Ăn Dưa Hóng Drama Trong Thế Giới Toàn Là Nhân Vật Chính
Chương 14
Vũ Hiên W
2024-11-16 23:48:57
Trên đường về ký túc xá cùng Cố Gia Tuế, A Ngôn đang suy nghĩ ở trong đầu.
Vừa rồi cô ra tay có phải quá nhanh rồi hay không?
Cô nhớ lại thời trung học, trong những tình huống tương tự, nếu cô không kịp cứu bạn cùng bàn, thì sẽ có những đối tượng mập mờ của Hứa Kiều Kiều ra tay giúp đỡ. Có đôi khi sẽ là học bá lạnh lùng, có đôi khi sẽ là bá vương trường học, hoặc là chủ tịch hội học sinh dịu dàng lên sân khấu đúng lúc. Bọn họ sẽ cứu người, cũng có thể sẽ cởi áo khoác của mình để khoác lên người bạn cùng bàn, ra mặt đúng lúc, khiến cho mọi người xung quanh phải chấn động và ngưỡng mộ.
Cho nên... vừa nãy cô thực sự đã “giật vai” rồi!
Khoảnh khắc cứu người trong nháy mắt ấy, vốn dĩ không thuộc về cô.
Dù sao thì khi giáo sư Tô Cảnh vừa xuất hiện, xung quanh liền tràn ngập những tiếng thán phục ngưỡng mộ.
Dù A Ngôn bảo vệ được Cố Gia Tuế, nhưng hoàn toàn không có ai để ý đến cô.
Theo lý mà nói, đây mặc dù không phải là hành động dũng cảm, nhưng cũng được coi là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đáng ra cũng phải được người qua đường khen ngợi vài câu chứ?
Đáng tiếc là, từ khi giáo sư Tô Cảnh xuất hiện, mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn và Cố Gia Tuế.
Khi hai người họ đối diện nhau, giống như có ánh đèn sân khấu chiếu vào.
Trong lòng A Ngôn thầm cảm thấy tội lỗi, yên lặng gõ đầu bằng cây gỗ trong tâm trí.
Vì tấm lòng cứu người của cô, mong ông trời đừng trách cô “giật vai”.
...
“Cố Gia Tuế, cậu không sao chứ?” A Ngôn cẩn thận nhìn Cố Gia Tuế đang đi bên cạnh.
Lúc này cảm xúc của cô ấy có vẻ khá lạ, vừa kiềm chế, vừa vui mừng, vừa mơ hồ... Cả người như đang chìm đắm trong suy nghĩ nào đó.
“A Ngôn.”
“Đa tạ cậu.”
Giọng Cố Gia Tuế thanh thoát, mặc dù mới trải qua chuyện vừa rồi, nhưng lưng vẫn thẳng, tư thế trang nghiêm, mang theo khí chất tự cao khó tả, đó là sự kiêu ngạo từ trong nội tâm.
Cố Gia Tuế được A Ngôn nắm tay cùng đi, đã sống ở thế giới này hơn một năm, cô ấy cũng dần thích nghi với quy tắc của thế giới mấy trăm năm sau.
Nếu vẫn ở triều đại Đại Chu, người có đủ tư cách nắm tay cô ấy chỉ có vài quý nữ ít ỏi.
Cô ấy là công chúa duy nhất được phong tước ở triều đại Đại Chu, mẫu thân chính là trưởng công chúa Trường Dương, cữu cữu* là hoàng đế, khi sinh ra đã được phong quận chúa, đến tuổi trăng tròn thì được phong thành công chúa Gia Ninh, hoàng đế không có nữ nhi, xem cô ấy như con ruột, cùng hoàng huynh là thái tử học ở Thượng Thư Phòng, hưởng ba quận thực ấp.
*Cữu cữu: cậu
Vừa rồi cô ra tay có phải quá nhanh rồi hay không?
Cô nhớ lại thời trung học, trong những tình huống tương tự, nếu cô không kịp cứu bạn cùng bàn, thì sẽ có những đối tượng mập mờ của Hứa Kiều Kiều ra tay giúp đỡ. Có đôi khi sẽ là học bá lạnh lùng, có đôi khi sẽ là bá vương trường học, hoặc là chủ tịch hội học sinh dịu dàng lên sân khấu đúng lúc. Bọn họ sẽ cứu người, cũng có thể sẽ cởi áo khoác của mình để khoác lên người bạn cùng bàn, ra mặt đúng lúc, khiến cho mọi người xung quanh phải chấn động và ngưỡng mộ.
Cho nên... vừa nãy cô thực sự đã “giật vai” rồi!
Khoảnh khắc cứu người trong nháy mắt ấy, vốn dĩ không thuộc về cô.
Dù sao thì khi giáo sư Tô Cảnh vừa xuất hiện, xung quanh liền tràn ngập những tiếng thán phục ngưỡng mộ.
Dù A Ngôn bảo vệ được Cố Gia Tuế, nhưng hoàn toàn không có ai để ý đến cô.
Theo lý mà nói, đây mặc dù không phải là hành động dũng cảm, nhưng cũng được coi là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đáng ra cũng phải được người qua đường khen ngợi vài câu chứ?
Đáng tiếc là, từ khi giáo sư Tô Cảnh xuất hiện, mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn và Cố Gia Tuế.
Khi hai người họ đối diện nhau, giống như có ánh đèn sân khấu chiếu vào.
Trong lòng A Ngôn thầm cảm thấy tội lỗi, yên lặng gõ đầu bằng cây gỗ trong tâm trí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì tấm lòng cứu người của cô, mong ông trời đừng trách cô “giật vai”.
...
“Cố Gia Tuế, cậu không sao chứ?” A Ngôn cẩn thận nhìn Cố Gia Tuế đang đi bên cạnh.
Lúc này cảm xúc của cô ấy có vẻ khá lạ, vừa kiềm chế, vừa vui mừng, vừa mơ hồ... Cả người như đang chìm đắm trong suy nghĩ nào đó.
“A Ngôn.”
“Đa tạ cậu.”
Giọng Cố Gia Tuế thanh thoát, mặc dù mới trải qua chuyện vừa rồi, nhưng lưng vẫn thẳng, tư thế trang nghiêm, mang theo khí chất tự cao khó tả, đó là sự kiêu ngạo từ trong nội tâm.
Cố Gia Tuế được A Ngôn nắm tay cùng đi, đã sống ở thế giới này hơn một năm, cô ấy cũng dần thích nghi với quy tắc của thế giới mấy trăm năm sau.
Nếu vẫn ở triều đại Đại Chu, người có đủ tư cách nắm tay cô ấy chỉ có vài quý nữ ít ỏi.
Cô ấy là công chúa duy nhất được phong tước ở triều đại Đại Chu, mẫu thân chính là trưởng công chúa Trường Dương, cữu cữu* là hoàng đế, khi sinh ra đã được phong quận chúa, đến tuổi trăng tròn thì được phong thành công chúa Gia Ninh, hoàng đế không có nữ nhi, xem cô ấy như con ruột, cùng hoàng huynh là thái tử học ở Thượng Thư Phòng, hưởng ba quận thực ấp.
*Cữu cữu: cậu
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro