Chương 1
Khuyết Danh
2025-03-13 02:15:08
Bạn có biết Âm Long bàn đỉnh không? Tổ tiên nhà tôi có một tòa từ đường cổ, dù trải qua bao mưa gió chiến loạn vẫn không sụp đổ. Nhờ vậy, gia tộc thịnh vượng, con cháu đầy đàn. Cứ mỗi vài chục năm, họ hàng lại trùng tu từ đường, chọn một cô gái đồng trinh trong tộc để đón xà chính. Lần này, đến lượt tôi… Nhưng bọn trẻ trong thôn cứ hát: "Xương thịt nát, sáp xác tàng, âm long quấn đỉnh, kho lương đầy. Xử tử lương, lợi tông đường, đời đời kiếp kiếp, bái nữ mang." 1 Từ đường trăm năm của gia tộc, trải qua bao nhiêu mưa gió, nay phải tu sửa. Theo quy củ trong tộc, khi đặt xà chính, phải có một cô gái đồng trinh trong họ đứng dưới đỡ xà. Vì thế, mẹ tôi gọi điện hỏi tôi có còn là trinh nữ không! Khoảnh khắc nghe điện thoại, tôi c.h.ế.t lặng. Không nói chuyện thời nay còn ai thẳng thừng hỏi kiểu đó… Nhưng chuyện đặt xà vốn là việc của đàn ông trong tộc, tại sao lại bắt một cô gái đồng trinh ra chịu? Tôi nghi ngờ mẹ mượn chuyện này để dò xét đời sống riêng tư của tôi. Ban đầu tôi định bịa bừa một câu cho qua chuyện, nhưng cha tôi nhất quyết bắt tôi về. Ông nói việc đặt xà là đại sự, giờ trong họ không tìm được cô gái nào phù hợp, tôi chính là lựa chọn duy nhất. Nếu tôi dám lừa ông, sau này ông coi như không có đứa con gái này. Cha tôi trọng gia tộc nhất. Ông còn bỏ ra một khoản tiền lớn để trùng tu từ đường, dù bình thường ngay cả mua một chai bia cũng chần chừ. Giọng điệu ông cứng rắn như thế, tôi đành đỏ mặt đồng ý về quê. Vừa về đến nhà, cha mẹ đã nói muốn đưa tôi đến từ đường để chấm thủ cung sa, xác nhận tôi có phải là trinh nữ hay không. Chuyện này dọa tôi suýt bỏ chạy ngay tại chỗ! Thủ cung sa nghe đã thấy không đáng tin. Nhỡ đâu không chấm ra, chẳng phải tôi sẽ mất mặt c.h.ế.t sao? Nhưng cha tôi túm chặt tóc đuôi ngựa của tôi, lôi thẳng đến từ đường. Lúc đến nơi, rất đông người đang bận rộn. Một số thím mợ trong tộc thì nhìn đông ngó tây, đập tường, bới gạch. Từ đường này đã tồn tại mấy trăm năm, một trăm tám mươi năm lại sửa chữa một lần, bảo tồn rất tốt. Nghe nói, lúc từ đường mới xây, gia tộc cực kỳ thịnh vượng, có nhiều người phát đạt. Có lời đồn rằng tổ tiên đã giấu vô số báu vật trong từ đường này. Những người phụ nữ đó, nói là đến giúp, thực chất là muốn tìm kho báu. Vừa thấy cha mẹ kéo tôi vào, bọn họ lập tức hiểu ngay tôi đến chấm thủ cung sa, xác nhận trinh tiết. Ai nấy cười đầy ẩn ý. Có người nói: "Nhìn chân khép chặt thế kia, đúng là còn trong trắng." Người khác thì bảo: "Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn giữ được, có vấn đề gì không đấy?" Mặt tôi nóng ran. Đúng lúc đó, cha tôi vào trong hỏi thăm, bảo muốn chấm thủ cung sa thì phải đi bắt con thủ cung trước. Ông bảo tôi ở lại đợi, nhân tiện nhìn ngắm từ đường trăm năm tuổi. Tôi không chịu nổi đám thím mợ nhiều chuyện này nên lẳng lặng đi vòng quanh từ đường. Đi đến hậu viện, tôi thấy một đám trẻ con vây quanh, cười khúc khích. Tôi tò mò bước tới, vừa hay nhìn thấy một đứa trẻ chừng ba, bốn tuổi đang cầm một con rắn to bằng bắp tay, nghịch như dây thừng, còn cười hì hì. Những đứa trẻ khác không dám sờ vào, có đứa lấy que chọc, có đứa dùng đồ chơi nhựa đập mạnh lên người con rắn. Nhưng con rắn này kỳ lạ. Rõ ràng vẫn sống, nhưng không hề chạy, thậm chí còn ngậm chặt miệng, không dám cắn người. Hồi nhỏ, bà tôi từng kể có một số yêu vật trước khi thành tinh phải trải qua độ kiếp trẻ con. Vậy nên người ta hay thấy trẻ nhỏ bắt rắn, bọ cạp, rết… những loài kịch độc này. Dù trẻ có nghịch thế nào, chúng cũng không cắn lại, vì đây là thử thách của chúng. Nếu qua được kiếp này, chúng có thể thành tinh, thành tiên. Nếu không qua được, bị trẻ con hành hạ đến chết, xem như vận số chưa đủ. Nhìn đứa trẻ đang thắt nút con rắn, còn vung lên định quật xuống đất, tôi thấy hơi tội nghiệp. Tôi vội ho một tiếng, nghiêm giọng nói: "Cha mẹ các cháu không dặn là không được đánh rắn nhà sao? Rắn trong từ đường này càng không thể động vào, đây là tiểu long, bảo hộ gia tộc đấy. Nếu cha mẹ các cháu biết các cháu g.i.ế.c bảo xà, cứ chờ bị đánh đi!" Bọn trẻ con vốn nghịch ngợm, nhưng cũng sợ người lớn. Gần đây gia tộc tu sửa từ đường, mấy chuyện cấm kỵ này được nhắc đến nhiều. Đứa trẻ cầm rắn gào lên một tiếng "A", rồi bất ngờ vung con rắn về phía tôi! Tôi thấy con rắn uốn người trong không trung, sợ điếng người. May mà nó chỉ rơi xuống chân tôi, nếu không chắc tôi ngất mất. Tôi quát bọn trẻ một tiếng. Chúng lè lưỡi làm mặt quỷ với tôi, sau đó chạy biến. Tôi nhìn con rắn hấp hối trên đất, chân cũng mềm nhũn. Nhưng nếu để nó rơi vào tay lũ trẻ lần nữa, chắc chắn sẽ bị hành hạ đến c.h.ế.t hoặc nấu canh mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro