Âm Mưu Từ Lâu

.1

Mễ Mâu Linh Vũ

2024-07-31 23:29:28

Đêm trước của vụ cưỡng hiếp

Trong nhà vệ sinh, trước bồn rửa mặt.

Hạ Ninh Huyên đặt tay dưới dòng nước để rửa, nhưng anh đã thất thần được một lúc lâu. Trên lòng bàn tay phải của anh ta có một vết xước sâu, gần như cắt ngang, nhưng vết thương đã đóng vảy và rụng vảy từ lâu, hiện chỉ còn thấy vết hằn trên tay anh ta.

Đây không phải là do Văn Anh gây nên, mà là cô đang cứu anh ta. Cô sẽ không bao giờ làm tổn thương bất cứ ai.

Kỳ thật Hạ Ninh Huyên ngay từ đầu cũng không phải cố ý trả thù cô, vì sao Hạ gia đã thắng lớn như vậy lại đi dây dưa với một người con gái, dùng đủ loại thủ đoạn tra tấn cô? Cho dù nhà họ Hạ vô cùng căm hận cha của Văn Anh đến đâu, nhưng phe đó đã sụp đổ rồi, có người vào tù, có người tự sát, có người trốn ra nước ngoài ẩn cư cả đời, kết cục như vậy đã đủ thê thảm, không nên mang theo sự căm phẫn này mà liên lụy đến thế hệ sau.

Ôn gia sa sút, chỉ còn lại một cô gái mồ côi ngây thơ trong sáng, bức tường bị mọi người lật đổ, sẽ có quá nhiều người có ý đồ xấu với Văn Anh, nhiều đến mức không đếm hết nổi, rất nhanh chóng cô sẽ nhận ra, con người có thể độc ác đến mức nào? Từ những người đàn ông chú bác trước kia luôn bảo vệ cô, giờ họ lại muốn làm ô uế cô.

Một đóa hoa yểu miệu lớn lên trong nhà kính là không biết đề phòng, lừa dối, dụ dỗ, đe dọa và thậm chí giam giữ cô một cách bất hợp pháp để biến cô thành một nô lệ tình dục, loại việc ghê tởm tàn độc này không cần đến tổng giám đốc Hạ lừng danh ra tay. Tất nhiên sẽ có những tên đao phủ hung ác khác ra tay. Vì vậy, Hạ Ninh Huyên thậm chí cả nhìn còn không nhìn cô, cũng chẳng muốn lãng phí thời gian cho người phụ nữ không liên quan.

Anh ta chỉ đưa ra một mệnh lệnh vào thời điểm đó, "Hãy để cô ấy đi, cho cô ấy một triệu và để cô ấy tự sinh tự diệt."

"Hạ gia đối với Ôn gia xem như đã nhân từ hết mức."

Nhưng Văn Anh không biết rằng cô cuối cùng đã thoát khỏi vết nhơ từ đồn cảnh sát, và cuối cùng không phải bị giam lỏng trong nhà họ họ Hạ to lớn, cuối cùng có được cuộc sống tự do, bởi vì cha cô đã nhảy lầu tự sát dùng chính mạng sống của ông ấy để đổi lại điều đó. Ông ấy đã đạt được thỏa thuận với nhà họ Hạ, chỉ cần họ không làm tổn thương con gái mình, ông ấy sẵn sàng chết ngay lập tức và ôm hết bí mật nát trong bụng, bao gồm cả bằng chứng bất lợi với Hạ gia.

Nhà họ Hạ vẫn khá giữ lời, sau khi cha của Văn Anh qua đời, họ cũng không gây khó dễ cho Văn Anh.

Ngày Văn Anh được đưa đi tình cờ là ngày rộn ràng nhất của nhà họ Hạ, tiệc mừng linh đình, từ trụ sở gia đình đến các công ty lớn, người nổi tiếng đến thăm, quan lại tâng bốc, giao du không ngớt. Gia đình nhà họ Hạ dường như đã trở thành một biểu tượng quyền lực mới. Hai bên bờ sông đèn đuốc sáng trưng, ​​bọn họ là cổ đông lớn của khách sạn, thậm chí còn thuê cả dãy du thuyền sang trọng dạo chơi trên sông.

Ngược lại Văn Anh với cái bụng đói, cuộn tròn trong chiếc xe ngột ngạt, chờ được đưa đi.

Nhưng tài xế vô cùng vô trách nhiệm, hắn ta nhét cô vào trong xe và ra lệnh cho cô không được chạy lung tung. Bản thân hắn ta nói rằng đi vệ sinh, nhưng hắn ta đã không quay lại sau nửa giờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp đó, Văn Anh nóng đến mức gần như ngạt thở, cvô không quan tâm có chạy lung tung hay không, mồ hôi đầm đìa đi khỏi xe, tìm một chỗ có bóng râm để hít thở.

Hạ Ninh Huyên không thể tưởng tượng được rằng ai sẽ to gan đến mức dám bỏ thuốc trong rượu của anh ta đang uống. Lúc đầu anh ta chỉ là hơi choáng váng, còn lại đều bình thường, loại thuốc được sử dụng đó hản là thượng hạng, bởi vì dược hiệu có tác dụng rất âm thầm, khiến người ta không thể phát hiện. Anh ta cảm thấy hơi nóng nên nới lỏng cà vạt, nhân viên phục vụ nữ bên cạnh nhìn thấy liền lập tức tiến lên cung kính cởi áo khoác cho anh ta, mu bàn tay của nữ phục vụ chạm phải vai anh cách lớp áo sơ mi, rõ ràng là tiếp xúc bình thường, nhưng anh ta lại cảm thấy một cảm giác rất lạ - sự nóng rực của cơ thể trở nên rõ ràng hơn.

Anh ta cau mày ngay tại chỗ, thậm chí còn nhắm mắt lại, dọa nhân viên phục vụ sợ đến mức phải hạ giọng, "Hạ tổng, không biết tôi đã làm gì sai?"

Anh ta trầm giọng nói: “Không có.” Giọng nói tuy nhiên có chút khàn khàn, nghe đặc biệt êm tai và có sức hút, nữ phục vụ lại đỏ mặt, lộ ra vẻ lúng túng không biết làm sao.

Nhưng vào lúc này, Tô Miểu đi tới, cô ấy huơ tay ra hiệu nhân viên phục vụ đi xuống, sau đó vươn tay cởi cà vạt của Hạ Ninh Huyên.

"Rượu này rất mạnh, anh lại uống hết mấy vòng, phát nóng là chuyện bình thường."

Sau khi cởi cà vạt cho anh ta, cô ấy tự nhiên cầm lấy khăn ướt, đưa lên trán anh ta, nhẹ nhàng lau.

“Đừng uống nữa, đi xuống nghỉ ngơi một lát nhé?” Cô ấy nhẹ giọng hỏi.

Cấp dưới nữ đối với sếp của mình quan tâm như vậy, cô ấy không chỉ cởi cà vạt mà còn lau mồ hôi cho anh ta, điều này vượt xa mức bình thường, rõ ràng là có chút mơ hồ, cách nhìn nhận của người khác đối với Tô Miểu cũng đã thay đổi, có lẽ cô ấy là một người được xem trọng bên cạnh Hạ tổng, hơn nữa còn là người có thể nói lời ngon ngột với Hạ tổng, vậy thì về sau cần phải nịnh hót cô ấy nhiều hơn.

Tô Miểu nghe thấy tiếng thở dốc có chút nặng nề của Hạ Ninh Huyên, phát hiện đôi mắt đen láy của anh ta trở nên rực lửa, trong lòng cô ấy vui mừng tràn trề, nhưng cô ấy vẫn không biểu hiện ra trên mặt, cái gì cũng không nhìn ra được.

Cô ấy đưa tay nhận lấy ấm trà, chủ động lấy nước thay rượu trong ly của Hạ Ninh Huyên, khi cô ấy cúi người, khe ngực mê người bị làn váy chen chút ra một chút liền kề sát mặt Hạ Ninh Huyên..

Nhưng Hạ Ninh Huyên có phải là một người đàn ông dễ điều khiển như vậy không? Nếu cô ấy có thể thiết kế mọi thứ một cách liền mạch và mọi thứ phát triển theo kế hoạch của cô ấy, thì cô ấy sẽ không phải là cấp dưới nữ mà là Tô tổng rồi.

Hạ Ninh Huyên đẩy chiếc ghế ra "rầm" một tiếng, trực tiếp rời khỏi nơi đó, để lại mọi người thất thần nhìn nhau.

Tô Miểu tay chân luống cuống, vội vàng ngăn cản anh ta, "Anh đi đâu?"

Hạ Ninh Huyên với ánh mắt như lưỡi hái liếc qua, "Đi đâu còn phải báo cáo với cô sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hạ tổng, anh đã say như vậy, cố gắng đừng đi lung tung, nghỉ ngơi thật tốt."

Vào thời điểm đó, ánh mắt của Hạ Ninh Huyên rất đáng sợ, như thể anh ta nhìn thấu mọi thứ — hoặc có thể là do Tô Miểu chột dạ, cô ấy lập tức bất an và lẩm bẩm: "Tôi chỉ quan tâm đến anh, không, không có ý gì khác."

Hạ Ninh Huyên không nói lời nào, lạnh lùng nhìn đi chỗ khác, bỏ mặc cô ấy mà rời đi.

Càng đi, anh ta càng cảm thấy tầm nhìn của mình rung chuyển, bước chân thậm chí còn có chút lảo đảo – anh ta chưa bao giờ say như vậy trước đây. Anh ta lấy đi một chai rượu vang đỏ đã mở nắp và rót vào miệng, nhưng anh ta không cảm thấy gì, giống như uống nước lọc. Lúc đó anh ta vẫn chưa nghĩ đến chuyện có người dám bỏ thuốc cho anh ta – chẳng lẽ là không muốn sống nữa? Anh ta chỉ cảm thấy, đó có phải là ngộ độc cồn không?

Đi đến nơi thoáng đãng dưới lầu, cuối cùng anh ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng hơi nóng trên người vẫn không hề thuyên giảm. Anh ta nhìn chằm chằm vào chai rượu trong tay một lúc, và đột nhiên cảm thấy vô cùng nóng rực, đáng chết, chẳng lẽ là có người âm mưu hại mình sao?

“Bùm!” Cổ chai rượu bị bóp nát, mấy mảnh nhỏ thủy tinh vỡ rơi ra. Nhưng anh ta vẫn như cũ không có phản ứng gì, cũng không có hành động khẩn cấp nào, trong mắt tràn đầy địch ý.

Sau một lúc im lặng trong bóng tối, anh ta cau mày dữ dội, và nắm chặt tay như thể đang tự ngược đãi, vết đâm gãy đâm vào lòng bàn tay, và những hạt máu chảy ra.

Nhưng anh ta không cảm giác được, ngay cả đau đớn cũng không thấy rõ ràng.

Sự lênh lênh, nóng rực làm tê dại cơn đau, ham muốn dễ bị kích thích, không thể nhầm lẫn đó là phản ứng của thuốc, và là một chất gây ảo giác cực mạnh. Nếu không phải anh ta có tính tự kiểm soát mạnh, chỉ sợ anh ta vừa rồi đã đè nhân viên phục vụ nữ xuống sung sướng rồi.

Khi máu chảy ra, anh ta cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, và hơi nóng kỳ lạ đang sôi sục trong máu dường như biến mất một chút. Anh ta trông rất đáng sợ, không có buông ra, ngược lại càng ngày càng siết chặt hơn, khớp xương trở nên trắng bệch và xanh xao, cơ hồ đâm xuyên qua da thịt.

“Bụp!” Cổ chai bị anh ta bóp gãy, “Ầm” một tiếng rơi xuống đất.

Cuối cùng anh ta cũng cảm nhận được cơn đau, ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu rồi từ từ buông tay.

Máu chảy đầm đìa trên tay, nhỏ xuống như dòng nước dọc theo đầu ngón tay.

Anh ta muốn yên lặng, nhưng vào lúc này, anh ta nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, vừa hay phát ra từ bên cạnh người anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Từ Lâu

Số ký tự: 0