Chương 17
Kim HaJin
2024-07-24 06:48:12
Em không nhớ tôi à?
Nha Tịnh nghe anh nói vậy thì lắc nhẹ đầu. Hàn Diên liền nhìn cô cười khẽ, nắm lấy tay cô áp lên má mình, giọng anh cưng chiều nói.
- Lúc đó em đã thẳng tay tát vào mặt tôi một cái kia mà.
Nha Tịnh bị câu nói của anh dọa cho sợ hãi. Trước đây cô từng đánh Hàn Diên sao? Sao cô lại không có ấn tượng gì về chuyện đó vậy? Hàn Diên nhìn biểu cảm của cô thì biết cô không hề nhớ gì về mình. Anh tiếp tục trêu đùa.
- Mặc dù em không nhớ tôi nhưng tôi nhớ rất rõ mùi hương trên cơ thể của em.
Ba năm trước.
- Tiểu thư à, cô không sao chứ?
Nha Tịnh sau khi uống liền vài chai rượu mạnh giờ không phân biệt được trời đất gì nữa. Cô loạng choạng đi đến quầy lễ tân ở tầng 2 của quán bar. Nhân viên lễ tân sau khi nhìn thấy dáng đi nghiêng ngã của Nha Tịnh liền nhanh chóng chạy ra đỡ lấy. Nha Tịnh dựa vào người nhân viên, lần mò trong túi lấy ra một chiếc thẻ VIP, nhân viên thấy vậy liền cầm lấy thẻ đưa vào cho người đồng nghiệp khác đang ở trong quầy.
- Thẻ phòng đây.
Nhân viên bên trong trả lại thẻ VIP kèm theo thẻ phòng cho nhân viên bên ngoài.
- Tôi đưa cô ấy lên phòng đã.
- Vâng.
Nhân viên từ từ đưa Nha Tịnh lên phòng, cô dựa vào người lễ tân mà đi từng bước chậm chạp.
- Tiểu thư, đi cẩn thận.
Thang máy lên đến tầng 7.
Phòng 702.
Ting.
Cạch.
- Tiểu thư à, đã đến phòng rồi.
Nhân viên từ từ đưa Nha Tịnh về giường. Giúp cô tháo giày, chỉnh lại tư thế nằm, đắp chăn cho cô. Lúc này, Nha Tịnh đang nằm bất động, đột nhiên đưa tay quơ khắp nơi như đang tìm gì đó. Nhân viên thấy túi xách của cô, nghĩ chắc cô đang tìm nó. Nhân viên lập tức cầm lấy túi đưa vào tay Nha Tịnh.
- Tiểu thư tìm nó sao?
Nha Tịnh cầm lấy túi, mở ra, mắt mơ màn nhìn vào trong, tay rút ra một tờ tiền với mệnh giá lớn để vào tay nhân viên.
- Cảm ơn.
Song Nha Tịnh liền ngủ thiếp đi, túi cũng không thèm đóng lại. Nhân viên nhìn một loạt hành động của Nha Tịnh liền hiểu ra là tiền típ dành cho mình.
- Cảm ơn tiểu thư.
Nói xong, nhân viên liền cầm lấy túi Nha Tịnh, giúp cô đóng lại rồi đặt lên tủ cạnh giường.
Quầy lễ tân.
- Không sao chứ? Đã bảo là rượu mạnh mà.
- Nóng chết đi được.
Từ Ôn chậm rãi đưa Hàn Diên đến quầy lễ tân. Rút ra một tấm thẻ VIP đưa cho nhân viên, sau khi xem xét nhân viên liền đưa lại thẻ VIP kèm theo thẻ phòng.
Ting...ting
- Gì nữa đây?
Từ Ôn bực dọc rút điện thoại ra.
- Chuyện gì?
Từ Ôn với vẻ mất kiên nhẫn với người gọi đến.
- Anh Ôn. Có kẻ say rượu lái xe đâm vào xe anh rồi. Anh mau đến đây đi.
- Chiếc xe yêu quý của tao.
Từ Ôn liền tắt máy, nhìn lại Hàn Diên đang đứng đó cố kéo cà vạt ra cho đỡ nóng. Từ Ôn liền dúi hai chiếc thẻ vào tay Hàn Diên rồi vừa hô vừa chạy đi mất.
- Cậu tự lên phòng đi.
Hàn Diên nhìn chiếc thẻ trong tay rồi lần mò đi đến thang máy. Thang máy vừa mở ra, nhân viên nhìn thấy bộ dạng của Hàn Diên liền tiến đến tỏ ý muốn giúp đỡ.
- Thưa ngài, có cần tôi giúp không ạ?
- Không cần đâu.
Hàn Diên phất tay từ chối rồi đi vào thang máy.
Tầng 7.
Phòng 702.
Ting.
Cạch.
Hàn Diên vào phòng không buồn đến việc mở đèn. Anh nhanh chóng tháo cà vạt, áo vest, áo sơmi, thắt lưng, cởi giày. Xong xuôi thì nằm vật ra giường. Hàn Diên không để ý đến việc trên giường đã có người đang nằm đó, thứ anh quan tâm bây giờ là người nóng như lửa đốt. Sau một hồi vật vã, anh cảm thấy người như đụng vào gì đó, bởi vì phòng quá tối nên anh chỉ có thể đưa tay lần mò. Hàn Diên liền đưa tay kéo phăng tấm chăn đang đắp trên người Nha Tịnh. Chợt một mùi hương thoang thoảng dễ chịu bao lấy mũi Hàn Diên, anh không nhịn được liền tiến lại gần về phía mùi hương ấy hơn nữa. Đột nhiên mũi Hàn Diên áp chặt vào cổ Nha Tịnh, tham lam hít lấy mùi hương lẫn theo mùi rượu trên cơ thể cô. Cánh tay không tự chủ được mà ôm chặt lấy cô. Nha Tịnh bị tỉnh giấc bởi hơi nóng từ cổ, cơ thể cũng cảm thấy nặng nề, khó thở. Cô mơ màn mở mắt, liền nhìn thấy hình ảnh mờ ảo một người nào đó đang bám chặt vào cơ thể mình. Nha Tịnh nghĩ rằng chắc do mình uống nhiều quá nên đầu óc bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi. Còn Hàn Diên vẫn ra luôn dán chặt vào cổ cô, tay nhanh chóng đưa vào phần lưng hở phía sau váy cô, liên tục vuốt ve. Nha Tịnh khi cảm nhận được cơn nóng từ bàn tay của người ôm lấy mình thì cô lập tức choàng tỉnh. Đưa tay sờ vào người của Hàn Diên. Nóng, không mặc áo.
- Aaa...
Nha Tịnh nghe anh nói vậy thì lắc nhẹ đầu. Hàn Diên liền nhìn cô cười khẽ, nắm lấy tay cô áp lên má mình, giọng anh cưng chiều nói.
- Lúc đó em đã thẳng tay tát vào mặt tôi một cái kia mà.
Nha Tịnh bị câu nói của anh dọa cho sợ hãi. Trước đây cô từng đánh Hàn Diên sao? Sao cô lại không có ấn tượng gì về chuyện đó vậy? Hàn Diên nhìn biểu cảm của cô thì biết cô không hề nhớ gì về mình. Anh tiếp tục trêu đùa.
- Mặc dù em không nhớ tôi nhưng tôi nhớ rất rõ mùi hương trên cơ thể của em.
Ba năm trước.
- Tiểu thư à, cô không sao chứ?
Nha Tịnh sau khi uống liền vài chai rượu mạnh giờ không phân biệt được trời đất gì nữa. Cô loạng choạng đi đến quầy lễ tân ở tầng 2 của quán bar. Nhân viên lễ tân sau khi nhìn thấy dáng đi nghiêng ngã của Nha Tịnh liền nhanh chóng chạy ra đỡ lấy. Nha Tịnh dựa vào người nhân viên, lần mò trong túi lấy ra một chiếc thẻ VIP, nhân viên thấy vậy liền cầm lấy thẻ đưa vào cho người đồng nghiệp khác đang ở trong quầy.
- Thẻ phòng đây.
Nhân viên bên trong trả lại thẻ VIP kèm theo thẻ phòng cho nhân viên bên ngoài.
- Tôi đưa cô ấy lên phòng đã.
- Vâng.
Nhân viên từ từ đưa Nha Tịnh lên phòng, cô dựa vào người lễ tân mà đi từng bước chậm chạp.
- Tiểu thư, đi cẩn thận.
Thang máy lên đến tầng 7.
Phòng 702.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ting.
Cạch.
- Tiểu thư à, đã đến phòng rồi.
Nhân viên từ từ đưa Nha Tịnh về giường. Giúp cô tháo giày, chỉnh lại tư thế nằm, đắp chăn cho cô. Lúc này, Nha Tịnh đang nằm bất động, đột nhiên đưa tay quơ khắp nơi như đang tìm gì đó. Nhân viên thấy túi xách của cô, nghĩ chắc cô đang tìm nó. Nhân viên lập tức cầm lấy túi đưa vào tay Nha Tịnh.
- Tiểu thư tìm nó sao?
Nha Tịnh cầm lấy túi, mở ra, mắt mơ màn nhìn vào trong, tay rút ra một tờ tiền với mệnh giá lớn để vào tay nhân viên.
- Cảm ơn.
Song Nha Tịnh liền ngủ thiếp đi, túi cũng không thèm đóng lại. Nhân viên nhìn một loạt hành động của Nha Tịnh liền hiểu ra là tiền típ dành cho mình.
- Cảm ơn tiểu thư.
Nói xong, nhân viên liền cầm lấy túi Nha Tịnh, giúp cô đóng lại rồi đặt lên tủ cạnh giường.
Quầy lễ tân.
- Không sao chứ? Đã bảo là rượu mạnh mà.
- Nóng chết đi được.
Từ Ôn chậm rãi đưa Hàn Diên đến quầy lễ tân. Rút ra một tấm thẻ VIP đưa cho nhân viên, sau khi xem xét nhân viên liền đưa lại thẻ VIP kèm theo thẻ phòng.
Ting...ting
- Gì nữa đây?
Từ Ôn bực dọc rút điện thoại ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chuyện gì?
Từ Ôn với vẻ mất kiên nhẫn với người gọi đến.
- Anh Ôn. Có kẻ say rượu lái xe đâm vào xe anh rồi. Anh mau đến đây đi.
- Chiếc xe yêu quý của tao.
Từ Ôn liền tắt máy, nhìn lại Hàn Diên đang đứng đó cố kéo cà vạt ra cho đỡ nóng. Từ Ôn liền dúi hai chiếc thẻ vào tay Hàn Diên rồi vừa hô vừa chạy đi mất.
- Cậu tự lên phòng đi.
Hàn Diên nhìn chiếc thẻ trong tay rồi lần mò đi đến thang máy. Thang máy vừa mở ra, nhân viên nhìn thấy bộ dạng của Hàn Diên liền tiến đến tỏ ý muốn giúp đỡ.
- Thưa ngài, có cần tôi giúp không ạ?
- Không cần đâu.
Hàn Diên phất tay từ chối rồi đi vào thang máy.
Tầng 7.
Phòng 702.
Ting.
Cạch.
Hàn Diên vào phòng không buồn đến việc mở đèn. Anh nhanh chóng tháo cà vạt, áo vest, áo sơmi, thắt lưng, cởi giày. Xong xuôi thì nằm vật ra giường. Hàn Diên không để ý đến việc trên giường đã có người đang nằm đó, thứ anh quan tâm bây giờ là người nóng như lửa đốt. Sau một hồi vật vã, anh cảm thấy người như đụng vào gì đó, bởi vì phòng quá tối nên anh chỉ có thể đưa tay lần mò. Hàn Diên liền đưa tay kéo phăng tấm chăn đang đắp trên người Nha Tịnh. Chợt một mùi hương thoang thoảng dễ chịu bao lấy mũi Hàn Diên, anh không nhịn được liền tiến lại gần về phía mùi hương ấy hơn nữa. Đột nhiên mũi Hàn Diên áp chặt vào cổ Nha Tịnh, tham lam hít lấy mùi hương lẫn theo mùi rượu trên cơ thể cô. Cánh tay không tự chủ được mà ôm chặt lấy cô. Nha Tịnh bị tỉnh giấc bởi hơi nóng từ cổ, cơ thể cũng cảm thấy nặng nề, khó thở. Cô mơ màn mở mắt, liền nhìn thấy hình ảnh mờ ảo một người nào đó đang bám chặt vào cơ thể mình. Nha Tịnh nghĩ rằng chắc do mình uống nhiều quá nên đầu óc bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi. Còn Hàn Diên vẫn ra luôn dán chặt vào cổ cô, tay nhanh chóng đưa vào phần lưng hở phía sau váy cô, liên tục vuốt ve. Nha Tịnh khi cảm nhận được cơn nóng từ bàn tay của người ôm lấy mình thì cô lập tức choàng tỉnh. Đưa tay sờ vào người của Hàn Diên. Nóng, không mặc áo.
- Aaa...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro