Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 68

Nguyệt Tầm Tinh

2025-03-17 02:51:37

Sau khi chỉnh trang lại trang phục, Nhan Linh và Trần Trạc Thanh cùng rời khỏi phòng thay đồ.Trần Trạc Thanh nắm tay cô dắt đi, còn Nhan Linh thì cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng. Trên vai vẫn còn khoác chiếc áo vest nam của anh.Lên xe rồi Nhan Linh mới buông tay, không còn ôm trước ngực như vừa nãy.Váy cô vốn là kiểu cúp ngực, để lộ xương quai xanh và bờ vai thon thả. Làn da trắng nõn điểm đầy những vệt đỏ mờ nhạt. Tất cả đều do Trần Trạc Thanh để lại.Thấy anh nghiêng người sát lại gần, Nhan Linh sợ anh lại định giở trò gì, theo phản xạ đẩy ra nhưng lại bị anh nắm chặt lấy tay.Anh cúi đầu, thuận thế hôn lên mu bàn tay mềm mại của cô.“Em nghĩ gì thế? Dây an toàn chưa cài kìa.”“……”Anh còn mặt mũi hỏi cô nghĩ cái gì nữa à?!Nhan Linh trừng mắt nhìn anh, bảo anh tự hiểu lấy.Trần Trạc Thanh lại nhân cơ hội hôn nhẹ lên khóe môi cô, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý.Hôm nay Nhan Linh đã mệt cả ngày, gương mặt thoáng hiện vẻ uể oải. Cô vừa nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì điện thoại rung lên liên tục.Không cần đoán cũng biết là tin nhắn của Tư Kỳ.Chỉ có cô bạn này mới có thể oanh tạc tin nhắn dồn dập như vậy.Bỏ qua hàng loạt biểu cảm sticker và mấy câu “A a a a a” đầy kích động, Nhan Linh nhanh chóng rút ra được thông tin quan trọng.Trần Trạc Thanh lại lên hot search rồi.Lý do là cả thế giới đều biết anh đi siêu thị mua đồ dùng phụ nữ.Nhan Linh: “???”Gì cơ?Đọc đến dòng cuối cùng, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.Tư Kỳ liền gửi một ảnh chụp màn hình cùng lời giải thích.Câu chuyện bắt nguồn từ bài đăng của một cô gái trên Weibo đêm qua.[Không giảm 10 cân không đổi avatar]: “Dâu rụng bất ngờ, chạy ra siêu thị thì gặp một người đàn ông siêu đẹp trai đang chọn băng vệ sinh, còn chọn kỹ hơn cả tôi, hu hu hu, lại là bạn trai nhà ai đây…”“Anh ấy còn mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt, ai hiểu được cái vibe chồng đảm này không, thật sự đỉnh của chóp luôn!!!”Đính kèm là mấy bức ảnh chụp lén. Người đàn ông cao ráo, chân dài, tay cầm giỏ hàng. Chiếc áo sơ mi trắng ôm trọn vóc dáng hoàn hảo, bờ vai rộng, vòng eo thon.[Xin chào mọi người, đây là bạn trai tôi.][Bạn trai tôi cũng như vậy! Bây giờ băng vệ sinh của tôi toàn là anh ấy mua.][Tôi muốn nói một câu, đừng kỳ thị kinh nguyệt nữa! Bạn trai mua băng vệ sinh cho bạn gái là chuyện rất bình thường!] [Chuẩn! Bạn trai tôi mua xong còn cầm thẳng trên tay, chẳng ngại ngùng gì cả.]Dần dần, hướng bình luận bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, có người nhận ra Trần Trạc Thanh.[Khoan đã, đây chẳng phải là chồng tôi sao?] [Sốc! Phó tổng giám đốc tập đoàn Thịnh thị xuất hiện ở siêu thị, hóa ra là để mua…][Tôi tưởng mấy chuyện nhỏ này tổng tài sẽ giao cho trợ lý chứ, không ngờ anh ấy lại tự đi.][Bạn gái anh ấy rốt cuộc là ai mà có số hưởng thế này?]Sau buổi họp báo của Thịnh thị hôm nay, không ít phóng viên tranh nhau đưa tin. Đoạn video phỏng vấn Trần Trạc Thanh cũng xuất hiện.Trong đoạn phỏng vấn được phát trên mạng, người đàn ông trong ống kính vẫn mặc sơ mi trắng, quần tây đen, gương mặt tuấn tú, sắc nét. Khi trả lời phỏng vấn, anh luôn nhìn thẳng vào người đối diện, chờ họ nói xong mới đáp lại. Giọng nói rõ ràng, trầm ấm, rất dễ nghe.“Em đang xem gì vậy?”Khi Nhan Linh đang lướt Weibo, Trần Trạc Thanh đã đỗ xe dưới khu chung cư. Thấy cô cứ chăm chú nhìn điện thoại, dường như còn có ảnh mình trên màn hình, anh liền ghé qua xem.Nhan Linh bật cười, xoay màn hình về phía anh: “Tổng giám đốc Trần, anh bị người ta chụp lén rồi.”Anh chỉ liếc mắt nhìn qua rồi dời đi, không mấy bận tâm.Chụp thì chụp, đâu phải chuyện gì không thể gặp người khác.Anh vốn chẳng mấy để ý đến những bình luận trên mạng.Hai người trở về căn hộ của Trần Trạc Thanh.Nhan Linh tháo đôi giày cao gót đã đi cả ngày. Vừa đặt người xuống sofa, cô liền cảm thấy toàn thân rã rời.Trần Trạc Thanh ngồi xổm trước sofa, hỏi cô: “Em muốn tắm trước không?”Nhan Linh: “Anh đi trước đi, em nghỉ một lát.”Trần Trạc Thanh: “Được.”Khi anh từ phòng tắm bước ra, cô đã ngủ quên trên ghế sofa, có lẽ vì quá mệt.Anh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp hơn một chút, đắp chăn giúp cô rồi đi về phía bếp.Trên quầy bếp đá thạch anh, bếp ga đang cháy, một chiếc nồi nhỏ bốc hơi nóng.Đột nhiên, một đôi tay mảnh mai từ phía sau vòng qua eo anh.Không biết cô tỉnh dậy từ khi nào, giờ lại đang tựa vào lưng anh, lười biếng hỏi: “Anh đang nấu gì vậy?”Trần Trạc Thanh: “Gừng, đường đỏ, trứng gà.”Nhan Linh hơi ngạc nhiên, cảm thấy anh cũng biết chăm sóc người khác. Cô nghi ngờ hỏi: “Ai dạy anh làm mấy thứ này?”Trần Trạc Thanh: “Baidu.”Nhan Linh: “……”Trần Trạc Thanh tắt bếp, đổ nước đường đỏ ra bát để nguội bớt. Thoáng nhìn thấy Nhan Linh đang đi chân trần trên sàn nhà, liền nhíu mày: “Sàn lạnh lắm, sao em không mang dép?”Nói xong, anh trực tiếp vòng tay ôm lấy eo cô, nhấc bổng cô lên. Tay còn lại cầm lấy bát nước đường đỏ, cứ thế vừa bế cô vừa đi về phía sofa.“Chân đau à?” Anh hỏi.Nhan Linh không nghĩ rằng anh lại phát hiện ra, chỉ nhẹ gật đầu: “Một chút thôi.”Có lẽ là do hôm nay đi giày cao gót cả ngày, lúc còn mang giày thì không cảm thấy gì, nhưng vừa cởi ra đã thấy đau nhức âm ỉ.Trần Trạc Thanh nâng chân cô đặt lên đùi mình, cúi đầu, dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp.Nhan Linh chưa bao giờ được chăm sóc thế này, theo bản năng định rụt chân lại, nhưng bị anh giữ chặt: “Đừng nhúc nhích.”Cô ngoan ngoãn dừng lại, lặng lẽ quan sát động tác của anh.Chợt nhớ đến một bình luận mà cô đọc được trên mạng.Biểu hiện trực quan nhất của câu ‘vì yêu mà cúi mình’, chính là người ấy sẵn sàng làm tất cả vì bạn.Dù chỉ là một chuyện nhỏ bé tưởng chừng không đáng kể.Trần Trạc Thanh vẫn tiếp tục xoa bóp chân cho cô, đồng thời nhắc: “Em uống nước đường đỏ khi còn ấm đi.”Nhan Linh: “Ừm.”Cô cầm bát nước lên, vừa nhấp từng ngụm nhỏ, vừa lén nhìn anh.Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.–Hôm sau là thứ bảy, Nhan Linh ngủ đến khi tự tỉnh giấc.Trần Trạc Thanh vốn định dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô, nhưng vừa rời giường, cô đã mơ màng rúc vào lòng anh, ôm chặt không chịu buông.Anh không còn cách nào khác, đành từ bỏ ý định, ôm cô vào lòng dỗ dành.Cúi xuống nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cô, nét mặt ngoan ngoãn khiến anh không kìm được, đặt một nụ hôn nhẹ.Nhưng chỉ hôn thôi lại chẳng đủ.Nhất là khi nhìn thấy mấy chiếc cúc áo ngủ trên người cô không biết đã bung ra từ lúc nào, để lộ làn da trắng nõn, vương lại dấu vết của tối qua mà anh để lại.Anh vùi đầu xuống, nhẹ nhàng tô đậm thêm những dấu ấn ấy.Cô vẫn đang trong giấc mộng, vô thức cọ sát vào người anh, vô tình tạo điều kiện cho anh tiếp tục.Đầu mũi chạm vào làn da mềm mại, hơi hé môi.Nhan Linh cảm thấy nóng, khắp người đều nóng, giống như bị ai đó khống chế, nhưng bản thân lại không kìm được mà chủ động tiến lại gần.Cô từ từ mở mắt, trước mắt chỉ có mái tóc đen của anh, còn tay cô thì… đang nắm lấy tóc anh.Nhan Linh ngửa đầu, chiếc cổ mảnh khảnh lấm tấm mồ hôi, từng giọt chảy dọc xuống xương quai xanh.Cơ thể cô dường như trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, phản ứng theo từng cử động của anh.Một lúc lâu sau.Trần Trạc Thanh ngẩng đầu lên khỏi chăn, đôi môi đẹp đẽ phủ một lớp ánh nước, đặt một nụ hôn lên môi cô.“Dễ chịu không?”“Ưm.”Nhan Linh theo bản năng đáp lại.Nhưng ngay khi nhận ra câu hỏi của anh, gương mặt lập tức đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào anh, vội vàng lấy tay che miệng anh lại: “Anh đừng nói nữa.”Anh không gạt tay cô ra, giọng nói có phần trầm thấp, nghe có chút nghèn nghẹn: “Nhưng mà anh khó chịu.”Nhan Linh: “Khó chịu cái gì?”Cách một lớp quần áo mỏng manh, anh cọ nhẹ vào cô, nghiến răng nói: “Em nói xem?”Nhan Linh nhanh chóng hiểu ra, ngượng ngùng đưa ra đề nghị: “Vậy… anh đi tắm nước lạnh đi?”Cô nghĩ anh cần phải bình tĩnh lại.Nhưng Trần Trạc Thanh không muốn bình tĩnh.Mỹ nhân đang nằm trong vòng tay, sao anh phải bình tĩnh?“Còn cách khác.”Anh trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đan chặt mười ngón, rồi luồn vào trong lớp chăn mềm mại. Sau đó, cúi xuống hôn cô lần nữa.Nhan Linh bị anh hôn đến mức đầu óc mơ hồ, chợt nhận ra bàn tay mình đang làm gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.Một cảm giác mới lạ chưa từng trải qua.Anh buông môi cô ra, hơi thở trở nên gấp gáp.Mồ hôi lăn dài bên thái dương, cả gương mặt chìm trong sắc dục, quyến rũ đến cực hạn.Giọng nói trầm thấp, xen lẫn những nhịp thở nặng nề.Nhan Linh chưa bao giờ thấy một Trần Trạc Thanh như thế này.Một Trần Trạc Thanh chỉ thể hiện dáng vẻ ấy trước mặt cô.…Nhan Linh nghe thấy anh khẽ rên bên tai mình.Anh siết chặt cô trong vòng tay, lồ|\|g ngực phập phồng, hơi thở nặng nề gấp gáp.Bàn tay của cô cuối cùng cũng được giải thoát. Trần Trạc Thanh ngồi thẳng dậy, rút vài tờ khăn giấy giúp cô lau sạch.Hàng mi anh cụp xuống, mái tóc lòa xòa trước trán bị mồ hôi thấm ướt. Một giọt mồ hôi lăn dọc theo sống mũi cao thẳng, rơi xuống ga giường màu xám, để lại những vệt loang nhạt.“Vẫn còn chút mùi này.”Tay cô ở ngay trước mặt anh, không cần cúi xuống cũng có thể nhận ra. Trần Trạc Thanh sợ cô khó chịu, liền hỏi: “Em muốn đi rửa không?”“Không sao.” Nhan Linh nghiêng đầu, rút tay lại, rồi nhanh chóng rúc vào chăn.Lòng bàn tay cô dường như vẫn còn nóng ran, nhiệt độ không giảm mà lại càng tăng lên, không sao xua tan được.Khiến cô không thể không để tâm.Nhưng vừa rồi hình như anh rất thoải mái.Bởi vì, cô đã nghe thấy giọng anh.Giọng nói của một người đàn ông khi bị kích động, dường như còn quyến rũ hơn bình thường.Cái dáng vẻ ngoan ngoãn của cô khiến Trần Trạc Thanh đột nhiên mềm lòng.Anh đưa tay nâng cằm cô lên, hôn nhẹ một cái, giọng điệu trầm ấm: “Sao em lại ngoan như vậy.”Bảo cô làm gì là cô làm nấy, hoàn toàn không phản kháng.Mà dáng vẻ này, lại càng khiến người ta muốn bắt nạt.Trần Trạc Thanh vốn không phải chính nhân quân tử gì cho cam. Tình cảm anh dành cho cô, sự chiếm hữu đối với cô, mãi mãi không bao giờ là đủ.Anh tham lam muốn có được nhiều hơn.Mà sự không từ chối của cô, lại cho anh cơ hội được lấn tới.“Khi nào mới kết thúc?” Anh hỏi.Câu này mang hàm ý quá rõ ràng, Nhan Linh hơi né tránh, lí nhí đáp: “Còn một tuần nữa.”Trần Trạc Thanh: “Được rồi.”Nhan Linh: “…”Được cái gì mà được chứ.Tối qua trong bữa tiệc, vì quá bận rộn với công việc, cô gần như không ăn gì cả.Sáng sớm nay lại tiêu hao chút sức lực, đến khi bình tĩnh lại mới nhận ra bụng mình đang trống rỗng.Nghe cô nói đói, Trần Trạc Thanh liền rời giường xuống bếp làm đồ ăn cho cô.Nhưng chưa đi được bao lâu, anh lại quay trở lại, nói rằng điện thoại của cô có lẽ bị bỏ quên ngoài phòng khách từ tối qua.Nhan Linh mở khóa mấy lần nhưng không có phản ứng, đoán là đã hết pin.Sau khi cắm sạc, điện thoại mới khởi động lại.Thông báo mới liên tục nhảy ra, trong đó phần lớn là tin nhắn từ một nhóm chat có tên [Tập hợp tinh anh toàn cầu].Nhan Linh: “???”Cô gia nhập nhóm này khi nào vậy? Sao không có chút ấn tượng nào cả?Kéo lên xem lại lịch sử tin nhắn, phát hiện là do Tống Như Tuyết kéo cô vào nhóm.Nhìn lướt qua, có vài cái tên rất quen thuộc, cô mới sực nhận ra, đây hình như là nhóm lớp cấp ba.[Tống Như Tuyết]: Cả nhà ơi, xem mình vừa kéo ai vào nhóm này này![@Tam Lệnh, vào nhóm nhớ đổi tên nhé.][Cái tên này sao nhìn quen quá, hình như từng thấy ở đâu đó.][Tự dưng nghĩ đến một người không thể nào xuất hiện trong nhóm này…]Từ khi ra nước ngoài, Nhan Linh đã đổi số điện thoại, tài khoản WeChat cũ cũng mất luôn. Giờ cô đang dùng một tài khoản mới.[Tống Như Tuyết]: Chào mừng lớp trưởng Nhan Linh của chúng ta! Tháng sau nhớ đến dự đám cưới của mình nhé @Tam Lệnh[Tam Lệnh]: Ừm.[??? Tôi không nhìn nhầm chứ, là lớp trưởng bằng xương bằng thịt sao?][Trời ơi! Lớp trưởng thật sao, lâu quá không gặp!][Lớp trưởng, cậu có biết bọn mình đã đợi cậu bao lâu rồi không? Những năm tháng chờ đợi này đủ để tích góp thành 500 năm đó!][Chuyện hiếm có trong đời +1][Tam Lệnh]: Chào mọi người, lâu quá không gặp.[Lâu quá không gặp, lớp trưởng ơi, mình nhớ cậu quá!][Lớp trưởng, cậu về nước rồi à?][Tháng sau cậu thực sự sẽ đến dự đám cưới của Như Tuyết chứ? Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc đâu nha.]Nhan Linh nhìn những câu hỏi trong nhóm chat, lần lượt trả lời.[Mình cũng nhớ mọi người.] [Mình về nước rồi.][Không lừa đâu, chắc chắn sẽ đến.]“Nhớ ai thế?”Một giọng nam vang lên ngay phía trên đầu cô. Tay Nhan Linh khẽ run, điện thoại rơi xuống ga giường.Trần Trạc Thanh đặt bữa sáng vừa nấu xong lên tủ đầu giường.Vừa rồi khi bước vào, anh thấy cô đang cầm điện thoại, khóe môi còn vương chút ý cười, đến mức không nhận ra anh đã vào phòng.Anh nghiêng người lại gần, đúng lúc nhìn thấy vài chữ trên màn hình, mấy câu đại loại như “Nhớ cậu” gì đó.Nhan Linh cũng không có gì phải giấu, thành thật đáp: “Là bạn cấp ba của em.”“Lâu lắm rồi em không liên lạc với họ.”Cô nhìn những dòng tin nhắn chào đón mình trong nhóm, từng cái tên quen thuộc lướt qua, khiến những ký ức thời trung học bất giác ùa về.“Em vốn ít nói, không giỏi giao tiếp.” Đắm chìm trong hoài niệm, ánh mắt cô dịu lại, “Nhưng hồi đó, các bạn trong lớp lại rất cưng chiều em.”Họ chủ động bắt chuyện với cô, luôn miệng gọi “Lớp trưởng ơi!”Lâu dần, họ bắt đầu trêu chọc cô.Biết cô hiền lành, đôi khi chưa làm bài tập cũng nũng nịu với cô.“Lớp trưởng, làm ơn cho mình thêm năm phút nữa đi.” “Lớp trưởng, thu bài muộn một chút nhé.”“Lớp trưởng ơi, cho mình chép bài với.”Bọn họ cùng nhau đọc sách buổi sáng, cùng nhau chạy bộ, cùng nhau lên lớp, cùng nhau đứng dưới lá cờ thề nguyện.Sau khi thi đại học và ra nước ngoài, cô đổi số điện thoại, bận rộn chăm sóc Thư Vân, dần dần mất liên lạc với mọi người ở quê nhà.Hôm qua gặp lại Tống Như Tuyết, cô ấy nói rằng các bạn trong lớp đều rất nhớ cô.Bỗng chốc Nhan Linh nhận ra, mình không hề đơn độc trên con đường này.Hóa ra, sau lưng cô vẫn còn rất nhiều người luôn chờ đợi cô quay lại.Chỉ là cô mãi bước về phía trước mà chưa từng ngoảnh đầu nhìn.“Nhan Linh.” Trần Trạc Thanh bắt được ánh nước trong đôi mắt cô, giọng khẽ khàng, có chút khô khốc: “Những năm em ở nước ngoài, sống có tốt không?”Nhan Linh khẽ chớp mắt.Câu hỏi của anh quá đột ngột, nhưng lại chạm đúng vào nơi sâu kín trong cô.Cảm xúc như bị ai đó kéo bung ra, một giọt nước mắt bất giác rơi xuống.Nhận ra điều đó, cô nhanh chóng lau đi, không muốn để anh thấy.Nhưng Trần Trạc Thanh vẫn nhìn thấy. Anh lặng lẽ ngắm cô, ánh mắt dịu dàng, giọng cũng dịu dàng: “Anh không quan tâm đến họ. Anh chỉ quan tâm đến em.”Bảy năm ở nơi đất khách quê người. Em đã sống thế nào?Những năm qua, tin tức về cô quá ít, anh hoàn toàn không hay biết.Bất chợt, Nhan Linh ôm chặt lấy anh, cằm tựa lên bờ vai vững chãi, gật đầu thật mạnh.Hình như chưa từng có ai hỏi cô câu này.Bảy năm ấy, em đã vượt qua thế nào?Cô cũng đã quên mất, những năm đó mình đã sống ra sao.Là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, là cơ thể yếu ớt của mẹ, là những ngày chạy đi chạy về giữa trường học và bệnh viện.Là những gương mặt xa lạ, những bữa cơm ăn một mình, những buổi học một mình.Là những câu nói bằng ngôn ngữ mà cô không hiểu của bạn cùng phòng, là ánh mắt vô tình của các cậu bạn khi nhìn về phía cô.Sau này cô dọn ra ngoài sống một mình, tốt nghiệp rồi tìm được một công việc không tệ.Nhưng rồi lại gặp phải khách hàng quấy rối, lãnh đạo và đồng nghiệp chỉ bảo cô nên nhẫn nhịn cho qua chuyện.Thế giới này không giống như cô từng nghĩ.Bước vào xã hội cô mới hiểu, phần lớn mọi người đều chỉ theo đuổi lợi ích của riêng mình.Bảy năm ấy, hỗn loạn, bận rộn, đầy khó khăn.Nhưng may mắn thay, tất cả đã qua rồi.Bây giờ, cô có Trần Trạc Thanh.Cô đã gặp được một người mà mình rất rất thích.Và anh đối với cô, cũng rất rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Số ký tự: 0