Chương 20
Kim HaJin
2024-07-24 06:48:12
Sáng hôm ấy, Nha Tịnh thức dậy khá muộn. Hàn Diên thấy cô ngủ say như vậy cũng không muốn đánh thức cô.
Khi tỉnh lại, cô nhìn thấy trên bàn đã đặt một bộ lễ phục. Cô cầm nó
ngắm nghía một hồi, song lại ra ngoài đi tìm Hàn Diên. Lúc bước ra khỏi
phòng, Nha Tịnh nhìn thấy bóng lưng Hàn Diên đang chăm chú làm việc.
Không muốn làm phiền đến anh nên cô từng bước đi ra khỏi phòng, muốn vào bếp tìm gì đó bỏ vào bụng. Nhưng Hàn Diên dường như ý thức được sự xuất hiện của cô, anh khẽ nói.
- Em dậy rồi à. Từ Ôn đang ở trong bếp. Em bảo cậu ta nấu gì cho em ăn đi.
Hàn Diên nói nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vào những tập tài liệu. Vì anh đã phát hiện ra nên cô cũng không tỏ ra kiểu thập thò nữa mà nhanh chóng đi vào bếp.
- Cô dậy rồi à. Bữa sáng của cô đây.
Từ Ôn vừa nói vừa đặt một đĩa trứng cuộn kèm salad trước mặt cô.
- Cảm ơn anh.
Nha Tịnh đột nhiên nhớ đến bộ lễ phục trong phòng. Cô liền hỏi Từ Ôn.
- À. Tôi nhìn thấy trong phòng có bộ lễ phục.
Từ Ôn đang dọn dẹp lại bếp, nghe Nha Tịnh hỏi, anh liền thản nhiên trả lời.
- Hàn Diên chuẩn bị cho cô đấy.
- Cho tôi à? Nhưng sao...
- Là tiệc mừng thọ của cha tôi.
Hàn Diên đột ngột xuất hiện phía sau Nha Tịnh. Anh bình thản đi đến ngồi cạnh cô. Giọng khẽ nói.
- Ý anh là sao?
Nha Tịnh khó hiểu nhìn anh. Hàn Diên nhìn thấy biểu cảm đó của cô, không kìm được mà bật cười, tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
- Tối nay, em đi cùng tôi đến tiệc mừng thọ của cha tôi.
- Với thân phận và tình hình của tôi hiện tại sao?
- Tất nhiên là không. Em sẽ xuất hiện với danh phận là bạn gái tôi và đây là bữa tiệc riêng tư nên các thiết bị ghi hình, âm thanh sẽ bị cấm.
Nha Tịnh im lặng không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn. Hàn Diên cứ ngồi đó, chờ cô lên tiếng.
- Nhưng sao lại là tôi? Anh không phải là giám đốc của một tập đoàn lớn hay sao? Việc tùy tiện tìm đại một cô tiểu thư nhà hào môn nào đó cùng anh tham dự bữa tiệc cũng đâu phải là chuyện gì khó.
Hàn Diên nghe cô nói vậy, mặt anh lập tức đen xị lại. Giọng lạnh lùng nói.
- Tôi không bao giờ muốn dính vào các mối quan hệ tùy tiện kiểu đó.
Nghe anh nói vậy, Nha Tịnh liền trố mắt kinh ngạc nhìn anh.
- Hôn thê thì sao? Anh có không?
Hàn Diên đang muốn lập tức phủ nhận thì Từ Ôn liền xen vào.
- Nói là hôn thê thì cũng chưa phải.
Nha Tịnh lập tức dời sự chú ý về phía Từ Ôn, anh liền tiếp tục nói.
- Chủ tịch có ý định tìm hôn thê cho Hàn Diên. Nhưng Chủ tịch chỉ mới gặp gia đình vị tiểu thư đó để chào hỏi và nêu ý định thôi. Chứ chưa có hôn ước gì cả. Mà tôi nghe nói vị tiểu thư đó sau khi xem ảnh của Hàn Diên thì đã thích anh ấy rồi.
Vừa nói Từ Ôn vừa không kìm chế được mà cười khoái chí.
- Vậy sao? Thế còn Hàn Diên thì sao? Đã gặp cô tiểu thư ấy chưa?
- Tất nhiên là chưa rồi. Người ta liên lạc gặp mặt bao nhiêu lần anh ta đều cho leo cây hoặc bảo tôi đến điểm hẹn thay anh ta.
- Sao lại tệ như vậy?
- Nhưng cô tiểu thư đó cũng thật kiên trì, bị từ chối bao nhiêu lần rồi cũng không chịu từ bỏ.
- Thật tội nghiệp cô ấy, sao lại đi thích một kẻ biến thái, tàn nhẫn, tâm lý thất thường như vậy chứ.
- Phải, phải.
Hàn Diên ngồi im lặng ở đấy nhìn Nha Tịnh và Từ Ôn, anh một câu tôi một câu. Từ sự thương cảm cho cô tiểu thư đó, song lại chửi anh là đồ khốn nạn. Vẻ mặt anh càng ngày càng trở nên khó coi.
- Đủ chưa.
Cả hai lập tức im lặng, Nha Tịnh còn quăng cho anh ánh nhìn thách thức rồi lại tiếp tục bữa ăn. Từ Ôn thì bỏ đi tiếp tục công việc của mình
- Em dậy rồi à. Từ Ôn đang ở trong bếp. Em bảo cậu ta nấu gì cho em ăn đi.
Hàn Diên nói nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vào những tập tài liệu. Vì anh đã phát hiện ra nên cô cũng không tỏ ra kiểu thập thò nữa mà nhanh chóng đi vào bếp.
- Cô dậy rồi à. Bữa sáng của cô đây.
Từ Ôn vừa nói vừa đặt một đĩa trứng cuộn kèm salad trước mặt cô.
- Cảm ơn anh.
Nha Tịnh đột nhiên nhớ đến bộ lễ phục trong phòng. Cô liền hỏi Từ Ôn.
- À. Tôi nhìn thấy trong phòng có bộ lễ phục.
Từ Ôn đang dọn dẹp lại bếp, nghe Nha Tịnh hỏi, anh liền thản nhiên trả lời.
- Hàn Diên chuẩn bị cho cô đấy.
- Cho tôi à? Nhưng sao...
- Là tiệc mừng thọ của cha tôi.
Hàn Diên đột ngột xuất hiện phía sau Nha Tịnh. Anh bình thản đi đến ngồi cạnh cô. Giọng khẽ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ý anh là sao?
Nha Tịnh khó hiểu nhìn anh. Hàn Diên nhìn thấy biểu cảm đó của cô, không kìm được mà bật cười, tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
- Tối nay, em đi cùng tôi đến tiệc mừng thọ của cha tôi.
- Với thân phận và tình hình của tôi hiện tại sao?
- Tất nhiên là không. Em sẽ xuất hiện với danh phận là bạn gái tôi và đây là bữa tiệc riêng tư nên các thiết bị ghi hình, âm thanh sẽ bị cấm.
Nha Tịnh im lặng không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn. Hàn Diên cứ ngồi đó, chờ cô lên tiếng.
- Nhưng sao lại là tôi? Anh không phải là giám đốc của một tập đoàn lớn hay sao? Việc tùy tiện tìm đại một cô tiểu thư nhà hào môn nào đó cùng anh tham dự bữa tiệc cũng đâu phải là chuyện gì khó.
Hàn Diên nghe cô nói vậy, mặt anh lập tức đen xị lại. Giọng lạnh lùng nói.
- Tôi không bao giờ muốn dính vào các mối quan hệ tùy tiện kiểu đó.
Nghe anh nói vậy, Nha Tịnh liền trố mắt kinh ngạc nhìn anh.
- Hôn thê thì sao? Anh có không?
Hàn Diên đang muốn lập tức phủ nhận thì Từ Ôn liền xen vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nói là hôn thê thì cũng chưa phải.
Nha Tịnh lập tức dời sự chú ý về phía Từ Ôn, anh liền tiếp tục nói.
- Chủ tịch có ý định tìm hôn thê cho Hàn Diên. Nhưng Chủ tịch chỉ mới gặp gia đình vị tiểu thư đó để chào hỏi và nêu ý định thôi. Chứ chưa có hôn ước gì cả. Mà tôi nghe nói vị tiểu thư đó sau khi xem ảnh của Hàn Diên thì đã thích anh ấy rồi.
Vừa nói Từ Ôn vừa không kìm chế được mà cười khoái chí.
- Vậy sao? Thế còn Hàn Diên thì sao? Đã gặp cô tiểu thư ấy chưa?
- Tất nhiên là chưa rồi. Người ta liên lạc gặp mặt bao nhiêu lần anh ta đều cho leo cây hoặc bảo tôi đến điểm hẹn thay anh ta.
- Sao lại tệ như vậy?
- Nhưng cô tiểu thư đó cũng thật kiên trì, bị từ chối bao nhiêu lần rồi cũng không chịu từ bỏ.
- Thật tội nghiệp cô ấy, sao lại đi thích một kẻ biến thái, tàn nhẫn, tâm lý thất thường như vậy chứ.
- Phải, phải.
Hàn Diên ngồi im lặng ở đấy nhìn Nha Tịnh và Từ Ôn, anh một câu tôi một câu. Từ sự thương cảm cho cô tiểu thư đó, song lại chửi anh là đồ khốn nạn. Vẻ mặt anh càng ngày càng trở nên khó coi.
- Đủ chưa.
Cả hai lập tức im lặng, Nha Tịnh còn quăng cho anh ánh nhìn thách thức rồi lại tiếp tục bữa ăn. Từ Ôn thì bỏ đi tiếp tục công việc của mình
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro