Chương 6
Kim HaJin
2024-07-24 06:48:12
Khi Gyn tỉnh lại một lần nữa, bởi
vì đã lâu không nhìn thấy sáng nên khi mở mắt cô hơi choáng. Sau một hồi thích ứng, Gyn dần dần mở mắt, từ từ quan sát xung quanh. Đây là phòng
ngủ, tông màu chủ yếu là trắng và xám. Gyn ngồi thẫn thờ suy nghĩ hồi
lâu. " Mình thoát ra được căn hầm đen tối đó rồi sao? Nhưng đây là đâu?" Khi Gyn ngồi dậy thì bên tai truyền đến tiếng "Keng" mơ hồ, cô lập tức
hướng về nơi phát ra âm thanh đó. Sau lại bật cười chua xót.
Cạch.
Hàn Diên bước vào phòng, nhìn thấy cô đã tỉnh và đang muốn ngồi dậy. Anh chậm rãi đi đến, giọng không cảm xúc nói.
- Em xuýt chết đấy.
Gyn nghe thấy câu nói đó của anh thì lập tức ngồi thẳng dậy, mặc cho cánh tay phải của mình đang bị xích vào góc tường. Nghiến răng đáp.
- Do ai mà tôi thành ra như vậy, hả?
Từ cuối cùng của Gyn hét thẳng vào mặt Hàn Diên, nó chất chứa bao sự căm ghét, uất ức và khao khát trả thù. Hàn Diên nhìn thấy cô như vậy liền bật cười to. Gyn nhìn thấy anh ta như vậy cô càng cảm thấy máu nóng trong người mình càng dâng lên.
- Em nên biết ơn người đã cứu em đấy, Nha Tịnh.
" Nha Tịnh" thời khắc cái tên ấy bật ra khỏi miệng Hàn Diên, Gyn như chết đứng. Cơ thể cô không tự chủ mà run lên, tay nắm chặt đến mức móng bấm vào cả lòng bàn tay, khuôn mặt dần dần tái đi. Hàn Diên sau khi nhìn thấy một loạt biểu cảm của cô thì trong ánh mắt anh toát lên vẻ thỏa mãn. Hàn Diên đi đến bên giường, ngồi xuống đưa tay xoa đầu Gyn, cười ôn nhu nói.
- Cái tên Nha Tịnh hợp với em hơn, tên Gyn chẳng hay chút nào.
- Tại... tại sao?
Cổ họng Nha Tịnh khàn đặc, cô run sợ cất tiếng hỏi. Hàn Diên vẫn không nói gì, chỉ yên lặng mỉm cười, xoa đầu cô.
- Anh biết tất cả mọi thứ về tôi. Sao anh còn chưa giết tôi?
Hàn Diên nhanh chóng đưa ngón tay lên chặn trước môi cô. Nhẹ giọng nói.
- Tôi đã nói là tôi sẽ không giết em rồi mà.
- Tại sao?
Vừa nói trên khuôn mặt Nha Tịnh rơi xuống một giọt lệ. Điều mà cô sợ nhất cũng đã xảy ra, hoạt động cho tổ chức đã lâu, cái tên "Nha Tịnh" này đã dần bị cô lãng quên, bởi cô biết nếu thân phận thật sự của cô bị bại lộ thì gia đình cô sẽ không được yên ổn, bản thân cô còn khó giữ được mạng sống. Hàn Diên nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của cô như vậy, anh liền đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt cô. Hàn Diên biết cô đang lo sợ điều gì.
- Em yên tâm, gia đình em vẫn an toàn.
Nghe anh nhắc đến từ " gia đình" cơ thể Nha Tịnh khẽ run nhẹ.
- Nghỉ ngơi đi, khi nào em ổn tôi sẽ cho em gặp San.
Nha Tịnh lập tức giương mắt nhìn anh, quả nhiên mật danh của San cũng bị bại lộ. Hàn Diên nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt của cô, anh liền cúi người hôn nhẹ vào má của cô rồi nhanh chóng rời đi, để lại Nha Tịnh cứ ngồi ngây ngốc ở đấy.
- Chị ấy sao rồi? Anh không làm gì quá đáng chứ?
Trong một căn phòng khác, San đang bị xích tay vào trong góc tường, phần bả vai trái của cậu cũng bị thương, có lẽ Hàn Diên đã lấy con chíp của cậu ra ngoài.
- Cậu yên tâm, chị cậu vẫn ổn.
Hàn Diên đi vào phòng, điềm tĩnh đi đến ngồi vào chiếc ghế da bên cạnh khung cửa. Vẻ mặt anh lúc này không hề có một nét cười nào, khác hẳn với vẻ mặt khi anh ở cạnh Nha Tịnh. San nghe thấy Nha Tịnh vẫn ổn thì cậu thở phào nhẹ nhõm.
- Có vẻ như chính bản thân cô ấy cũng không biết mình đã bị gài bẫy.
Hàn Diên vừa nhìn ra ngoài khung cửa vừa từ tốn nói.
- Chị ấy vốn là người không suy nghĩ nhiều. Chỉ cần có tiền thì chị ấy sẽ làm bất cứ việc gì.
- Nhưng cậu thì khác, cậu có vẻ là một người đa nghi.
Hàn Diên quay lại nhìn San, giọng điệu mang theo sự tán thưởng.
- Tôi sẽ coi đó là một lời khen. Nhờ vào tôi đa nghi nên chúng tôi mới có thể sống đến lúc này.
San bật cười, từ tốn đáp lời, khuôn mặt vẫn giữ nét tự tin đó.
- Tôi cứ nghĩ rằng lần này ông trời giúp tôi bắt được các ngươi nhưng thật ra lại là kế hoạch của thằng nhóc như cậu.
Hàn Diên cầm lấy ly rượu, vừa thở dài vừa uống một ngụm.
- Cậu định sẽ giải thích với cô ấy thế nào?
- Tôi cũng không biết phải nói sao. Hiện tại bây giờ điều chị ấy muốn chính là được tổ chức cứu khỏi đây.
- Cậu nên sớm gặp cô ấy, nếu không tình trạng của cô ấy sẽ càng tệ hơn.
- Tôi biết rồi. Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi.
Hàn Diên sau khi nghe San nói xong, anh để lại ly rượu rồi rời khỏi phòng. San lặng người nhìn ra ngoài khung cửa. " Xin lỗi chị, chỉ có cách này mới cứu được chúng ta"
- Vẫn chưa tìm được sao?
Người đàn ông đang nằm ngã người lên chiếc ghế sofa. Người vừa mở cửa bước vào, người đàn ông liền hỏi.
- Đã mất tính hiệu rồi ạ.
- Đã đi điều tra chưa?
Người đàn ông mở hờ đôi mắt, tiếp tục hỏi.
- Đã tiến hành điều tra, đó là một căn hầm đã bị cho nổ, bên trong tìm thấy hai thi thể. Sau khi tiến hành khám nghiệm dựa vào những mẫu ADN còn sót lại, xác nhận đó là thi thể của Gyn và San.
- Tốt.
Người đàn ông đứng dậy, lớn tiếng khen ngợi, xong liền đi đến bàn, rót cho mình một ly rượu.
- Sở dĩ tôi phải làm vậy vì tôi sợ rằng nếu giữ bọn chúng quá lâu bên mình thì chúng sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi mất.
Sau khi uống cạn ly rượu, người đàn ông chậm rãi nói.
- Vâng, tôi hiểu, thưa ông chủ.
- Được rồi, ông ra ngoài đi.
Người đàn khoác tay ra hiệu.
- Vâng.
Cạch.
Hàn Diên bước vào phòng, nhìn thấy cô đã tỉnh và đang muốn ngồi dậy. Anh chậm rãi đi đến, giọng không cảm xúc nói.
- Em xuýt chết đấy.
Gyn nghe thấy câu nói đó của anh thì lập tức ngồi thẳng dậy, mặc cho cánh tay phải của mình đang bị xích vào góc tường. Nghiến răng đáp.
- Do ai mà tôi thành ra như vậy, hả?
Từ cuối cùng của Gyn hét thẳng vào mặt Hàn Diên, nó chất chứa bao sự căm ghét, uất ức và khao khát trả thù. Hàn Diên nhìn thấy cô như vậy liền bật cười to. Gyn nhìn thấy anh ta như vậy cô càng cảm thấy máu nóng trong người mình càng dâng lên.
- Em nên biết ơn người đã cứu em đấy, Nha Tịnh.
" Nha Tịnh" thời khắc cái tên ấy bật ra khỏi miệng Hàn Diên, Gyn như chết đứng. Cơ thể cô không tự chủ mà run lên, tay nắm chặt đến mức móng bấm vào cả lòng bàn tay, khuôn mặt dần dần tái đi. Hàn Diên sau khi nhìn thấy một loạt biểu cảm của cô thì trong ánh mắt anh toát lên vẻ thỏa mãn. Hàn Diên đi đến bên giường, ngồi xuống đưa tay xoa đầu Gyn, cười ôn nhu nói.
- Cái tên Nha Tịnh hợp với em hơn, tên Gyn chẳng hay chút nào.
- Tại... tại sao?
Cổ họng Nha Tịnh khàn đặc, cô run sợ cất tiếng hỏi. Hàn Diên vẫn không nói gì, chỉ yên lặng mỉm cười, xoa đầu cô.
- Anh biết tất cả mọi thứ về tôi. Sao anh còn chưa giết tôi?
Hàn Diên nhanh chóng đưa ngón tay lên chặn trước môi cô. Nhẹ giọng nói.
- Tôi đã nói là tôi sẽ không giết em rồi mà.
- Tại sao?
Vừa nói trên khuôn mặt Nha Tịnh rơi xuống một giọt lệ. Điều mà cô sợ nhất cũng đã xảy ra, hoạt động cho tổ chức đã lâu, cái tên "Nha Tịnh" này đã dần bị cô lãng quên, bởi cô biết nếu thân phận thật sự của cô bị bại lộ thì gia đình cô sẽ không được yên ổn, bản thân cô còn khó giữ được mạng sống. Hàn Diên nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của cô như vậy, anh liền đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt cô. Hàn Diên biết cô đang lo sợ điều gì.
- Em yên tâm, gia đình em vẫn an toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe anh nhắc đến từ " gia đình" cơ thể Nha Tịnh khẽ run nhẹ.
- Nghỉ ngơi đi, khi nào em ổn tôi sẽ cho em gặp San.
Nha Tịnh lập tức giương mắt nhìn anh, quả nhiên mật danh của San cũng bị bại lộ. Hàn Diên nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt của cô, anh liền cúi người hôn nhẹ vào má của cô rồi nhanh chóng rời đi, để lại Nha Tịnh cứ ngồi ngây ngốc ở đấy.
- Chị ấy sao rồi? Anh không làm gì quá đáng chứ?
Trong một căn phòng khác, San đang bị xích tay vào trong góc tường, phần bả vai trái của cậu cũng bị thương, có lẽ Hàn Diên đã lấy con chíp của cậu ra ngoài.
- Cậu yên tâm, chị cậu vẫn ổn.
Hàn Diên đi vào phòng, điềm tĩnh đi đến ngồi vào chiếc ghế da bên cạnh khung cửa. Vẻ mặt anh lúc này không hề có một nét cười nào, khác hẳn với vẻ mặt khi anh ở cạnh Nha Tịnh. San nghe thấy Nha Tịnh vẫn ổn thì cậu thở phào nhẹ nhõm.
- Có vẻ như chính bản thân cô ấy cũng không biết mình đã bị gài bẫy.
Hàn Diên vừa nhìn ra ngoài khung cửa vừa từ tốn nói.
- Chị ấy vốn là người không suy nghĩ nhiều. Chỉ cần có tiền thì chị ấy sẽ làm bất cứ việc gì.
- Nhưng cậu thì khác, cậu có vẻ là một người đa nghi.
Hàn Diên quay lại nhìn San, giọng điệu mang theo sự tán thưởng.
- Tôi sẽ coi đó là một lời khen. Nhờ vào tôi đa nghi nên chúng tôi mới có thể sống đến lúc này.
San bật cười, từ tốn đáp lời, khuôn mặt vẫn giữ nét tự tin đó.
- Tôi cứ nghĩ rằng lần này ông trời giúp tôi bắt được các ngươi nhưng thật ra lại là kế hoạch của thằng nhóc như cậu.
Hàn Diên cầm lấy ly rượu, vừa thở dài vừa uống một ngụm.
- Cậu định sẽ giải thích với cô ấy thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tôi cũng không biết phải nói sao. Hiện tại bây giờ điều chị ấy muốn chính là được tổ chức cứu khỏi đây.
- Cậu nên sớm gặp cô ấy, nếu không tình trạng của cô ấy sẽ càng tệ hơn.
- Tôi biết rồi. Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi.
Hàn Diên sau khi nghe San nói xong, anh để lại ly rượu rồi rời khỏi phòng. San lặng người nhìn ra ngoài khung cửa. " Xin lỗi chị, chỉ có cách này mới cứu được chúng ta"
- Vẫn chưa tìm được sao?
Người đàn ông đang nằm ngã người lên chiếc ghế sofa. Người vừa mở cửa bước vào, người đàn ông liền hỏi.
- Đã mất tính hiệu rồi ạ.
- Đã đi điều tra chưa?
Người đàn ông mở hờ đôi mắt, tiếp tục hỏi.
- Đã tiến hành điều tra, đó là một căn hầm đã bị cho nổ, bên trong tìm thấy hai thi thể. Sau khi tiến hành khám nghiệm dựa vào những mẫu ADN còn sót lại, xác nhận đó là thi thể của Gyn và San.
- Tốt.
Người đàn ông đứng dậy, lớn tiếng khen ngợi, xong liền đi đến bàn, rót cho mình một ly rượu.
- Sở dĩ tôi phải làm vậy vì tôi sợ rằng nếu giữ bọn chúng quá lâu bên mình thì chúng sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi mất.
Sau khi uống cạn ly rượu, người đàn ông chậm rãi nói.
- Vâng, tôi hiểu, thưa ông chủ.
- Được rồi, ông ra ngoài đi.
Người đàn khoác tay ra hiệu.
- Vâng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro