Động Phòng (1)
2024-11-21 00:08:34
Sau khi tắm gội, Thanh Cát trở về tẩm phòng, lúc này Ninh Vương cũng đã tắm xong.
Kỳ thực nàng có đôi phần muốn rút lui.
Nàng có thể giết người, có thể phóng hỏa, có thể vào sinh ra tử, nhưng lại thấy rất khó để đối mặt với Ninh Vương ở khoảng cách gần như thế này.
Nhưng mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu, nàng phải cùng hắn viên phòng.
Tận ba vạn lượng bạc đó.
Với suy nghĩ này, cuối cùng nàng cũng giữ một vẻ thoải mái mà tiến đến trước mặt Ninh Vương.
Nàng cúi đầu, dịu dàng nói: “Điện hạ, thiếp có thể cởi y phục cho chàng không?”
Ninh Vương sắc mặt trầm tĩnh, gật đầu: “Được.”
Thanh Cát bèn nâng tay, ngón tay thử chạm vào đai ngọc của Ninh Vương.
Bên cạnh đai ngọc là một khối ngọc bội.
Đó là khối ngọc Hoàng đế ban tặng khi Ninh Vương vừa chào đời. Nghe đồn lúc ấy trong phòng sinh tràn ngập ánh hồng quang, Khâm Thiên Giám bói toán rằng đây là điềm đại cát, lại vừa hay nước phiên bang tiến cống một khối ngọc quý hiếm, Hoàng đế bèn ra lệnh chạm khắc ngọc thành bích ngọc vân long hình giao long, ban cho Ninh Vương.
Đa phần thời gian Ninh Vương đều mang theo nó, mỗi lần Thanh Cát quỳ trước mặt y để bẩm báo, ánh mắt nàng vô thức lướt qua khối ngọc bội ấy.
— Vì ở độ cao của tầm nhìn, nàng vừa hay có thể trông thấy nó.
Không ngờ rằng có một ngày, nàng lại chạm đến khối ngọc bội ấy, rồi tự tay tháo nó xuống.
Đúng lúc này, Ninh Vương đột nhiên lên tiếng: “Nàng sợ lắm sao?”
Giọng y đã có chút khàn khàn.
Thanh Cát cúi mắt, nhỏ giọng đáp: “Có một chút.”
Nghe vậy, Ninh Vương không nói gì thêm.
Chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của y, từng chút một phả lên mái tóc nàng.
Rất lâu sau, trên cao mới vang lên giọng nói của y: “Nàng không cần phải sợ, nàng đã gả cho ta, ta đương nhiên sẽ đối xử tốt với nàng.”
Y nói sẽ đối đãi tốt với nàng.
Kỳ thực Thanh Cát cũng chẳng để tâm y có đối đãi tốt hay không, dù sao cũng sẽ đau, mà nàng vốn không sợ đau.
Chỉ là, mọi thứ dường như... đau đớn hơn nàng tưởng một chút.
Cảm giác đau này dường như khác với nỗi đau thường gặp, nỗi đau bình thường chỉ đơn giản là đau, nhưng lúc này đây lại là một loại đau khiến người ta ý thức rõ rệt về sự hiện diện, hay có thể nói là cảm giác của một vật thể lạ.
Sự hiện diện mãnh liệt này không ngừng thách thức giới hạn chịu đựng của Thanh Cát, suýt nữa khiến nàng bật thốt thành tiếng.
Điều này khiến nàng cảm thấy, nỗi đau lạnh buốt khi bị một lưỡi dao mỏng đâm vào dường như còn dễ chịu hơn.
Ngay lúc nàng nghĩ mình khó lòng chịu nổi nữa, mọi chuyện bỗng chốc kết thúc.
Nàng ngửa mặt, hơi nhắm mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực nàng có đôi phần muốn rút lui.
Nàng có thể giết người, có thể phóng hỏa, có thể vào sinh ra tử, nhưng lại thấy rất khó để đối mặt với Ninh Vương ở khoảng cách gần như thế này.
Nhưng mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu, nàng phải cùng hắn viên phòng.
Tận ba vạn lượng bạc đó.
Với suy nghĩ này, cuối cùng nàng cũng giữ một vẻ thoải mái mà tiến đến trước mặt Ninh Vương.
Nàng cúi đầu, dịu dàng nói: “Điện hạ, thiếp có thể cởi y phục cho chàng không?”
Ninh Vương sắc mặt trầm tĩnh, gật đầu: “Được.”
Thanh Cát bèn nâng tay, ngón tay thử chạm vào đai ngọc của Ninh Vương.
Bên cạnh đai ngọc là một khối ngọc bội.
Đó là khối ngọc Hoàng đế ban tặng khi Ninh Vương vừa chào đời. Nghe đồn lúc ấy trong phòng sinh tràn ngập ánh hồng quang, Khâm Thiên Giám bói toán rằng đây là điềm đại cát, lại vừa hay nước phiên bang tiến cống một khối ngọc quý hiếm, Hoàng đế bèn ra lệnh chạm khắc ngọc thành bích ngọc vân long hình giao long, ban cho Ninh Vương.
Đa phần thời gian Ninh Vương đều mang theo nó, mỗi lần Thanh Cát quỳ trước mặt y để bẩm báo, ánh mắt nàng vô thức lướt qua khối ngọc bội ấy.
— Vì ở độ cao của tầm nhìn, nàng vừa hay có thể trông thấy nó.
Không ngờ rằng có một ngày, nàng lại chạm đến khối ngọc bội ấy, rồi tự tay tháo nó xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này, Ninh Vương đột nhiên lên tiếng: “Nàng sợ lắm sao?”
Giọng y đã có chút khàn khàn.
Thanh Cát cúi mắt, nhỏ giọng đáp: “Có một chút.”
Nghe vậy, Ninh Vương không nói gì thêm.
Chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của y, từng chút một phả lên mái tóc nàng.
Rất lâu sau, trên cao mới vang lên giọng nói của y: “Nàng không cần phải sợ, nàng đã gả cho ta, ta đương nhiên sẽ đối xử tốt với nàng.”
Y nói sẽ đối đãi tốt với nàng.
Kỳ thực Thanh Cát cũng chẳng để tâm y có đối đãi tốt hay không, dù sao cũng sẽ đau, mà nàng vốn không sợ đau.
Chỉ là, mọi thứ dường như... đau đớn hơn nàng tưởng một chút.
Cảm giác đau này dường như khác với nỗi đau thường gặp, nỗi đau bình thường chỉ đơn giản là đau, nhưng lúc này đây lại là một loại đau khiến người ta ý thức rõ rệt về sự hiện diện, hay có thể nói là cảm giác của một vật thể lạ.
Sự hiện diện mãnh liệt này không ngừng thách thức giới hạn chịu đựng của Thanh Cát, suýt nữa khiến nàng bật thốt thành tiếng.
Điều này khiến nàng cảm thấy, nỗi đau lạnh buốt khi bị một lưỡi dao mỏng đâm vào dường như còn dễ chịu hơn.
Ngay lúc nàng nghĩ mình khó lòng chịu nổi nữa, mọi chuyện bỗng chốc kết thúc.
Nàng ngửa mặt, hơi nhắm mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro