Chương 7
Kim HaJin
2024-07-24 06:48:12
Vết thương của cô đã ổn rồi đấy, từ bây giờ không cần dùng băng nữa, bôi thuốc là được.
Từ Ôn hôm nay lại đến xem xét vết thương cho Nha Tịnh. Khi nhìn thấy cô ở trong phòng của Hàn Diên thế này anh cũng rất bất ngờ. Quen Hàn Diên đã lâu đây là lần đầu tiên Từ Ôn nhìn thấy anh ta quan tâm đến một người phụ nữ, mà đó lại là người phụ nữ muốn giết anh ta kia chứ. Hàn Diên được xem là hình mẫu lý tưởng trong mắt các cô tiểu thư nhưng Hàn Diên lại không chịu để ai vào mắt. Lúc nào cũng công việc, cha anh ta đã nhiều lần đề nghị đến việc kết hôn nhưng cách anh ta trả lời là con không cần ai. Hàn Diên thành ra như vậy một phần cũng do người mẹ của anh ta, vào năm Hàn Diên 13 tuổi, anh đã tận mắt chứng kiến mẹ của anh và bạn thân của cha ngoại tình nên từ đó về sau anh trở nên xa lánh với phụ nữ. Một phần cũng do thiếu thốn tình thương của mẹ nên tâm lý Hàn Diên cũng không được bình thường, anh ta rất tàn nhẫn, sẵn sàng dùng từ thủ đoạn tâm lý đến bạo lực để trừng trị những ai dám cản đường anh ta. Nhưng từ khi cô gái tên Nha Tịnh này xuất hiện, Hàn Diên như trở thành một người khác, anh ta bắt đầu biết cười, Từ Ôn từng vô tình nhìn thấy Hàn Diên ngồi bên cửa sổ mà cười mỉm cả buổi. Còn có lúc sẽ liên tục hỏi Từ Ôn về tình hình của Nha Tịnh, Từ Ôn bị làm phiền đến mức khó chịu.
- Sao cậu không tự đi mà xem cô ấy?
- Cô ấy không muốn tôi đến gần.
Từ Ôn chỉ biết bất lực thở dài.
- Này, này.
Nha Tịnh kéo Từ Ôn ra khỏi dòng suy nghĩ.
- Anh làm gì mà thừ người ra vậy?
- À, không có gì. Vết thương của cô đừng để tiếp xúc trực tiếp với nước.
Nói xong, Từ Ôn giúp cô kéo áo lên lại.
- Cảm ơn.
Đột nhiên, Nha Tịnh khẽ nói. Từ Ôn khá bất ngờ nên nhìn cô cười, đùa.
- Chăm sóc cô lâu như vậy cuối cùng cũng nghe được từ này.
Nha Tịnh xấu hổ cúi đầu, không nói gì. Từ Ôn thấy cô tỏ vẻ ngượng ngùng như vậy thì nói.
- Không có gì đâu, công việc của tôi thôi. Nhưng mà...
Nha Tịnh nghe thấy Từ Ôn kéo dài âm cuối nên liền giương mắt nhìn anh.
- Hàn Diên cứ để cô thế này à?
Từ Ôn chỉ vào chiếc xích đang xích vào tay cô. Nha Tịnh buồn bã gật đầu, nhỏ giọng nói.
- Chỉ trừ lúc đi vệ sinh mới được tháo ra, đa phần thời gian của tôi đều thế này.
Từ Ôn nhìn thấy Nha Tịnh như vậy nên chỉ có thể nói bằng giọng an ủi. Sau lại cảm thán.
- Rồi sẽ ổn thôi. Nhưng lần đầu tiên thôi nhìn thấy có người bị Hàn Diên bắt mà vẫn còn sống đến bây giờ đấy.
Nha Tịnh nghe anh nói vậy thì lập tức lườm anh. Nếu bây giờ, cô mà không bị xích lại như này thì cô sẽ cho anh đi qua thế giới bên kia mà dạo chơi. Từ Ôn nhìn thấy vẻ ác ý trong mắt Nha Tịnh liền vội vàng cầm lấy túi của mình chạy ra cửa.
- Tôi đi đây. Lần sau sẽ đến thăm cô.
Từ Ôn rời khỏi phòng không lâu thì Hàn Diên mở cửa bước vào. Nha Tịnh thấy anh liền làm bộ mặt chán ghét, ánh mắt lập tức nhìn đi nơi khác. So với vẻ mặt nói chuyện thoải mái với Từ Ôn khi nãy hoàn toàn khác xa. Thấy Hàn Diên đang dần tiến gần đến giường, Nha Tịnh theo phản xạ thu hai chân về trước ngực, ánh mắt đầy sự cảnh giác. Sở dĩ Nha Tịnh có phản ứng như vậy là bởi vì thời gian ở chung với Hàn Diên, Nha Tịnh phát hiện anh là một kẻ không đứng đắn, hoặc có thể là một tên biến thái. Hàn Diên chỉ luôn cho cô mặc nội y mỏng và áo khoác ngoài mỏng, có một lần Hàn Diên thả cô ra để đi tắm, sau khi cô bước ra khỏi phòng tắm liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Hàn Diên, anh ta cứ chăm chăm nhìn vào cơ thể cô, Nha Tịnh thấy anh ta như vậy nên càng trở nên sợ hãi, lập tức chạy về giường trùm kín chăn lại. Hàn Diên nhìn thấy cô phản ứng như vậy, anh cũng cảm thấy rất thích thú. Có một lần, Nha Tịnh không hiểu Hàn Diên bị làm sao? Đột nhiên giữa đêm cô đang ngủ thì anh ta xông vào phòng cô, không nói không rằng liền lật chăn của cô ra rồi cúi người cắn một cái lên đùi của Nha Tịnh. Lúc ấy, Nha Tịnh rất hoảng, cô lập tức muốn dùng chân còn lại đạp vào anh nhưng Hàn Diên đã nhanh chóng tóm gọn chân còn lại của cô. Nha Tịnh bất lực không biết làm sao, khi bản thân cô sắp không chịu được nữa muốn hét lên thì đột nhiên Hàn Diên buông cô ra, anh ta ngồi dậy, dùng ánh mắt đen tối nhìn khắp cơ thể cô, Nha Tịnh thấy vậy liền lập tức co người lại. Xong Hàn Diên liền xoay người rời đi. Để lại Nha Tịnh vừa bị dọa cho không ngừng run rẩy.
- Tên khốn, tôi mà thoát ra được nhất định tôi sẽ giết chết anh.
Nha Tịnh không kìm nén được giọt nước mắt, từng chữ rít ra khỏi khẽ răng.
- Vết thương của em đã ổn rồi chứ?
Hàn Diên sau khi ngồi xuống giường, nhìn Nha Tịnh nhẹ nhàng hỏi. Nha Tịnh không muốn để ý đến anh nên im lặng đưa tay cầm chăn phủ chân mình lại.
- Em và Từ Ôn nói chuyện có vẻ hợp nhau nhỉ? Khi nãy, tôi gặp cậu ta ngoài cửa, cậu ta nói là được em " cảm ơn" đấy.
Vừa nói trên môi Hàn Diên xuất hiện nét cười nhẹ.
- Hình như mỗi lần cậu ấy đến kiểm tra vết thương cho em, em và cậu ấy nói chuyện rất nhiều nhỉ?
- Rốt cuộc anh muốn gì?
Nha Tịnh không chịu nổi Hàn Diên cứ lãi nhải bên tai nên cô lập tức lạnh giọng hỏi.
- Tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi.
Hàn Diên vẫn giữ nét cười trên môi, vừa ôn nhu nhìn Nha Tịnh, chậm rãi nói.
- Tôi không có gì để nói với anh cả.
Nha Tịnh lập tức từ chối mặc cho Hàn Diên từ đầu đến cuối đều rất nhún nhường cho thái độ của cô. Bị Nha Tịnh thẳng thắn trả lời như vậy, Hàn Diên cũng không hề nóng giận, anh ta chỉ từ từ đứng lên, Nha Tịnh tưởng anh chuẩn bị rời đi nên trong lòng bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng hành động tiếp theo của Hàn Diên thật sự khiến Nha Tịnh không kịp trở tay. Hàn Diên sau khi đứng lên, nhanh chóng đưa tay lật tấm chăn ra khỏi người Nha Tịnh, tay còn lại hung bạo nắm lấy chân cô mà kéo về phía mình, Nha Tịnh bị hành động của anh làm cho hoảng sợ, lập tức theo phản xạ muốn lấy chân đạp vào ngực anh nhưng Hàn Diên rất nhanh đã đoán được hành động của Nha Tịnh, anh nhanh chóng hất chân đang hướng vào ngực mình ra, lập tức ngã nằm lên người của Nha Tịnh, do một tay của Nha Tịnh đã bị xích nên không thể vươn lên để chắn Hàn Diên lại, cô chỉ có thể dùng cánh tay bị thương chắn ngang trước ngực mình với Hàn Diên.
Từ Ôn hôm nay lại đến xem xét vết thương cho Nha Tịnh. Khi nhìn thấy cô ở trong phòng của Hàn Diên thế này anh cũng rất bất ngờ. Quen Hàn Diên đã lâu đây là lần đầu tiên Từ Ôn nhìn thấy anh ta quan tâm đến một người phụ nữ, mà đó lại là người phụ nữ muốn giết anh ta kia chứ. Hàn Diên được xem là hình mẫu lý tưởng trong mắt các cô tiểu thư nhưng Hàn Diên lại không chịu để ai vào mắt. Lúc nào cũng công việc, cha anh ta đã nhiều lần đề nghị đến việc kết hôn nhưng cách anh ta trả lời là con không cần ai. Hàn Diên thành ra như vậy một phần cũng do người mẹ của anh ta, vào năm Hàn Diên 13 tuổi, anh đã tận mắt chứng kiến mẹ của anh và bạn thân của cha ngoại tình nên từ đó về sau anh trở nên xa lánh với phụ nữ. Một phần cũng do thiếu thốn tình thương của mẹ nên tâm lý Hàn Diên cũng không được bình thường, anh ta rất tàn nhẫn, sẵn sàng dùng từ thủ đoạn tâm lý đến bạo lực để trừng trị những ai dám cản đường anh ta. Nhưng từ khi cô gái tên Nha Tịnh này xuất hiện, Hàn Diên như trở thành một người khác, anh ta bắt đầu biết cười, Từ Ôn từng vô tình nhìn thấy Hàn Diên ngồi bên cửa sổ mà cười mỉm cả buổi. Còn có lúc sẽ liên tục hỏi Từ Ôn về tình hình của Nha Tịnh, Từ Ôn bị làm phiền đến mức khó chịu.
- Sao cậu không tự đi mà xem cô ấy?
- Cô ấy không muốn tôi đến gần.
Từ Ôn chỉ biết bất lực thở dài.
- Này, này.
Nha Tịnh kéo Từ Ôn ra khỏi dòng suy nghĩ.
- Anh làm gì mà thừ người ra vậy?
- À, không có gì. Vết thương của cô đừng để tiếp xúc trực tiếp với nước.
Nói xong, Từ Ôn giúp cô kéo áo lên lại.
- Cảm ơn.
Đột nhiên, Nha Tịnh khẽ nói. Từ Ôn khá bất ngờ nên nhìn cô cười, đùa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chăm sóc cô lâu như vậy cuối cùng cũng nghe được từ này.
Nha Tịnh xấu hổ cúi đầu, không nói gì. Từ Ôn thấy cô tỏ vẻ ngượng ngùng như vậy thì nói.
- Không có gì đâu, công việc của tôi thôi. Nhưng mà...
Nha Tịnh nghe thấy Từ Ôn kéo dài âm cuối nên liền giương mắt nhìn anh.
- Hàn Diên cứ để cô thế này à?
Từ Ôn chỉ vào chiếc xích đang xích vào tay cô. Nha Tịnh buồn bã gật đầu, nhỏ giọng nói.
- Chỉ trừ lúc đi vệ sinh mới được tháo ra, đa phần thời gian của tôi đều thế này.
Từ Ôn nhìn thấy Nha Tịnh như vậy nên chỉ có thể nói bằng giọng an ủi. Sau lại cảm thán.
- Rồi sẽ ổn thôi. Nhưng lần đầu tiên thôi nhìn thấy có người bị Hàn Diên bắt mà vẫn còn sống đến bây giờ đấy.
Nha Tịnh nghe anh nói vậy thì lập tức lườm anh. Nếu bây giờ, cô mà không bị xích lại như này thì cô sẽ cho anh đi qua thế giới bên kia mà dạo chơi. Từ Ôn nhìn thấy vẻ ác ý trong mắt Nha Tịnh liền vội vàng cầm lấy túi của mình chạy ra cửa.
- Tôi đi đây. Lần sau sẽ đến thăm cô.
Từ Ôn rời khỏi phòng không lâu thì Hàn Diên mở cửa bước vào. Nha Tịnh thấy anh liền làm bộ mặt chán ghét, ánh mắt lập tức nhìn đi nơi khác. So với vẻ mặt nói chuyện thoải mái với Từ Ôn khi nãy hoàn toàn khác xa. Thấy Hàn Diên đang dần tiến gần đến giường, Nha Tịnh theo phản xạ thu hai chân về trước ngực, ánh mắt đầy sự cảnh giác. Sở dĩ Nha Tịnh có phản ứng như vậy là bởi vì thời gian ở chung với Hàn Diên, Nha Tịnh phát hiện anh là một kẻ không đứng đắn, hoặc có thể là một tên biến thái. Hàn Diên chỉ luôn cho cô mặc nội y mỏng và áo khoác ngoài mỏng, có một lần Hàn Diên thả cô ra để đi tắm, sau khi cô bước ra khỏi phòng tắm liền bắt gặp ánh mắt dò xét của Hàn Diên, anh ta cứ chăm chăm nhìn vào cơ thể cô, Nha Tịnh thấy anh ta như vậy nên càng trở nên sợ hãi, lập tức chạy về giường trùm kín chăn lại. Hàn Diên nhìn thấy cô phản ứng như vậy, anh cũng cảm thấy rất thích thú. Có một lần, Nha Tịnh không hiểu Hàn Diên bị làm sao? Đột nhiên giữa đêm cô đang ngủ thì anh ta xông vào phòng cô, không nói không rằng liền lật chăn của cô ra rồi cúi người cắn một cái lên đùi của Nha Tịnh. Lúc ấy, Nha Tịnh rất hoảng, cô lập tức muốn dùng chân còn lại đạp vào anh nhưng Hàn Diên đã nhanh chóng tóm gọn chân còn lại của cô. Nha Tịnh bất lực không biết làm sao, khi bản thân cô sắp không chịu được nữa muốn hét lên thì đột nhiên Hàn Diên buông cô ra, anh ta ngồi dậy, dùng ánh mắt đen tối nhìn khắp cơ thể cô, Nha Tịnh thấy vậy liền lập tức co người lại. Xong Hàn Diên liền xoay người rời đi. Để lại Nha Tịnh vừa bị dọa cho không ngừng run rẩy.
- Tên khốn, tôi mà thoát ra được nhất định tôi sẽ giết chết anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nha Tịnh không kìm nén được giọt nước mắt, từng chữ rít ra khỏi khẽ răng.
- Vết thương của em đã ổn rồi chứ?
Hàn Diên sau khi ngồi xuống giường, nhìn Nha Tịnh nhẹ nhàng hỏi. Nha Tịnh không muốn để ý đến anh nên im lặng đưa tay cầm chăn phủ chân mình lại.
- Em và Từ Ôn nói chuyện có vẻ hợp nhau nhỉ? Khi nãy, tôi gặp cậu ta ngoài cửa, cậu ta nói là được em " cảm ơn" đấy.
Vừa nói trên môi Hàn Diên xuất hiện nét cười nhẹ.
- Hình như mỗi lần cậu ấy đến kiểm tra vết thương cho em, em và cậu ấy nói chuyện rất nhiều nhỉ?
- Rốt cuộc anh muốn gì?
Nha Tịnh không chịu nổi Hàn Diên cứ lãi nhải bên tai nên cô lập tức lạnh giọng hỏi.
- Tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi.
Hàn Diên vẫn giữ nét cười trên môi, vừa ôn nhu nhìn Nha Tịnh, chậm rãi nói.
- Tôi không có gì để nói với anh cả.
Nha Tịnh lập tức từ chối mặc cho Hàn Diên từ đầu đến cuối đều rất nhún nhường cho thái độ của cô. Bị Nha Tịnh thẳng thắn trả lời như vậy, Hàn Diên cũng không hề nóng giận, anh ta chỉ từ từ đứng lên, Nha Tịnh tưởng anh chuẩn bị rời đi nên trong lòng bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng hành động tiếp theo của Hàn Diên thật sự khiến Nha Tịnh không kịp trở tay. Hàn Diên sau khi đứng lên, nhanh chóng đưa tay lật tấm chăn ra khỏi người Nha Tịnh, tay còn lại hung bạo nắm lấy chân cô mà kéo về phía mình, Nha Tịnh bị hành động của anh làm cho hoảng sợ, lập tức theo phản xạ muốn lấy chân đạp vào ngực anh nhưng Hàn Diên rất nhanh đã đoán được hành động của Nha Tịnh, anh nhanh chóng hất chân đang hướng vào ngực mình ra, lập tức ngã nằm lên người của Nha Tịnh, do một tay của Nha Tịnh đã bị xích nên không thể vươn lên để chắn Hàn Diên lại, cô chỉ có thể dùng cánh tay bị thương chắn ngang trước ngực mình với Hàn Diên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro