Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 63

Nguyệt Tầm Tinh

2025-03-17 02:51:37

Sau đó Trần Trạc Thanh bế cô vào phòng tắm, hai người lại quấn lấy nhau thêm một lần nữa.Lúc đầu, Nhan Linh chỉ nghĩ đơn thuần là tắm rửa, nhưng anh lại một lần nữa không kìm được.Giọng nói của Trần Trạc Thanh dỗ dành cô dịu dàng bao nhiêu, thì động tác lại mạnh mẽ bấy nhiêu.Hơi nước mờ ảo bao trùm căn phòng, gương phủ một lớp sương mỏng, hình bóng hai người hòa vào nhau.Cánh tay mềm mại của cô vòng qua vai anh, theo nhịp chuyển động mà khẽ đong đưa.Khi đi ra ngoài, mặt Nhan Linh đỏ bừng, đôi mắt vương nét mơ màng sau cơn triền miên, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng, cứ thế được anh bế về giường.Trần Trạc Thanh chỉ mặc một chiếc quần dài màu xám, thân trên tr@n trụi, bờ ngực rắn chắc vẫn còn đọng những giọt nước, men theo cơ bụng mà chậm rãi lăn xuống.Anh xoa nhẹ đầu cô, dịu giọng nói: “Anh đi rót nước cho em.”Nhan Linh quả thực rất khát, cảm giác cổ họng khô rát.Cô ngoan ngoãn gật đầu.Uống xong nước, cô tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt dần khôi phục sự minh mẫn, chợt nhớ ra điều gì đó.Cô không còn sức để ngồi dậy, chỉ khẽ duỗi bàn chân nhỏ nhắn từ trong chăn ra, nhẹ nhàng đá vào người Trần Trạc Thanh đang ngồi ở mép giường.Anh nắm lấy bàn chân cô, sợ cô lạnh, liền áp vào lòng bàn tay để sưởi ấm, hỏi: “Sao thế?”Nhan Linh liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đã tám giờ tối. Hai người vừa rồi lăn lộn suốt gần hai tiếng.Nhan Linh: “Em có nấu mì trường thọ, ở trong bếp ấy.”Trần Trạc Thanh lập tức xuống giường, chẳng bao lâu sau đã mang một bát mì vào, đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng: “Em nấu từ lúc nào?”“Khi anh chưa về.” Cô nhìn bát mì đã nở, tiếc nuối nói: “Nó bị trương mất rồi.”Ban đầu cô định cắt bánh kem xong sẽ mang ra cho anh ăn.Nhưng rồi Tư Kỳ và mọi người lại tặng quà, sau đó hai người hôn nhau, cuối cùng lăn lên giường, cô liền quên béng mất chuyện này.Trần Trạc Thanh: “Không sao, thêm chút nước hâm nóng lại là được.”“Đợi anh chút.”Anh lại vào bếp một lần nữa, lần này mang theo bát mì nóng hổi, bên trên có trứng ốp la, rau xanh, và cà rốt được cắt tỉa thành chữ “Chúc mừng sinh nhật.”Sợ cô đói, anh định để cô ăn trước, nhưng cô lắc đầu, vẫn câu nói cũ: “Hôm nay là sinh nhật anh, anh ăn trước đi.”Anh ăn một miếng, rồi lại đút cho cô.Cứ thế, hai người thay phiên nhau, rất nhanh đã ăn hết bát mì.Sau khi rửa bát xong, Trần Trạc Thanh còn mang theo chiếc bánh kem lúc nãy chưa ăn hết vào phòng.Anh khăng khăng muốn ăn hết cái bánh này.Bộ dạng cố chấp của anh khiến Nhan Linh cảm thấy có chút đáng yêu.Hai người cuộn tròn trên giường, cô dựa vào lòng anh.Nhìn anh từng miếng từng miếng ăn bánh, cô liền ôm lấy eo anh, không ngừng rúc vào lồ|\|g ngực anh để tìm hơi ấm.Nhưng cô hoàn toàn không hay biết, hành động này sẽ dẫn đến chuyện gì tiếp theo.Trần Trạc Thanh ăn miếng bánh cuối cùng, bỗng nhiên giữ lấy gáy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.Anh ác ý quẹt kem lên mặt cô, rồi lại cúi xuống hôn.Nhan Linh thấy nhột, muốn né tránh, nhưng anh không cho.Trong lúc giãy giụa, chiếc khăn tắm trên người cô vô thức trượt xuống.Không còn bị bó buộc, hành động của anh lại càng thuận lợi hơn.Anh lấy ra chiếc hộp nhỏ đã mở trước đó, tay lần xuống eo cô.“Vẫn còn sớm, làm thêm lần nữa đi.”“……”Bên ngoài, không biết từ lúc nào, mưa đã bắt đầu rơi lất phất, những giọt mưa tí tách đập vào cửa sổ.Tiếng mưa tí tách hòa lẫn với hơi thở dồn dập của người đàn ông, cùng giọng nỉ non của người phụ nữ.Cơn mưa kéo dài suốt cả đêm.Nhan Linh không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, sáng hôm sau tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, chỗ nào cũng đau, chỗ nào cũng mỏi.“Dậy rồi à?”Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm ấm của Trần Trạc Thanh, mang theo sự dịu dàng vào buổi sáng sớm.Nhan Linh khẽ “ừm” một tiếng, theo phản xạ muốn rúc vào người anh, nhưng rồi nhận ra điều gì đó, lại nhanh chóng rụt về.Anh ôm lấy cô, cúi đầu hôn xuống, giọng nói không rõ là oán trách hay trêu chọc: “Sáng sớm đã quấn lấy anh rồi hả?”Nhan Linh: “Em không cố ý.”Ai mà biết anh chạm nhẹ một cái lại dễ bị k1ch thích như vậy chứ.Cô sợ anh lại muốn làm, có chút hoảng hốt.Trần Trạc Thanh như nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ mổ lên môi cô, cười nhẹ: “Không làm đâu, anh chỉ hôn một chút thôi.”Nhan Linh: “Vậy, anh không sao chứ?”Trần Trạc Thanh: “Nhịn một chút là được.”Nhan Linh: “……”Câu nói này sao nghe có chút đáng thương vậy nhỉ.Lo lắng cho cơ thể cô, lần này anh thật sự giữ đúng lời hứa, chỉ đơn giản ôm hôn cô mà thôi.Hai người cứ thế quấn quýt trên giường thêm một lúc lâu.Nhan Linh nhìn đồng hồ, giật mình nhận ra đã là ba giờ chiều. Cô đẩy cánh tay của Trần Trạc Thanh, gò má phồng lên, giọng đầy uất ức: “Em đói rồi.”Nhìn cô làm nũng, trái tim Trần Trạc Thanh như mềm nhũn, dịu giọng dỗ dành: “Anh đi nấu gì đó cho em ăn nhé.”Tối qua hai người chẳng ăn tối, chỉ có bánh kem và mì trường thọ.Nhan Linh: “Ừm.”Anh rời đi, cô vẫn cuộn tròn trong chăn, tiện tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên xem.Từ tối qua, Tư Kỳ đã nhắn cho cô không ít tin, nhưng cô vẫn chưa trả lời.Lướt qua mấy câu như “CP của mình tối qua chắc chắn là ngủ chung rồi”, “Đã ngủ chưa?”, Nhan Linh chỉ trả lời tin nhắn mới nhất:【Vương Đại Khả】: Cả buổi sáng trôi qua rồi, chị em tốt của mình còn sống không đấy?【Tam Lệnh】: Còn sống, cảm ơn đã quan tâm.Tư Kỳ gần như trả lời ngay lập tức.【Vương Đại Khả】: Mình sẽ không nói mấy câu kiểu “Tổng giám đốc Trần có được không” nữa đâu.Nhan Linh chẳng buồn phản bác, coi như ngầm thừa nhận chuyện tối qua.Tư Kỳ lại tò mò hỏi vài chuyện sâu hơn, nhưng cô chẳng muốn nhìn. Đang lúc liếc thấy một bóng người bước vào phòng ngủ, cô nhanh chóng đặt điện thoại xuống như không có chuyện gì.Trần Trạc Thanh mang vào hai bát mì trứng nóng hổi, đặt lên bàn rồi hỏi cô có muốn đi rửa mặt không.Nhan Linh lắc đầu, sau đó ngồi dậy, giơ hai tay về phía anh như thể chờ anh bế.Trần Trạc Thanh nhìn đã hiểu ngay, thân hình cao lớn cúi xuống, bế cô lên rồi sải bước về phía phòng tắm.Kem đánh răng là anh bóp sẵn, nước súc miệng là anh rót cho, ngay cả rửa mặt cũng là anh giúp cô lau.Rửa xong, anh chỉ vào mấy lọ mỹ phẩm trên bàn, hỏi cô có muốn bôi không.Nhan Linh dạy anh đâu là kem mắt, đâu là tinh chất, bôi như thế nào.Anh học rất nhanh, làm cũng rất thành thạo.Cô chẳng cần động tay, tất cả đều để anh lo.Nhan Linh được chăm sóc đến mức vui vẻ vô cùng, cô bưng lấy mặt anh hôn một cái: “Thưởng cho anh.”Vừa hôn xong, cô cảm giác bị gì đó chọc vào. Nhìn kỹ lại, thì ra là râu mới mọc trên cằm anh.Nhan Linh ngạc nhiên: “Tối qua hình như đâu có, đàn ông các anh râu mọc nhanh vậy sao?”“Ừ, lát nữa anh cạo.” Trần Trạc Thanh không để ý lắm, thấy cô rửa mặt xong thì bế ra ngoài, để cô ăn sáng trước.Anh đặt cô trở lại giường, kéo bàn ăn đến gần để cô dễ ăn hơn.Nhan Linh nhích sang một bên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh bảo anh ngồi xuống ăn chung với mình.Đàn ông ăn rất nhanh, Trần Trạc Thanh ăn xong rồi, trong khi cô vẫn còn ăn dở.Nhan Linh ăn rất từ tốn, nhai từng miếng nhỏ, đôi má phồng lên.Thực ra cô rất đói, nhưng bát mì của Trần Trạc Thanh quá nhiều, cô ăn đến hai phần ba là đã thấy no.Thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, cô nuốt miếng cuối rồi mới nói: “Em no rồi.”Cô chỉ vào bát mì chưa ăn hết: “Vẫn còn chút, anh ăn giúp em nhé?”Biết cô không thích lãng phí, Trần Trạc Thanh kéo bát mì về phía mình, chỉ vài đũa là đã ăn hết.“Anh đúng là tốt nhất.”Nhan Linh đợi anh ăn xong, cô ngẩng mặt lên muốn hôn anh, nhưng lại bị râu dưới cằm anh cọ vào.Trần Trạc Thanh bật cười, định đứng dậy: “Anh đi cạo râu đây.”Nhan Linh chợt nảy ra một ý, muốn làm gì đó cho anh: “Hay là để em cạo cho anh?”Trần Trạc Thanh: “Được.”Bộ dao cạo và bọt cạo râu mà Thịnh Tây Vũ tặng hôm qua cuối cùng cũng có dịp dùng.Lần này đến lượt Trần Trạc Thanh giảng giải cho cô trình tự. Trước tiên rửa mặt sạch bằng sữa rửa mặt, sau đó bôi bọt cạo râu lên.Nhan Linh cầm dao cạo điện, sợ mình không kiểm soát được lực nên rất cẩn thận, mãi vẫn chưa dám bắt đầu.Thấy cô chần chừ, Trần Trạc Thanh an ủi: “Không sao đâu.”“Không được.” Nhan Linh nghiêm túc, tay chạm vào mặt anh, buột miệng khen, “Ông xã của em đẹp trai thế này, lỡ cạo hỏng thì sao.”Nghe được hai chữ “ông xã”, Trần Trạc Thanh nhướng mày: “Em vừa gọi anh là gì?”—— Ông xã.Nhan Linh vỗ vai anh: “Còn không phải tại anh tối qua…”Tối qua lúc hai người quấn quýt, Trần Trạc Thanh cứ nhất định bắt cô phải gọi “ông xã” mới chịu.Cô lỡ miệng nói ra chỉ là thói quen còn sót lại.“Đừng động đậy, em cạo đây.” Nhan Linh vội lảng sang chuyện khác.Cô vuốt nhẹ mặt anh, bắt đầu từ một bên, rồi dọc theo cằm kéo sang phía còn lại. Đôi mắt cô chăm chú đến mức môi cũng hơi mím lại.Trần Trạc Thanh mở mắt nhìn cô, cố nhịn cười.“Xong rồi.”Cuối cùng cũng cạo xong, Nhan Linh thở phào, đưa tay nâng mặt anh, ngắm nghía trái phải rồi cảm thán: “Vẫn đẹp trai như vậy.”Cô vừa nãy cứ quanh quẩn trước mặt anh, Trần Trạc Thanh thực sự không nhịn được nữa, liền ghé đầu tới, động tác rõ ràng là muốn hôn.Nhan Linh cảm thấy sau khi anh cạo râu, cả người trở nên sạch sẽ, mát mẻ hơn hẳn, vẻ đẹp trai của anh khiến tim cô ngứa ngáy. Cô thuận theo mà đón lấy nụ hôn ấy.Bên ngoài, trời vẫn mưa rả rích.Thời tiết thế này rất hợp để ngủ, nhưng Nhan Linh lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào, chỉ muốn ở bên anh lâu thêm một chút.Trần Trạc Thanh sợ cô sẽ thấy nhàm chán khi cứ ở mãi với mình như vậy, liền hỏi cô có muốn xem phim không.Nhan Linh: “Được đấy.”Anh bật máy chiếu trong phòng ngủ, tùy ý chọn một bộ phim tình cảm có điểm đánh giá cao.Nhan Linh vừa nhìn thấy tên phim thì bật cười: “Phim này em xem rồi.”Trần Trạc Thanh: “Vậy đổi phim khác nhé?”Nhan Linh: “Không cần đâu, cứ xem phim này đi, phim hay thì đáng để xem lại.”Bộ phim cứ thế tiếp tục chiếu. Nhan Linh chăm chú nhìn màn hình, không hề nhận ra ánh mắt người đàn ông bên cạnh vẫn luôn đặt trên người mình.Trong mắt Trần Trạc Thanh chẳng có bộ phim nào cả, chỉ có cô trong vòng tay anh.Cuối cùng, Nhan Linh cũng phát hiện ra anh vẫn luôn nhìn mình, cô hỏi anh: “Sao anh không xem phim?”Trần Trạc Thanh: “Em đẹp hơn.”Em còn đẹp hơn cả bộ phim này.Nhan Linh cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của anh, cười gian xảo: “Nhưng em thấy nam chính khá đẹp trai đấy.”Trần Trạc Thanh lúc này mới liếc qua màn hình. Là một diễn viên nước ngoài, trông không lớn tuổi lắm, chắc chưa đến hai mươi.“Còn non lắm.” Anh bình luận.Rồi như vô tình, lại bổ sung một câu: “Đàn ông phải trưởng thành mới tốt.”Nhan Linh bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng dỗ dành anh: “Ừm, em cũng nghĩ vậy, em thích kiểu trưởng thành hơn.”Trần Trạc Thanh khoác tay lên bờ vai cô, hỏi tiếp: “Ví dụ?”“Ví dụ á?”Nhan Linh làm bộ suy nghĩ, nhưng thấy nét mặt anh có chút không vui, liền nhanh chóng đáp: “Ví dụ như anh.”Phía sau, máy chiếu vẫn đang chiếu phim, trên màn ảnh là cảnh ông ngoại của nam chính đang nói chuyện với anh.“Some of us get dipped in flat.”
Có người sống trên cao, có kẻ chìm dưới đáy.“Some in satin, some in gloss.”
Có người vạn trượng hào quang, có kẻ một đời hoen rỉ.“But every once in a while, you find someone who’s iridescent.”
Nhưng đôi khi, có những người như cầu vồng rực rỡ.“And when you do, nothing will ever compare.”
Gặp được người ấy, con mới hiểu thế gian này chẳng ai sánh bằng.Nhan Linh nhìn anh, đôi mắt trong trẻo phản chiếu hình bóng anh.Anh đang ở trong mắt cô.“Trần Trạc Thanh, anh chính là cầu vồng của em.”—— Gặp được anh, em mới hiểu thế nào là duy nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Số ký tự: 0