Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 67
Nguyệt Tầm Tinh
2025-03-17 02:51:37
“Không được.”Anh lặp lại một lần nữa, có lẽ nhận ra giọng điệu mình quá mạnh mẽ, nên giãn ra một chút, thêm hai chữ: “Được không?”Mệnh lệnh bỗng chốc biến thành lời thỉnh cầu.Nhan Linh bị anh ôm vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của anh, ghé sát má, nói: “Nhưng em không còn cái váy nào khác rồi.”Trần Trạc Thanh: “Vậy cái váy em mặc lúc họp báo ban nãy đâu?”Nhan Linh: “Cái đó em mặc cả ngày rồi mà.”Trần Trạc Thanh: “Không thể mặc tiếp sao?”Nhan Linh vừa định mở miệng thì bất giác nghiêng đầu tránh đi, hơi thở trở nên có phần rối loạn: “Anh nói chuyện đàng hoàng đi, đừng có hôn.”“Tại sao không được hôn?” Anh hôn lên cổ cô, rồi từ từ di chuyển lên trên, môi chạm vào môi cô, thì thầm: “Vợ anh xinh đẹp thế này cơ mà.”Ghép lại thành một câu trọn vẹn—“Vợ anh xinh đẹp thế này, tại sao không được hôn?”“Sẽ để lại dấu vết mất, lát nữa em còn phải ra ngoài gặp người ta.” Nhan Linh khó khăn lắm mới nói được một câu trọn vẹn.Cô có chút bực mình đập nhẹ vào vai anh, muốn đẩy anh ra nhưng không thành công.Không những không chịu nghe, Trần Trạc Thanh còn mạnh tay hơn, vòng tay ôm lấy eo cô siết chặt lại.Nhan Linh va vào ngực anh, rắn chắc, cô khẽ kêu một tiếng: “Cứng quá.”Trần Trạc Thanh bật cười trầm thấp: “Cái gì cứng?”Nhan Linh: “…”Nghe ra ẩn ý trong lời anh, cô quyết định không trả lời nữa.Trần Trạc Thanh không còn thỏa mãn với những nụ hôn đơn thuần. Tay đang ôm eo cô dần dịch lên, lòng bàn tay chạm vào một vùng mềm mại, nhẹ nhàng vuốt v3.Nhan Linh vô cùng nhạy cảm, bàn tay đặt lên ngực anh đẩy ra, nhưng lại không đẩy mạnh, như thể vừa muốn kháng cự lại vừa dung túng.Thậm chí, cô bắt đầu có phản ứng với hành động của anh.Nhưng rồi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.Một dòng ấm nóng truyền đến từ vùng bụng dưới. Cô lập tức nhận ra điều gì đó, mạnh mẽ đẩy anh ra.Trần Trạc Thanh đang đắm chìm trong cơn mê, hoàn toàn không phòng bị, bị đẩy lùi ra sau, đầu đập vào cửa tủ, phát ra một tiếng “cộp” không nhẹ cũng không nặng.Anh nhắm mắt lại, nhíu mày.Nhan Linh vội vàng xin lỗi: “Em xin lỗi—”“Em không cố ý đâu.” Cô dùng giọng điệu dỗ dành, ghé lại gần muốn xem vết thương của anh.Trần Trạc Thanh xoa xoa chỗ bị đụng, nói một câu: “Không sao.”Thậm chí còn có tâm trạng đùa cợt: “Anh chưa bị đụng đến ngốc đâu.”Nhan Linh: “…”Cô không nhịn được bật cười, biết anh đang an ủi mình, cảm giác áy náy trong lòng cũng vơi đi đôi chút.Lúc này, cơn đau từ bụng dưới bắt đầu rõ ràng hơn.Nhan Linh đưa tay ôm bụng, ý thức được điều gì đó.“Trần Trạc Thanh, hình như bà dì em tới rồi.”“…”Anh ngẩn ra một chút, sau đó hỏi:“Ai?”Bộ não anh như đứng hình trong giây lát, chỉ tiếp nhận được hai chữ “bà dì”.Nhan Linh mở miệng, rồi lại nhìn anh, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện một biểu cảm gọi là “bất lực”.Cô nghiêm túc nói: “Trần Trạc Thanh, có khi anh bị đụng đến ngốc thật rồi đấy.”Trần Trạc Thanh: “…”Lúc này anh mới nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc, liền ho nhẹ một tiếng để che đi sự bối rối.Nhan Linh nhấc váy đi về phía nhà vệ sinh: “Em đi kiểm tra một chút đã.”Chẳng bao lâu sau, cửa nhà vệ sinh lại mở ra. Nhan Linh thò đầu ra ngoài, hướng về phía Trần Trạc Thanh vẫn còn đứng ở cửa, ngoắc ngoắc ngón tay gọi anh lại gần.Trần Trạc Thanh ngoan ngoãn bước tới.Cô lại vẫy tay, ra hiệu anh cúi đầu xuống.Anh cũng làm theo.Nhan Linh: “Trần Trạc Thanh, da mặt anh dày không?”Trần Trạc Thanh: “???”“Em muốn anh làm gì đây?” Lần này anh phản ứng rất nhanh.Nhan Linh: “Em muốn anh ra siêu thị mua giúp em băng vệ sinh.”Sự cố xảy ra quá đột ngột, kỳ kinh nguyệt lần này đến sớm hơn dự kiến vài ngày.Dạo gần đây cô bận rộn với sự kiện họp báo, hoàn toàn không chuẩn bị trước, trong túi hôm nay cũng không mang theo băng vệ sinh.Ban đầu cô định nhờ Viên Viên giúp, nhưng sau khi sự kiện kết thúc, công việc của Viên Viên cũng xong xuôi, chắc giờ này cô ấy đã rời đi rồi, cô không muốn làm phiền nữa.Sợ anh cảm thấy ngại, cô đề nghị một cách khác: “Hoặc là anh ra ngoài tìm một cô gái bất kỳ nhờ giúp cũng được…”“Không cần.” Trần Trạc Thanh lên tiếng ngay sau khi cô nói xong. “Anh đi mua cho em.”Trần Trạc Thanh rút điện thoại ra, mở ứng dụng ghi chú: “Em nói đi, mua thế nào?”Anh chưa từng mua thứ này bao giờ, đây là lần đầu tiên.Nhan Linh đơn giản nói cho anh nghe thương hiệu cần mua, loại bề mặt cotton, và độ dài cần thiết.Nhan Linh cúi đầu nhìn đôi tay thon dài, đẹp đẽ của người đàn ông đang lướt trên màn hình điện thoại, đôi mày anh nghiêm túc.Trước đây, cô chỉ thấy đôi tay này gõ bàn phím, ký hợp đồng. Nhưng hôm nay, chúng lại làm một việc hoàn toàn khác vì cô.Trần Trạc Thanh bắt gặp ánh mắt có chút lúng túng của cô, đưa tay xoa nhẹ l3n đỉnh đầu cô.“A Linh, em có thấy ngại khi anh đi mua mấy thứ này không?”“Không có.” Nhan Linh lắc đầu, giọng điệu chắc chắn. “Đây là phản ứng s1nh lý bình thường của con gái mà, có gì phải ngại chứ?”“Vậy nên anh cũng không thấy đây là việc cần phải có ‘mặt dày’ mới làm được.” Trần Trạc Thanh đáp, giọng điệu bình thản. “Em cũng đừng lo anh sẽ thấy xấu hổ.”Trần Trạc Thanh nghiêm túc ghi lại những điều cô dặn rồi đứng thẳng dậy. “Em đợi anh một chút, anh đi rồi về ngay.”Nhan Linh: “Được.”“Em không khỏe, bữa tiệc tối nay để anh bảo Thịnh Tây Vũ sắp xếp người khác đi thay.” Trần Trạc Thanh còn chu đáo sắp xếp công việc cho cô.Nhan Linh: “Phía tổng giám đốc Thịnh…”Trần Trạc Thanh: “Cậu ta biết tự lo mà.”Nhan Linh: “Nhưng chuyện này vốn là công việc của em, em muốn hoàn thành cho tốt.”Trần Trạc Thanh biết hôm nay cô đã bận rộn cả ngày, sợ rằng cô sẽ quá sức.“Thật sự không sao chứ?” Anh hỏi.“Em vẫn ổn.” Nhan Linh cam đoan. “Em hiểu rõ cơ thể mình, nếu không chịu nổi nữa thì em sẽ tìm cách rút lui.”Cô đùa thêm một câu: “Em đi làm chứ có phải đi bán mạng đâu.”Trần Trạc Thanh biết cô là người có chính kiến, cũng không cản nữa.—Nhan Linh đợi anh khoảng hai mươi phút sau, anh trở lại, trên tay là một túi lớn đồ dùng.Nhan Linh chỉnh lại chiếc váy dạ hội đỏ, vuốt phẳng chỗ bị anh làm nhăn lúc nãy.Trần Trạc Thanh thấy cô chuẩn bị ra ngoài, anh cởi áo vest của mình, khoác lên vai cô.Anh còn tìm một cái cớ hợp lý: “Con gái đến kỳ phải giữ ấm chứ?”Nhan Linh không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn mặc áo của anh.Cũng may áo vest đen phối với váy đỏ không quá lạc tông, thậm chí còn khiến phong cách của cô từ quyến rũ chuyển sang chuyên nghiệp.Trần Trạc Thanh không tham dự những buổi tiệc thế này, để Thịnh Tây Vũ tự lo liệu. Anh chỉ ở lại phòng nghỉ chờ cô, đợi xong thì cùng nhau về nhà.Thịnh Tây Vũ thấy Nhan Linh khoác áo vest của Trần Trạc Thanh, lập tức đoán được chuyện gì.“Cái tên Trần Trạc Thanh này, có phải chiếm hữu quá mức rồi không?”Nhan Linh cười nhẹ, bất lực nhưng giọng điệu lại chứa đầy thiên vị: “Anh ấy đáng yêu mà.”Chiếm hữu có chút bướng bỉnh, nhưng không đến mức ngang ngược, cô có thể chấp nhận được.Thịnh Tây Vũ: “Cô là người đầu tiên khen cậu ta đáng yêu mà tôi biết đấy.”Trần Trạc Thanh? Đáng yêu?Hai chữ này không thể nào gắn với con người đó được.Quả nhiên, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.Nhắc đến tào tháo, Thịnh Tây Vũ liền nhận được tin nhắn của Trần Trạc Thanh.Nội dung đơn giản là nhắc nhở Nhan Linh hôm nay không khỏe nên nhờ anh ta coi chừng giùm, đừng để cô uống rượu.[Thịnh Tây Vũ]: Sao cậu không tự đến mà trông chừng?[Zero]: Sợ làm phiền cô ấy làm việc.[Thịnh Tây Vũ]: …Bó tay.Lại bị nhét một ngụm thức ăn cho chó.Nhan Linh hôm nay tỏa sáng tại buổi ra mắt, lại có ngoại hình nổi bật, nên thu hút không ít đàn ông.Nhìn thấy cô xuất hiện, không ít người tìm cách bắt chuyện.Thịnh Tây Vũ đứng bên cạnh giải vây: “Cô ấy đã có chồng rồi, đừng có ý đồ gì nữa.”Người ta thấy chiếc nhẫn trên tay cô, đành tiếc nuối rút lui.Sau đó, những kẻ muốn mời cô uống rượu đều bị Thịnh Tây Vũ cản lại. Không chặn được thì anh ta tự uống thay.Anh ta để ý đến cô từng chút một, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì.Bằng không, có người nào đó chắc sẽ phát điên mất.Bữa tiệc kéo dài đến gần mười một giờ đêm.Khi trở lại phòng nghỉ, Nhan Linh thấy Trần Trạc Thanh đã ngủ quên rồi.Ánh đèn rọi xuống gương mặt góc cạnh của anh, đôi mắt nhắm nghiền, cả người thoải mái nằm trên ghế. Anh đã tháo giày, đôi chân dài không có chỗ duỗi nên hơi co lại, trông có chút uất ức.Anh nằm nghiêng, tay còn ôm một chiếc gối.Cô từng đọc ở đâu đó rằng, những người khi ngủ thích ôm gối thường thiếu cảm giác an toàn.Nhan Linh nhẹ nhàng tiến đến gần, vạt váy kéo lê trên sàn, cô quỳ xuống trước sofa, lặng lẽ ngắm nhìn anh.Từng đường nét gương mặt sắc sảo, đường viền cằm rõ ràng, tất cả đều đẹp đến không thể bắt lỗi.Nhìn gần, lông mi của anh vừa dài vừa đen, thậm chí còn hơi cong lên một cách tự nhiên khiến người ta không khỏi ghen tị.Mặc dù mắt vẫn nhắm, nhưng bàn tay anh lại vươn ra trước, chính xác mà nắm lấy tay cô, giọng nói vừa tỉnh ngủ còn mang theo chút khàn khàn: “Kết thúc rồi?”“Ừm, xong rồi.” Nhan Linh nhẹ nhàng nắm lại tay anh, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến.Nghe cô nói vậy, Trần Trạc Thanh khẽ mở mắt, ngồi dậy.Anh đưa tay vuốt tóc một cách tùy ý, còn ngáp một cái, trông như chưa thực sự tỉnh táo.“Vậy chúng ta về nhà thôi.”“Ừm.”Anh vừa định đứng lên thì bất chợt cảm nhận được một trọng lượng nhẹ nhàng áp sát vào mình. Phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, anh ngay lập tức vòng tay ôm lấy cô.Nhan Linh ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, môi đỏ khẽ cong lên: “Nhưng trước khi về, em muốn làm một chuyện.”Trần Trạc Thanh: “Hửm?”“Muốn hôn anh.”Chữ cuối cùng vừa dứt, cô đã chủ động rướn người, đặt lên môi anh một nụ hôn.Chỉ là sau cả một ngày dài làm việc, cô thật sự cảm thấy rất mệt.Nhưng khi nhìn thấy anh, bao nhiêu mệt mỏi dường như đều tan biến.Anh cứ lặng lẽ chờ cô ở đây, rồi nói với cô: Chúng ta về nhà.Nhưng suy nghĩ của Trần Trạc Thanh lại không giống cô: “Em chủ động vậy à?”Anh lập tức đảo khách thành chủ, nghiêng đầu đáp lại nụ hôn của cô. Chiếc cằm sắc nét hơi nhấc lên, để lộ đường viền xương hàm đẹp mắt.Chiếc váy cô mặc hôm nay có chất liệu mềm mại, trơn mượt, hoàn toàn không gây cản trở cho động tác của anh.Bàn tay lớn bắt đầu tự do lướt trên người cô, đến khi chạm vào bắp đùi mịn màng mới bất giác khựng lại.Trần Trạc Thanh đột nhiên dừng động tác, cảm giác nóng rực trong lòng cũng nguội đi đôi chút.Anh cắn răng, giọng nói thấp xuống, mang theo chút bất lực xen lẫn nguy hiểm:“Nhan Linh, em cố tình phải không?”Nhan Linh: “…”Em vô tội mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro