Âm Mưu Từ Lâu

.2

Mễ Mâu Linh Vũ

2024-07-31 23:29:28

"Anh bị thương rồi!"

Anh ta quay đầu lại và bắt gặp một khuôn mặt nhỏ nhớp nháp.

Văn Anh cởi chiếc khăn lụa nhỏ trên quần áo của cô ra, quấn chặt vào lòng bàn tay anh ta, cố gắng cầm máu, nhưng vết thương quá sâu, căn bản không cầm được, rất nhanh, máu của anh ta đã nhuộm đỏ chiếc khăn lụa của cô. .

Cô lập tức lấy điện thoại di động ra định gọi xe cấp cứu, nhưng bị Hạ Ninh Huyên vung tay một cái, cô sợ đến toàn thân run lên, điện thoại di động bị hất xuống đất. Vẫn không chịu thua, cô lượm điện thoại lên bỏ vào túi, kéo anh ta đi vào nhà hàng tìm nhân viên để xin nước đá.

Những người phục vụ ở tầng dưới chỉ có nhiệm vụ tiếp khách, rất nhiều người trong số họ chưa từng có cơ hội gặp mặt Hạ tổng, họ không biết người đàn ông tay đầy máu trước mặt mình chính là ông chủ, họ chỉ nghĩ rằng mình đã gặp phải một số người phiền phức, vì vậy đã ngay lập tức mang theo một thùng đá ướp bia tới.

Văn Anh nắm lấy tay anh ta, giữ chặt, cùng nhau ấn vào thùng đá.

Nước lạnh thấu xương, và làn da của cô mỏng manh đến mức ngâm trong đó đau như kim châm, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng.

Mái tóc hơi bù xù, vài sợi còn dính trên gò má đẫm mồ hôi. Bất ngờ, anh ta đưa bàn tay trái còn nguyên vẹn của mình ra và nhẹ nhàng vén cho cô.

Cô sững người một lúc, mở to mắt nhìn anh ta.

"Cảm ơn."

Giọng nói của cô rất hay, và có chút đặc biệt, loại khiến lòng người nhột nhạt—hoặc có thể, đó là ảo giác do tác dụng thuốc gây nên. Tóm lại, anh ta gần như phát điên muốn nghe cô gọi kê la trên giường.

Người phục vụ bất đắc dĩ, vội vàng đuổi người đi, "Cô ơi, đã xong thì cô đi dùm tôi được không? Đây không phải bệnh viện mà là nhà hàng, nếu để khách nhìn thấy cảnh máu me sẽ rất không tốt."

Văn Anh thẳng thắn nói: "Tôi đi ngay đây, nhưng anh ta hình như là khách nơi này, các người đưa anh ta đến bệnh viện đi."

Người phục vụ cũng không muốn tiếp cái chuyện phiền phức này, đầu lắc nguầy nguậy như cái trống, "Vị khách này tôi chưa từng gặp qua, cô tốt nhất là mang anh ấy đi cùng đi."

Văn Anh đang định nói tiếp, Hạ Ninh Huyên lúc này mới lấy ra một tấm thẻ, sau đó ra lệnh, "Mở phòng."

Người phục vụ run rẩy cầm lấy tấm danh thiếp, đọc xong, sắc mặt thay đổi, trở nên cung kính khúm núm, không nói lời nào, làm động tác "mời ", "Tôi đưa anh lên."

Thay vào đó, lần này, anh ta nắm tay cô.

Văn Anh không biết tại sao cô phải bị anh ta dẫn đi cùng, nhưng cô không sợ hoảng hốt, giúp người giúp đến cùng nên cô vẫn rất bình tĩnh.

Vệ sinh, băng bó, buộc dây băng, cô dốc sức chữa trị vết thương cho anh ta, đôi mi thanh mảnh như cánh bướm, có lúc đứng im, có lúc khẽ rung rinh.

Anh ta cảm thấy miệng lưỡi khô khốc lạ thường.

Xong xuôi, cô rời đi, anh ta đứng dậy, cô nói: "Không cần tiễn."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xoay người, mở cửa, "cạch".

Nhưng phía sau, anh đột nhiên bao trùm lên người cô, lồng ngực nóng bỏng áp sát vào lưng cô.

Cô đông cứng lại.

Tay anh ta lướt qua eo cô và khóa trái cửa lại.

Vào lúc đó, cô bắt đầu hơi hoảng sợ và nhịp tim của cô tăng lên đáng kể.

Anh ta ôm eo cô, và cơ thể cô căng thẳng ngay lập tức.

Anh ta ghé sát tai cô, "Em tên gì?"

Hơi thở của người đàn ông quét qua lỗ tai cô, và phần lưng dưới của cô cảm thấy tê dại.

Cô vẫn rất thẳng thắn, nói tên của mình, "Văn Anh."

Vừa nghe họ Văn, anh đã biết cô là ai.

Hẳn cô không biết rằng câu trả lời này sẽ đẩy mình vào vòng xoáy tai họa. Nếu là bất kỳ người phụ nữ bình thường nào khác, Hạ Ninh Huyên sẽ không ép cô làm điều mình không muốn, nhưng Văn Anh thì khác, với cách nhìn của anh ta, cô không có quyền từ chối.

Con gái nhà họ Văn là người dưới quyền.

“Em có biết anh là ai không?” Anh ta vén mái tóc dài bên tai cô, áp môi lên vành tai mềm mại của cô, cô mẫn cảm co rúm lại như một con vật nhỏ.

Bên trái là tường, phía trước là cửa, phía sau là anh ta, Văn Anh bị vây, không có đường lui.

Vành tai bị anh ta cắn, cô rên lên một tiếng ngắn ngủi, chống tay vào cửa.

"Đoán xem."

"Đoán đúng rồi, lát nữa anh sẽ nhẹ nhàng chút."

Dường như ccác từ trong câu nói như đùa giỡn, nhưng giọng nói của cực kỳ trầm và khàn, khiến cô cảm thấy có điều không lành.

Cảm giác tồi tệ đó ngày càng trở nên chân thực, nó trở nên điên cuồng và cô muốn trốn thoát.

Anh ta hài lòng khi nhận thấy sự phản kháng và đấu tranh của cô.

“Văn Anh.” Anh ta chậm rãi gọi tên cô, môi áp sát bên tai cô, hơi thở nóng bỏng khiến cả người cô tê dại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi họ Hạ.” Anh ta gằn từng chữ, thốt ra ba chữ này gần như là uy hiếp, chỉ để khiến cô tuyệt vọng. Đúng như dự đoán, Văn Anh toàn thân run rẩy, hai mắt mở to, nhanh chóng đỏ lên, nước mắt giàn giụa.

“Anh định làm gì?” Cô nghiến răng nắm chặt cổ tay anh ta.

“Đương nhiên là đụ em rồi.” Tuy nhiên lại vô sỉ đến vậy.

Đêm đó, anh ta thực sự bạo dâm, quá thỏa mãn với phản ứng của cô, anh ta muốn đụ cô như điên. Đôi tay đang ôm eo cô đột nhiên đưa lên, giữ bầu vú của cô qua lớp quần áo.

"A! Đừng!" Cô kêu lên, hoàn toàn hoảng loạn.

"Xẹt", tiếng quần áo bị xé toạc đột nhiên vang lên trong phòng, dưới lớp áo sơ mi trắng, bộ ngực của cô được áo lót ren bao bọc, cả bầu vú trắng nõn và đầy đặn, gần như đốt cháy thị giác và khơi dậy dục vọng của anh ta, thậm chícòn đốt cháy cả lý trí của anh ta.

Cô khóc cả đêm, "Đừng... đừng trả thù tôi."



Trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, Hạ Ninh Huyên dùng nước lạnh rửa mặt.

Trở lại phòng ngủ, Văn Anh đem gối ném cho anh ta, "Đừng lại đây, đi thư phòng ngủ đi."

Anh ta đỡ lấy gối, nói với cô: "Em đừng nóng giận, vừa rồi anh có chút nóng ruột, anh xin lỗi."

Văn Anh vội vàng đứng lên, "Anh không đi em đi!"

Nhưng khi cô lướt qua anh ta, cô đã bị anh ta ôm vào lòng.

Anh ta không nói, cứ ôm cô như vậy, không buông cô ra, cô cũng không rời đi được.

Cô xoay người, hốc mắt đỏ hoe, "Anh hung dữ với em."

Anh ta thú nhận và nói "ừm".

Cô dừng lại, và bắt đầu nức nở nhẹ nhàng, cảm thấy vô cùng tủi thân.

Hạ Ninh Huyên ném chiếc gối sang một bên và ôm lấy cô bằng cả hai tay.

Cô ôm lại, dùng hai nắm đấm nhỏ đập vào lưng anh ta: "Em không muốn ngoại tình, em không muốn! Làm ơn, anh đừng đổi vợ nữa! Nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ hận anh..."

Anh ta mặc cho cô đánh và trút giận, cuối cùng ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói: "Được."

Đêm đó, anh ta không ép cô làm tình, mà là giữ chặt cô trong lòng anh ta cả đêm, dỗ cô đến khi cô ngừng khóc, dỗ cô vui vẻ, dỗ cô đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Từ Lâu

Số ký tự: 0