Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 64
Nguyệt Tầm Tinh
2025-03-17 02:51:37
Hai ngày cuối tuần, Nhan Linh đều ở bên cạnh Trần Trạc Thanh.Sáng thứ hai, tiếng chuông báo thức vang lên kéo cô ra khỏi giấc ngủ. Cô mơ màng dụi mắt, cố gắng ngồi dậy.Trần Trạc Thanh bên cạnh cũng trở mình thức dậy. Nhìn vợ mình còn ngái ngủ, anh thuận tay bế cô lên ngang eo.Cả hai đứng trước gương trong phòng tắm, mỗi người cầm một chiếc bàn chải đánh răng giống hệt nhau. Động tác đồng bộ từ đánh răng, súc miệng đến rửa mặt, trông như một thói quen đã kéo dài nhiều năm.Đến lúc thay quần áo, Trần Trạc Thanh chẳng chút ngại ngần, đứng ngay bên giường cởi phăng áo sơ mi.Nhan Linh liếc mắt nhìn một cái rồi vội vàng quay đi, cầm quần áo định vào phòng tắm thay. Nhưng anh nhanh tay giơ tay chắn lại, nụ cười lộ rõ vẻ trêu chọc: “Em thay luôn ở đây không được à?”Cô biết anh cố ý trêu mình, liền giẫm nhẹ lên chân anh một cái, nhưng không dùng sức.“Đừng nghịch, em sắp trễ giờ rồi!”Trần Trạc Thanh: “Không phải còn có anh sao?”Nhan Linh lườm anh: “Anh đi trễ thì có bị trừ lương không?”Trần Trạc Thanh: “Không.”Nhan Linh hừ một tiếng: “Đúng là tư bản ác độc!”Cô mắng chồng mình cũng không nương tay.Trần Trạc Thanh bật cười.Vì không kịp nấu bữa sáng, Nhan Linh qua nhà mình ở đối diện lấy hai phần đồ ăn.Thư Vân dậy sớm, giờ này dì giúp việc trong nhà thường đã chuẩn bị xong bữa sáng.Thấy con gái vội vàng rời đi, Thư Vân còn nhắc cô lái xe cẩn thận.Nhan Linh: “Là Trần Trạc Thanh lái xe ạ.”Thư Vân gật gù: “Tiểu Trần lái xe thì mẹ yên tâm rồi.”Nhan Linh: “Mẹ, sao mẹ lại thiên vị thế?”Thư Vân không hiểu mấy từ lóng của giới trẻ, liền hỏi “thiên vị” nghĩa là gì.Sau khi nghe con gái giải thích, bà gật đầu thản nhiên: “Ừ, mẹ đúng là thiên vị thật.”Nhan Linh: “…”Cô không muốn đôi co với mẹ nữa, cầm đồ ăn sáng rồi đi xuống nhà.Đúng lúc Trần Trạc Thanh lái xe ra khỏi bãi đỗ, cô liền lên ghế phụ, nói: “Hôm nay có sủi cảo và sữa.”Vì đang lái xe nên anh không tiện ăn, để Nhan Linh đút cho mình.Anh vừa há miệng, liền bị nhét cả một chiếc sủi cảo, còn mang theo chút cảm xúc của người đút.Vừa nhai vừa lên tiếng, giọng điệu có phần ậm ừ: “Sao vậy?”Nhan Linh nhìn anh, hai má phồng lên như sóc con. Gương mặt vốn điển trai của anh thoáng chốc lại có chút đáng yêu, làm cơn giận trong lòng cô cũng tan đi.Cô cắn nửa sủi cảo còn lại, kể lại cuộc đối thoại với mẹ mình.Nhan Linh: “Em thấy mẹ thích anh hơn em đấy.”Trần Trạc Thanh: “Chỉ là yêu ai yêu cả đường đi thôi, em đừng nghĩ nhiều.”Nhan Linh: “Em nghe ra anh đang tự hào lắm nhé.”Trần Trạc Thanh khó nén ý cười: “Ừ, có một chút.”Nhan Linh: “…”Mặt dày thật đấy.Tới tập đoàn Thịnh thị, cả hai một trước một sau bước vào thang máy.Từ ngày công khai mối quan hệ, nhân viên công ty thường xuyên thấy Trần Trạc Thanh đi thang máy chung với mọi người.Thang máy dành riêng cho tổng giám đốc gần như trở thành đặc quyền của Thịnh Tây Vũ.Vừa vào thang máy, nhân viên lần lượt chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Trần.”“Chào buổi sáng.”Trần Trạc Thanh khẽ gật đầu, một tay còn cầm túi của Nhan Linh.Thời điểm cao điểm buổi sáng, thang máy khá đông người. Nhan Linh vừa uống sữa xong, dạ dày chưa kịp tiêu hóa hết, không gian chật hẹp khiến cô bỗng cảm thấy buồn nôn, vô thức đưa tay che miệng.Trần Trạc Thanh nhanh chóng nhận ra, cúi xuống hỏi nhỏ: “Em sao thế?”Nhan Linh lắc đầu ra hiệu không có gì.Nhưng cảnh tượng này đã lọt vào mắt các nhân viên khác.Tin tức lan truyền nhanh chóng, chỉ trong buổi sáng, cả công ty đã rộ lên tin đồn cô mang thai.—Buổi chiều, tập đoàn Thịnh thị tổ chức họp cổ đông.Vừa vào phòng họp, Trần Trạc Thanh đã bị vây quanh bởi một loạt lời chúc mừng.Anh mơ hồ không hiểu, cho đến khi Thịnh Tây Vũ vỗ vai anh, cười nói: “Nghe bảo cậu sắp làm ba rồi?”Trần Trạc Thanh: “???”Sau khi nghe giải thích, anh mới biết sáng nay đã có một hiểu lầm lớn.Nhân dịp mọi người đông đủ, anh cũng tiện đính chính: “Nếu có tin vui, tôi sẽ báo ngay.”Cùng thời điểm, Nhan Linh cũng liên tục nhận được lời chúc mừng, ánh mắt mọi người còn vô thức hướng về bụng cô, thậm chí có người nhỏ giọng bàn tán về kích thước vòng hai của cô.Sau giờ làm, Nhan Linh gặp Trần Trạc Thanh, nghe anh kể lại chuyện buổi sáng, lúc này cô mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.Nhan Linh thắc mắc: “Bụng em bây giờ lớn đến mức trông như có thai à?”Trần Trạc Thanh trấn an: “Không có đâu.”Lời thì nói vậy, nhưng về đến nhà, Nhan Linh lại ăn ít hơn bình thường, khẩu phần giảm hẳn một nửa.Liên tục mấy ngày đều như vậy, ngay cả khi Tư Kỳ rủ đi ăn khuya, cô cũng từ chối.Nhan Linh: “Mình phải giảm cân.”“Excuse me? Ai giảm cân cơ?” Tư Kỳ nghe xong liền lên án cô: “Nếu cậu giảm cân nữa thì mình sống sao đây?”Tư Kỳ tỏ vẻ nghiêm túc: “Mình có giảm cân một thời gian, cảm giác vòng một cũng nhỏ đi, thế nên giảm cân không tốt đâu!”“…”Nhan Linh không ngờ điều cô ấy để tâm lại là chuyện này.Cô liền đổi chủ đề, hỏi muộn thế này rồi, sao cô ấy còn ở ngoài.Tư Kỳ: “Mình vừa quay xong show thực tế, cái lần trước mình kể cậu đấy, giờ đang ăn mừng với mọi người.”Nhan Linh: “Anh Thịnh cũng ở đó à?”“Có.” Tư Kỳ nghiến răng: “Tên đó dai như đỉa ấy!”Khi nhận lời tham gia chương trình này, cô nàng cược rằng Thịnh Đông Đình sẽ không tham gia, ai ngờ anh ta thực sự xuất hiện.Nhưng đã đồng ý với đạo diễn rồi, nếu bỏ ngang thì không hay, thế nên cô chỉ có thể tiếp tục quay.Nhan Linh đoán rằng khi chương trình này phát sóng, fan couple trên mạng chắc chắn sẽ phát cuồng.Nhan Linh hỏi: “Tư Kỳ, cậu đã bao giờ nghĩ đến chuyện quay lại với anh ấy chưa?”“Ngay cả cậu cũng hỏi mình chuyện này à?” Trước đây, người đại diện của cô từng hỏi một lần, và câu trả lời vẫn như cũ: “Chưa từng nghĩ đến.”Nhan Linh: “Thật không?”Tư Kỳ: “Nghĩ cũng chẳng để làm gì, anh ta có chủ động nói gì với mình đâu.”Cả hai cứ giữ mãi trạng thái mập mờ như vậy, chẳng ai chịu chủ động bước trước.Tư Kỳ không muốn cúi đầu trước, mà với tính cách kiêu ngạo của Thịnh Đông Đình, anh ta cũng không đời nào chịu thua.Tư Kỳ không muốn là người chủ động yêu, mà là người được yêu.Đặc biệt khi nhìn vào tình cảm giữa Nhan Linh và Trần Trạc Thanh, cô càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.Cùng là đàn ông, những gì Trần Trạc Thanh có thể làm, tại sao Thịnh Đông Đình lại không?Trừ khi… tình cảm của anh chưa đủ sâu đậm.Mà cô thì cần một tình yêu đủ lớn để có thể trao trọn trái tim.“Thôi, đừng nhắc đến anh ta nữa.” Tư Kỳ nhíu mày, chỉ cần nghĩ đến Thịnh Đông Đình là cô lại thấy phiền, chẳng muốn tiếp tục chủ đề này.Bên kia có người gọi tên cô, Tư Kỳ vốn chỉ định ra ngoài hít thở một chút, giờ cũng đến lúc quay lại. Trước khi cúp máy, cô bỗng dưng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.“Chẳng lẽ mình hoa mắt? Sao lại thấy em họ cậu ở đây?”Nhan Linh: “Nhan Sâm?”“Đúng vậy.”Tư Kỳ thấy một chàng trai có gương mặt rất giống Nhan Sâm đang đứng trước một đôi nam nữ. Cô nhanh chóng nhận ra cô gái kia: “Cả Phương Tử Hân cũng ở đó nữa. Cô ta vẫn chưa chia tay em họ cậu à?”Nhan Linh: “Chia tay rồi.”Hồi Tết về nhà, cô thấy Nhan Sâm ủ rũ cả ngày, hỏi Nhan Nhân mới biết là hai người họ đã chia tay.Cô cũng không ngạc nhiên lắm, vì ngay từ đầu cô đã đoán được họ sớm muộn gì cũng kết thúc.“Nhìn thế này, có vẻ còn dây dưa chưa dứt đấy.” Tư Kỳ nhìn tình hình trước mắt, phân tích: “Mà cô ta đã có người mới rồi.” Cô đang nói thì đột nhiên kêu lên: “Chết tiệt!”“Em họ cậu đánh người ta rồi.”Nhan Linh giật mình: “Gửi địa chỉ cho mình, mình qua ngay!”Nhưng đến nơi thì cảnh sát đã có mặt.Nơi Tư Kỳ tổ chức tiệc tối nay là một quán bar nhỏ khá kín đáo.Dù tính riêng tư cao, nhưng để tránh bị chụp lén rồi lan truyền tin đồn, cô đã báo cho Nhan Linh xong thì lặng lẽ đứng sang một bên quan sát.Bên quầy bar, cuộc ẩu đả đã thu hút không ít ánh nhìn. Nghe người ta bàn tán, hóa ra là bạn trai cũ của một cô gái đến gây chuyện, đánh cả bạn trai hiện tại của cô ta.Nhan Sâm siết chặt nắm đấm, mắt đỏ hoe khi thấy Phương Tử Hân lo lắng hỏi han người đàn ông trước mặt. Cậu vẫn còn muốn vung tay lên, nhưng ngay lúc đó, một giọng nữ quen thuộc vang lên giữa đám đông: “Nhan Sâm, dừng tay!”Nhan Linh bước đến, ánh mắt lạnh lùng pha chút nghiêm nghị, rõ ràng là đang giận.“Chị.”Thấy cô xuất hiện, Nhan Sâm lập tức biến thành cún con ngoan ngoãn, ánh mắt đầy vẻ ấm ức.Cảnh sát mặc đồng phục bước tới, nói rằng họ cần đưa những người liên quan về để lấy lời khai. Nhan Linh đứng chắn trước mặt em trai, giọng nói dịu đi đôi chút: “Tôi là chị của cậu ấy, tôi có thể đi cùng được không?”“Được.”Đến lúc này, cô mới nhìn rõ người đàn ông đứng cạnh Phương Tử Hân.Là người cô đã lâu không gặp, Vệ Lân.Sau khi nhìn thấy cô, Vệ Lân rõ ràng cũng nhận ra, khóe môi mang theo vết thương nhưng vẫn nhếch lên một nụ cười đầy thú vị.Phương Tử Hân thấy biểu cảm này của anh ta, trong lòng lạnh đi, ánh mắt nhìn Nhan Linh tràn đầy địch ý.Mọi người cùng nhau đến đồn cảnh sát.Từ khi Nhan Linh xuất hiện, Nhan Sâm liền trở nên rất ngoan ngoãn, trông như thể đã biết lỗi.Cảnh sát hỏi lý do ẩu đả, Vệ Lân chỉ tay về phía Nhan Sâm: “Hỏi cậu ta đi, cậu ta ra tay trước.”Nhan Sâm thấy thái độ ngang tàng của anh ta, lập tức bùng lên cơn giận: “Hắn ta quyến rũ bạn gái của tôi!”“Nhan Sâm, chúng ta đã chia tay rồi.” Phương Tử Hân lập tức lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, “Lời tôi đã nói rất rõ ràng, sao cậu vẫn cứ dây dưa mãi? Cậu có biết như vậy rất phiền phức không?”Ánh mắt cô ta nhìn cậu không còn chút yêu thương nào nữa, chỉ còn lại sự chán ghét không che giấu.Vệ Lân lại cố tình đổ thêm dầu vào lửa: “Nghe chưa? Cậu rất phiền đấy.”Nhan Linh lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Anh có thể im lặng không?”“Được thôi.” Vệ Lân giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng, giọng nói lại mang theo chút trêu chọc: “Tôi nghe lời em.”Sắc mặt Phương Tử Hân càng thêm khó coi. Bạn trai hiện tại của cô lại đang trêu chọc một người phụ nữ khác ngay trước mặt cô ta.Mà người đó lại chính là người cô ta ghét cay ghét đắng.Phương Tử Hân quay sang Nhan Linh, lạnh lùng nói: “Nhan Linh, cô cũng thật phiền phức. Sao lúc nào tôi cũng phải gặp cô vậy?”Cô ta đã rời khỏi tập đoàn Thịnh thị, cũng chia tay với Nhan Sâm, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc gặp lại Nhan Linh.“Phương Tử Hân, cô đang nói chuyện kiểu gì với chị tôi đấy?” Nhan Sâm nghe thấy giọng điệu của cô ta thì lập tức bùng nổ.Cô ta nói gì cậu cũng không để tâm, nhưng cô ta không thể nói chị cậu như vậy.Phương Tử Hân thấy cậu bảo vệ Nhan Linh như vậy, bỗng cảm thấy tình cảm mà cậu dành cho cô trước đây có lẽ cũng chẳng là gì cả.Trong lòng cậu, cô – người bạn gái trước đây – thậm chí còn không quan trọng bằng Nhan Linh.Những uất ức tích tụ bấy lâu trong lòng Phương Tử Hân cuối cùng cũng bộc phát: “Tại sao tôi không thể nói chứ? Tôi ghét cô ta chết đi được! Chỉ vì cô ta xinh đẹp mà suốt ngày quyến rũ đàn ông!”“Trong lớp chúng tôi, bọn con trai đều thích cô, Ninh Thần cũng thích cô.” Cô ta cười lạnh, giọng nói đầy châm biếm: “Bây giờ ngay cả Trần Trạc Thanh cũng thích cô, cô thật có bản lĩnh.”Nhan Sâm tức giận đập bàn, đứng bật dậy: “Phương Tử Hân, tôi không cho phép cô nói về chị tôi như vậy!”Hai viên cảnh sát đang ghi chép lời khai đưa mắt nhìn nhau.Chẳng phải cậu thanh niên này vừa nãy còn yêu cô gái kia đến chết đi sống lại sao? Vì cô ta mà đánh nhau với bạn trai hiện tại của cô ta cơ mà? Sao bây giờ lại cãi nhau to như vậy?Vệ Lân ở bên cạnh nghe hết từ đầu đến cuối, ánh mắt vẫn như thợ săn nhìn con mồi, nhìn chằm chằm Nhan Linh: “Nhiều người thích em như vậy, sao lại không thể có thêm tôi?”Cảnh sát: “???”Cái diễn biến này là sao đây?Bạn trai hiện tại của cô gái này sao lại đi ve vãn chị của bạn trai cũ cô ta?Nhan Linh lạnh lùng nhìn anh ta, không nói một lời.Nhan Sâm tức đến mức chỉ vào mặt Phương Tử Hân: “Cô xem cô tìm được loại đàn ông gì thế này? Đúng là ong bướm lăng nhăng, còn muốn quyến rũ cả chị tôi?”“Đừng có mơ! Phì!”Nếu tiếp tục tranh cãi như vậy, e rằng lại đánh nhau nữa mất, một viên cảnh sát bèn lên tiếng ngăn lại: “Im lặng!”“Bây giờ hỏi mọi người, muốn hòa giải hay xử lý theo pháp luật?”Nhan Sâm theo phản xạ nhìn sang Nhan Linh, để cô quyết định.Nhan Linh hỏi: “Có thể hòa giải không?”“Không thể.” Phương Tử Hân dứt khoát từ chối, không để lại chút tình cảm nào cho người bạn trai cũ, “Hắn ta đánh bạn trai tôi, không thể bỏ qua được.”Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Nhan Linh lúc này, có lẽ cô ta sẽ cầu xin tha thứ cho Nhan Sâm.Cô ta muốn xem thử, Nhan Linh sẽ hạ mình như thế nào.“Nếu hai người không đồng ý, vậy thì xử lý theo pháp luật đi.” Nhan Linh lập tức đổi giọng.Cô lấy điện thoại từ trong túi, định gọi cho Trần Trạc Thanh, nhờ anh tìm luật sư giúp đỡ.Đúng lúc này, một viên cảnh sát bước vào, phía sau là một người đàn ông trung niên mặc vest, tay cầm cặp tài liệu, tự giới thiệu mình là luật sư đại diện của Nhan Sâm.Nhan Linh nhanh chóng nhận ra người này, liền lên tiếng chào hỏi: “Chú Chung, lâu rồi không gặp.”“Chào cô chủ.”Người đến là Chung Chính, luật sư trưởng của Tập đoàn Hoa Nhan. Kể từ khi tốt nghiệp đại học, ông đã làm việc dưới trướng Nhan Túc suốt nhiều năm, có danh tiếng khá cao trong giới luật sư.“Cô Nhan, không cần phải làm lớn chuyện thế này đâu.” Vệ Lân cho rằng Chung Chính là do Nhan Linh gọi đến. Anh ta nhận ra vị luật sư này, trước đây từng thấy ông xuất hiện bên cạnh Nhan Túc.Anh ta lau vết thương ở khóe miệng, tỏ ra dễ nói chuyện: “Nhà họ Vệ chúng tôi và nhà họ Nhan vốn có quen biết. Nể mặt bác Nhan, chuyện này tôi không chấp nhặt nữa.”Xem như chịu một chút thiệt thòi để sau này Nhan Túc có thể nể mặt hắn cũng đáng.Hiện tại nhà họ Vệ vẫn chưa hoàn toàn đứng vững trong nước, không thể đắc tội với nhà họ Nhan, điều này hắn hiểu rất rõ.“Anh Vệ đúng là độ lượng.” Nhan Linh khẽ mỉm cười.“Nhưng có sai thì phải sửa.” Cô nhìn sang Nhan Sâm, vẻ mặt nghiêm túc: “A Sâm, là em ra tay trước, em sai rồi. Mau xin lỗi anh Vệ đi.”Nhan Sâm cũng là người biết tiến biết lùi, lập tức nói: “Xin lỗi.”Vệ Lân: “Tôi chấp nhận.”Cảnh sát thấy sự việc đã giải quyết ổn thỏa, liền để bọn họ ký vào biên bản rồi thả người.Phương Tử Hân vẫn chưa cam tâm: “Anh cứ thế mà bỏ qua à? Cậu ta đánh anh thành ra thế này?”Vệ Lân bật cười giễu cợt: “Chẳng lẽ cô muốn tôi vì cô mà đắc tội nhà họ Nhan?”Phương Tử Hân vừa rồi đã nghe hắn nhắc đến “nhà họ Nhan”, nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì: “Nhà họ Nhan nào? Nhà họ Nhan nào chứ?”“Còn nhà họ Nhan nào nữa? Nhà họ Nhan ở Thanh Thành ấy.”Vệ Lân nhìn cô ta, không biết cô giả ngu hay thật sự không biết gì: “Tôi đúng là đã đánh giá thấp cô rồi. Bạn trai cũ của cô lại là thiếu gia nhà họ Nhan cơ đấy.”Thiếu gia nhà họ Nhan… Nhan Sâm?Sao có thể? Ba mẹ cậu ta chẳng phải chỉ là giáo viên thôi sao?Bỗng nhiên cô nhớ ra, trước đây Nhan Sâm thực tập ở Thanh Thành, chính là trong Tập đoàn Hoa Nhan.Nhưng cô nhớ rất rõ, chủ tịch Hoa Nhan, Nhan Túc, không có con trai, chỉ có một cô con gái.Khoan đã, lúc nãy vị luật sư kia gọi Nhan Linh là “cô chủ”.Vậy nên, Nhan Linh chính là con gái của Nhan Túc?Điều này sao có thể? Trước nay cô ta chưa từng nhắc đến chuyện này!“Nhìn cô thế này, trông có vẻ hối hận rồi?” Vệ Lân thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ta, liền đoán cô ta thật sự không biết thân phận của bạn trai cũ, “Vậy thì e là cô chọn sai ‘cây hái tiền’ rồi. Tôi không giống tên nhóc đó đâu, vừa ngốc vừa nhiều tiền.”“Nhưng giờ thì, ngay cả ‘cây hái tiền’ là tôi, cô cũng mất luôn rồi.”Phương Tử Hân lập tức bừng tỉnh: “Anh có ý gì?”Vệ Lân: “Không hiểu tiếng người à? Ý tôi là chia tay.”Một người phụ nữ mà thôi, dù sao thì anh ta cũng đã chơi chán rồi.Mặc cho Phương Tử Hân hét lên phía sau, anh ta xoay người định rời đi.Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt anh ta.Người bước xuống từ xe, anh ta cũng nhận ra.Là Trần Trạc Thanh.Thấy anh ta, Trần Trạc Thanh thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.Vừa rồi khi Nhan Linh gọi cho anh, anh vẫn đang họp. Một lát sau mới thấy tin nhắn của cô, nói rằng Nhan Sâm đánh nhau, cô phải đến xem sao.Anh lái xe đến quán bar theo địa chỉ cô gửi, nhưng lúc đó mọi người đã rời đi.Gọi lại cho cô thì không liên lạc được, hỏi thăm nhân viên quán bar mới biết họ đã đến đồn cảnh sát gần đó.Trên đường lại bị kẹt xe mất một lúc, bây giờ mới đến nơi.“Đã lâu không gặp.” Vệ Lân là người lên tiếng trước, giọng điệu vẫn đầy khiêu khích: “Thủ đoạn của anh cũng được đấy, nhanh như vậy đã hốt được Nhan Linh rồi.”Anh ta từng nghe cha mình nói qua, đại tiểu thư nhà họ Nhan đã bí mật đăng ký kết hôn với người đàn ông họ Trần của tập đoàn Thịnh thị.Kết hôn và yêu đương là hai chuyện khác nhau.Giờ thì anh đã trở thành con rể của nhà họ Nhan.Đáp lại lời anh ta là một cú đấm móc trái từ người đàn ông đối diện.Nhan Sâm vừa vặn chứng kiến cảnh tượng này, lập tức vỗ tay hoan hô: “Anh rể, đánh hay lắm!”Cậu còn chưa thấy đủ náo nhiệt, bèn bồi thêm một câu: “Hắn vừa nãy còn muốn tán tỉnh chị em nữa đấy.”Cảnh sát nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vội vàng chạy ra kiểm tra: “Đánh nhau ngay trước cửa đồn cảnh sát? Các cậu thật sự coi chúng tôi như không khí đấy à?”Nhan Linh: “…”Cô thầm nghĩ, tiêu rồi.Lại phải vào trong lấy lời khai một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro