứ không phải một Omega yếu đuối.
"Lần này cũng coi như không phải không có thu hoạch, bọn chúng đã lộ ra cách thức để bắt cóc mà không để lộ dấu vết bao lâu nay, bộ phận nghiên cứu kĩ thuật mau chóng phân tích thứ vũ khí kẻ kia đã dùng".
"Tuân lệnh".
Để tránh trên tàu vẫn còn gian tế, Sandra cho kiểm tra hết một lượt toàn bộ người trên tàu, sau khi phân chia nhiệm vụ và chiến lược ứng phó xong anh ta liền cùng các chiến binh cơ giáp lần nữa lên đường tiến tới hành tinh hoang.
"Đã xử lý chưa?".
"Đã tẩy não thành công chưa ông chủ".
"Tốt lắm, đưa cậu ta tới công trường làm việc đi".
Khi Tạ Hàn Vũ tỉnh dậy anh mông lung nhìn quanh.
Mình là ai? Tại sao lại ở đây?
Chưa kịp suy nghĩ đã có một đoạn roi đánh tới trên lưng anh "Mau dậy làm việc đi, đừng có lười biếng".
"A!"
Tạ Hàn Vũ vẻ mặt tức giận muốn đánh lại nhưng trong đầu anh ong ong lên như có một đoạn mã lập trình yêu cầu anh phải nghe lời.
Anh khuỵu gối rồi đứng lên, lúc này mới để ý tới chỗ anh nằm chỉ có một tấm chiếu nhỏ trải trên đất, mà xung quanh có rất nhiều người đều giống như vậy.
Ai cũng ngoan ngoãn đứng dậy xếp hàng đi nối đuôi nhau đi ra khỏi dãy nhà lụp xụp này.
"Bước chân mau lên".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi người đều mặc cùng một bộ đồ màu đen từ đầu tới chân, gần như không thể nhận ra ai với ai, chỉ có thể phân biệt từ chiều cao khác biệt.
Cả đám người như được lập trình, im lặng không nói chuyện, cầm lấy công cụ của mình mà làm việc.
Công việc của Tạ Hàn Vũ là đào mỏ kim loại, anh cùng những người khác cứ mông lung mà làm theo, lí trí của anh mãnh liệt muốn thức tỉnh lại nhưng cứ như bị thứ vô hình nào đó ngăn cản.
Tạ Hàn Vũ dừng công việc lại, anh đứng thẳng nhìn về phía bầu trời, có một cảm giác rất mong chờ, nhưng mong chờ cái gì nhỉ? Anh không nhớ rõ nữa.
Dây roi lần nữa mạnh mẽ đánh tới trên lưng, Tạ Hàn Vũ đau đớn khom người cắn răng chịu đựng. (1)
"Mau làm việc đi".
Nói rồi tên đó lại đánh anh thêm một cái nữa, anh có thể cảm nhận được cảm giác nóng rát trên lưng, chắc là bong da chảy máu rồi.
Cả ngày làm việc như một cỗ máy, cuối ngày khi trời tối om, anh lại cùng những người khác xếp hàng trở về trên chiếc chiếu nhỏ nằm nghỉ, cái thứ này thậm chí còn không đủ lớn để anh nằm.
"Mau ngủ đi, ai không ngủ ta sẽ móc mắt kẻ đó".
Tiếng roi quất ở gần vọng tới, Tạ Hàn Vũ cứ nằm đó nhắm mắt, mệt mỏi mà lịm đi.
Trong cơn mơ màng anh nghe thấy tiếng ing ing bên tai.
"Tiến hành tẩy não".
Lần nữa tỉnh dậy, Tạ Hàn Vũ lại mông lung nhìn quanh, đây là đâu và mình là ai, anh tự hỏi nhưng lại cảm thấy quen thuộc lạ thường.
Sau lưng có cảm giác đau nhói khiến anh nhãn mày lại, tiếng roi quất vang lên khiến anh có một nỗi ám ảnh nào đó.
"Mau dậy làm việc đi, dậy mau!".
Anh tự hỏi bản thân đã trải qua những điều này bao nhiêu lần rồi nhỉ? Nhưng anh cũng không biết đáp án là gì nữa.
Không biết đã bao nhiêu ngày như vậy trôi qua rồi, trông anh gầy hơn
trước vì làm việc quá sức và ăn uống không đầy đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro