Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 65

Nguyệt Tầm Tinh

2025-03-17 02:51:37

May mà Chung Chính kịp thời ra mặt hòa giải, nói chuyện tử tế với cảnh sát.Vệ Lân lúc đó chỉ là buột miệng nói bừa, vốn không muốn dây dưa với kẻ điên như Trần Trạc Thanh. Anh ta hất tay bỏ đi: “Hôm nay đúng là xui xẻo.”Sau lưng anh ta, Phương Tử Hân vẫn đứng yên tại chỗ, chưa thể hoàn hồn sau những gì vừa biết được.Nhan Linh đột nhiên bước đến trước mặt cô ta. Phương Tử Hân cứ tưởng cô đến để cười nhạo mình, nhưng lại nghe thấy câu hỏi: “Người cậu thích…”Nhan Linh quan sát sự thay đổi trên gương mặt cô ta, giọng nói chậm rãi: “Là Ninh Thần? Hay là Trần Trạc Thanh?”Cô ta không trả lời, rõ ràng là không muốn đáp lại câu hỏi này.Nhưng Nhan Linh đã biết đáp án.Là Ninh Thần.Vừa rồi khi nghe thấy tên anh ấy, ánh mắt cô ta thoáng qua một tia căng thẳng.Bảo sao khi hồi cấp ba Phương Tử Hân không thích mình.Nhan Linh đột nhiên hiểu ra vì sao hai người lại từ bạn bè trở thành đối địch.Vì cô ta thích Ninh Thần.Mà hồi cấp ba, người thân thiết với Ninh Thần nhất chính là mình.Cô ta có lẽ đã tin vào những tin đồn trong trường, nghĩ rằng cô và Ninh Thần là một đôi.Chuyện của Tư Kỳ chỉ là giọt nước tràn ly khiến hai người hoàn toàn trở mặt.Còn Ninh Thần, mới là lý do sâu xa nhất.Phương Tử Hân thấy tâm tư mình bị vạch trần, cũng không che giấu nữa: “Đúng, tôi ghen tị với cậu.”Tôi ghen tị với thành tích học tập của cậu, ghen tị với việc người tôi thích lại thích cậu.Ban đầu, cô ta thật lòng muốn làm bạn với Nhan Linh.Nhưng Nhan Linh luôn giỏi hơn cô ta ở mọi mặt.Thủ khoa toàn khối là Nhan Linh. Thi đấu giành giải cũng là cô. Người được thầy cô, bạn bè bàn tán nhiều nhất cũng là cô.Thậm chí, ngay cả người cô ta thích cũng như vậy.Cô ta từng thấy Ninh Thần đi học cùng Nhan Linh, tan học chờ cô để cùng về nhà, hai người gần như không rời nhau trong trường.Có lần Ninh Thần ghé qua lớp tìm Nhan Linh, còn mang theo đồ ăn ngon cho cô, tiện thể cười nói với Phương Tử Hân: “Làm phiền cậu đưa cái này cho Nhan Linh nhé.”Anh chỉ biết cô ta là bạn của Nhan Linh, nhưng chưa từng nhớ tên cô ta.Mà cô ta, ngay cả thích một người cũng không dám nói ra.“Buồn cười thật đấy.” Nhan Linh cảm thấy khó hiểu, “Cậu thích ai là chuyện của cậu, liên quan gì đến tôi?”Phương Tử Hân nghẹn lời.Nhan Linh quay lại vẫy tay với Nhan Sâm, ra hiệu cậu lại gần.“Giữa cậu và em trai tôi đã không còn gì nữa, sau này cũng chẳng cần gặp lại.”Nhan Linh nhìn về phía Nhan Sâm, câu này cũng là nói cho cậu nghe: “Nếu còn gì muốn nói, tốt nhất nói một lần cho xong đi.”Nhan Sâm cúi đầu, không nhìn Phương Tử Hân.Cậu đang đợi, đợi xem cô ta có điều gì muốn nói với mình không.Nhưng chờ mãi, cô ta vẫn không mở miệng.Nhan Sâm hoàn toàn thất vọng, lắc đầu: “Không có gì để nói nữa.”Cậu cũng không còn gì để nói với cô ta nữa rồi.–Sau khi Chung Chính giải quyết xong với cảnh sát, ông chuẩn bị rời đi.Nhan Linh: “Cháu làm phiền chú một chuyến rồi.”“Chuyện nhỏ.” Chung Chính vẫn chỉ đáp hai chữ, nhưng khi nhìn sang Nhan Sâm, vẻ mặt có chút bất lực: “Chỉ là, chủ tịch đã biết chuyện này rồi. Cậu ba, ngày mai cậu nên về nhà họ Nhan một chuyến đi.”Nhan Sâm nghe xong, mặt liền ảo não: “Xong rồi, nếu bác cả biết thì chẳng phải ba con cũng biết luôn sao?”“Chị, chị phải giúp em đó!” Cậu kéo tay áo Nhan Linh, làm nũng.Nhan Linh: “Bây giờ mới biết sợ à? Lúc ra tay đánh người sao không thấy sợ?”Nhan Sâm vò đầu, bực bội: “Chỉ là lúc đó em nhất thời nóng giận thôi.”Cậu tự nhận mình đã rất chiều chuộng Phương Tử Hân, vậy mà cô ta lại đột nhiên nói muốn chia tay. Cậu buồn suốt một thời gian dài.Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nghe bạn bè nói cô ta đã có bạn trai mới, hai người còn dính nhau như keo.Nhan Sâm chỉ muốn xem thử, rốt cuộc mình thua kém gì người đó.Khi tới quán bar, cậu đã thấy hai người họ hôn nhau, hơn nữa là do Phương Tử Hân chủ động. Lửa giận trong lòng cậu lập tức bùng lên.Nghe xong, Nhan Linh mới lên tiếng: “A Sâm, chia tay không nhất định là do em sai. Có lẽ là do hai người không hợp nhau.”Nhan Sâm cúi đầu, im lặng, vẫn mang vẻ mặt của một chú cún con bị bỏ rơi.Nhan Linh thở dài: “Ngày mai chị sẽ đi cùng em về nhà cũ.”“Thật ạ?” Đôi mắt Nhan Sâm lập tức sáng lên.Cậu quay sang nhìn Trần Trạc Thanh, giọng đầy mong chờ: “Anh rể, anh cũng sẽ đi cùng chứ?”Trần Trạc Thanh: “Anh nghe lời chị em.”Nhan Sâm lập tức làm nũng với Nhan Linh lần nữa. Nhan Linh thật sự không chịu nổi cậu ta, đành gật đầu.Hôm sau, cô xin Thịnh Tây Vũ nghỉ nửa ngày để cùng Nhan Sâm về Thanh Thành.Trên đường đi, họ đón Nhan Sâm lên xe. Sáng sớm cậu đã bị mẹ gọi điện bắt về nhà.Chưa kịp bước vào cửa, đã nghe thấy giọng oang oang của chú hai Nhan Lệ: “Nó còn dám vác mặt về à? Nghe nói còn bị tống vào đồn cảnh sát? Với cái thân hình còm nhom của nó mà dám đánh nhau á?”Nhan Sâm vừa vào cửa đã cúi đầu nhận lỗi: “Ba, con vác mặt về rồi đây.”Nhan Lệ: “Đừng có gọi tôi là ba, cậu mới là ba tôi đó!”Nhan Sâm: “…”Nhan Lệ còn định mắng thêm vài câu, nhưng khi thấy Nhan Linh bước vào sau lưng cậu, sắc mặt lập tức đổi 180 độ: “Linh Linh cũng về à?”Nhan Linh: “Con chào chú hai.”Trần Trạc Thanh đứng bên cạnh cũng lần lượt chào hỏi các trưởng bối trong nhà.Sự chú ý của mọi người nhanh chóng chuyển từ chuyện Nhan Sâm đánh nhau sang việc Nhan Linh trở về.Nhan Linh giải thích: “Hôm qua ở Thâm Thành con tình cờ gặp A Sâm. Chuyện bên sở cảnh sát đã được giải quyết ổn thỏa rồi, mọi người đừng lo lắng.”Hôm qua chú Chung cũng đã gọi điện về báo cáo, nói rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng, lúc đó còn có Nhan Linh đi cùng.Nhan Lệ: “Cũng may là có con ở đó.”May mà sự việc không bị làm ầm lên, bên kia cũng không truy cứu thêm.Nhan Sâm chỉ bị ba cậu mắng một trận, thêm vào đó là lệnh cấm túc một thời gian, không được ra khỏi nhà.Nhan Nhân có phần khó hiểu với hành động của em trai: “Rốt cuộc là em thích cô ta ở điểm nào? Đáng để em đánh nhau vì cô ta như vậy à?”Nhan Sâm: “Chị không hiểu đâu, đó là mối tình đầu của em.”“Vậy thì ánh mắt của em kém thật đấy.” Nhan Nhân cười nhạt: “Em có biết cô ta bắt cá bao nhiêu tay không?”Nhan Sâm: “Chị nói gì cơ?”Nhan Nhân thấy cậu em ngốc nghếch này hoàn toàn không biết gì, bèn nói sơ qua cho cậu nghe.Ban đầu cô cũng không rõ, nhưng tối qua lúc Nhan Sâm đánh nhau trong quán bar, một người bạn của cô tình cờ có mặt.Nghe người ta nói chuyện, mới biết Phương Tử Hân vốn dĩ có không ít “bạn trai” cùng lúc.Nhan Sâm chẳng qua chỉ là con cá ngu ngốc nhất trong cái “ao cá” đó thôi.Nhan Nhân: “Em trai ngốc của chị à, tỉnh táo lại đi.”Nhan Sâm nghe xong, càng thêm chán nản.Hóa ra, mầm tình đầu tiên mà cậu gieo xuống còn chưa kịp nảy mầm đã bị nhổ tận gốc.Dưới sự níu kéo của bà nội, Nhan Linh ở lại ăn một bữa cơm trưa.Bình thường, chỉ buổi tối Nhan Túc mới về nhà ăn cơm, nhưng hôm nay hiếm khi thấy ông xuất hiện vào bữa trưa.Nhìn thấy bóng dáng Nhan Linh, ông chủ động lên tiếng: “Về rồi à.”Nhan Linh: “Vâng.”Cô chỉ đáp một chữ, giọng điệu có phần lạnh nhạt.Trần Trạc Thanh theo lệ chào hỏi ông một tiếng: “Chào bác Nhan.”Nếu là trước đây, Nhan Túc sẽ không thèm đáp lại, nhưng hôm nay ông hiếm hoi gật đầu một cái.Chi tiết nhỏ này khiến cả Nhan Linh và Trần Trạc Thanh đều ngạc nhiên.Lúc ăn cơm, hai cha con không trò chuyện nhiều, nhưng ít nhất hôm nay ông không cất lên những lời giáo huấn quen thuộc.Dường như ông về đây chỉ để dùng bữa, ăn xong thì lại vội vã rời đi.…“Nhan Linh! Nhan Linh!”Giọng của Viên Viên kéo Nhan Linh ra khỏi dòng suy nghĩ về bữa cơm trưa nay.Sau khi từ Thanh Thành trở về, cô đi thẳng đến công ty, vừa kịp giờ làm buổi chiều.Nhan Linh: “Sao thế?”“Gọi mấy tiếng mà cô không nghe, đang thất thần cái gì vậy?” Viên Viên chỉ lên tầng trên: “Vừa nãy tôi đi đưa tài liệu, gặp tổng giám đốc Thịnh. Anh ấy bảo cô có thời gian thì lên văn phòng một chuyến.”Nhan Linh: “Ừm, cảm ơn nhé.”Ra khỏi thang máy, cô chào mấy thư ký của văn phòng tổng giám đốc, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.“Vào đi.”Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nhan Linh bước vào liền thấy Trần Trạc Thanh.Anh đứng trước bàn làm việc, trên người mặc chiếc áo len cổ lọ màu đen mà cô đan cho anh. Màu đen càng làm nổi bật gương mặt trắng lạnh lùng của anh.Chiếc áo hơi ôm sát, rất kén dáng người, nhưng mặc trên người anh lại càng tôn lên nét cấm dục, làm nổi bật bờ vai rộng cùng đường nét cánh tay rõ ràng.Anh cầm trong tay một tập hồ sơ màu xanh, đang trao đổi với Thịnh Tây Vũ đang ngồi trên ghế.Nhìn thấy cô, khóe mày anh khẽ nhướng lên, nụ cười cũng lặng lẽ xuất hiện nơi khóe môi.Thịnh Tây Vũ vui vẻ khoe công: “Tôi chu đáo chưa? Cố ý tạo cơ hội cho hai người gặp nhau đó.”Nhan Linh: “……”Có nên nói cho anh ta biết rằng mười mấy phút trước cô và Trần Trạc Thanh còn cùng nhau vào công ty không nhỉ?Trần Trạc Thanh nhìn Thịnh Tây Vũ, vẻ mặt như cười như không: “Vậy tôi nên cảm ơn cậu? Vì đã bắt cô ấy phải đi một chuyến đặc biệt thế này?”Lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, Thịnh Tây Vũ cười “hì hì” mấy tiếng, bỗng dưng trở nên mạnh mẽ: “Được thôi, vậy giờ cậu ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô nàng phiên dịch.”Trần Trạc Thanh: “Chuyện gì mà tôi không thể nghe?”Thịnh Tây Vũ: “Bí mật thương mại.”Trần Trạc Thanh: “Có bí mật thương mại nào mà tôi không biết sao?”Thịnh Tây Vũ: “Không nói cho cậu biết.”Trần Trạc Thanh dứt khoát quăng tập hồ sơ màu xanh trong tay xuống trước mặt Thịnh Tây Vũ, không nói gì, nhưng vẻ mặt thì như muốn viết thẳng lên trán: “Tôi không làm nữa.”Thịnh Tây Vũ: “……”Nhan Linh cảm giác mình như đang chứng kiến một trận cãi vã giữa hai đứa trẻ tiểu học.Cô quay lại chủ đề chính, hỏi Thịnh Tây Vũ có phải có công việc gì cần giao cho cô không.Thực ra chẳng có bí mật thương mại gì cả, Thịnh Tây Vũ cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Tháng sau có một buổi ra mắt thương hiệu, khá nhiều khách hàng nước ngoài sẽ đến tham dự, cần cô làm thông dịch nối tiếp.”“Buổi tối còn có tiệc chiêu đãi, cô cũng tham gia luôn đi.”Nhan Linh gật đầu, ghi nhớ ngày tổ chức sự kiện để lát nữa nhập vào ghi chú.“Được, tôi sẽ chuẩn bị trước.”Cô vừa định quay người rời đi thì Trần Trạc Thanh đưa tay giữ cô lại.Ngón tay anh nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay cô, một động tác tự nhiên mà thân mật.“Buổi tối ăn ở nhà hay ra ngoài?” Anh hỏi.Nhan Linh đáp: “Ăn ở nhà đi, chắc dì có nấu cơm.”Trần Trạc Thanh: “Được.”Anh vẫn chưa buông tay. Nhan Linh khẽ hất cằm, ánh mắt ra hiệu: “Buông ra đi, em phải về làm việc rồi.”Trần Trạc Thanh không nhúc nhích.Nhan Linh bật cười trước hành động trẻ con vô cớ của anh, dịu giọng dỗ dành: “Trần Trạc Thanh, ngoan nào.”Lần này anh ngoan ngoãn buông tay, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo cô.Mỗi lần anh nhìn cô bằng ánh mắt đó, Nhan Linh lại không nỡ cứng rắn với anh.Cô kiễng chân, nhanh chóng hôn lên má anh một cái, khóe mắt cong lên, còn khen một câu: “Ngoan lắm.”Thịnh Tây Vũ tận mắt chứng kiến cảnh này, trong lòng dâng lên một cảm giác khó diễn tả.Đây là cảnh con người thuần hóa chó sói lớn sao?Anh ta có nên xem không?Nhan Linh vẫn chưa quen thể hiện tình cảm công khai trước mặt người khác, hôn xong liền nhanh chóng chuồn đi.Sau khi cô rời đi, Trần Trạc Thanh vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo hướng cửa ra vào.Đúng lúc này, một thư ký ôm tài liệu bước vào, chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Thịnh Tây Vũ bỗng lên giọng, bắt chước kiểu điệu đà của Nhan Linh: “Trần Trạc Thanh, ngoan một chút nào~”Đáp lại anh ta là một ánh mắt lạnh lẽo từ người đàn ông đối diện.Trần Trạc Thanh: “Cậu không thấy ghê tởm à?”Thịnh Tây Vũ: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Số ký tự: 0