Ăn Dưa Hóng Drama Trong Thế Giới Toàn Là Nhân Vật Chính
Chương 15
Vũ Hiên W
2024-11-16 23:48:57
Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sủng ái của nữ nhi trong thiên hạ của thiên hạ dành cho con gái đều dồn hết vào cô ấy.
Sau lễ cập kê, hoàng đế cữu cữu, hoàng hậu cữu mẫu* và mẫu thân tìm bức họa của tiểu lang quân vừa đủ tuổi ở kinh thành, tổ chức yến tiệc cho mọi người tụ tập với nhau để chọn phò mã.
*Cữu mẫu: mợ
Nhưng Cố Gia Tuế chỉ để ý đến một người.
Học sĩ ở Hàn Lâm viện, thái tử thiếu phủ, đại học sĩ giảng dạy ở Thượng Thư Phòng, Tô Cảnh.
Nhưng ở triều đại Đại Chu, ai cưới công chúa thì không vào triều đình, phò mã không hỏi chính sự.
Tô Cảnh luôn giữ khoảng cách quân thần với cô ấy, khi cô ấy dũng cảm thổ lộ thì hắn nói: “Đại trượng phu phải vì dân chúng thiên hạ, xin công chúa hiểu cho.”
Hắn là cánh tay đắc lực trong tương lai của Thái tử ca ca, là trọng thần tương lai mà hoàng đế cữu cữu yêu quý, vậy nên Cố Gia Tuế tùy tiện chọn một thiếu niên có tướng mạo xuất sắc làm phò mã từ một gia đình danh giá.
Chỉ có lần cuối cùng trước khi cô ấy rời cung về phủ công chúa, hắn dạy học một lần cuối cùng, trong phòng không có ai ngoài hắn và cô, Tô Cảnh vẫn nghiêm nghị như mọi khi.
“Công chúa đã vào Tạ gia, phải tôn trọng phu quân và nhi tử, tôn trọng trưởng bối, không được tùy tiện làm bậy.”
Rồi hắn lại quỳ xuống trước khi cô ấy tức giận bỏ đi.
“Những gì đã nói lúc nãy là lời của thần với tư cách trưởng bối gửi tới công chúa.”
“Tô Cảnh tự biết mình không xứng với tình cảm của công chúa, tội đáng chết muôn lần.”
“Nhưng xin công chúa nhớ kỹ, công chúa hạ giá chính là phúc của Tạ gia, công chúa là kim tôn ngọc quý, không cần phải chịu ủy khuất. Mong công chúa sau này hãy trân trọng bản thân.”
Sau này cô ấy thành hôn làm vợ người ta, hắn thăng tiến vào nội các.
Không biết vì sao mắc bệnh phổi ngày một nặng, nằm trên giường không dậy nổi, chưa đến ba mươi đã qua đời, khi tỉnh lại đã là hàng trăm năm sau, lại nhập vào một cô gái khác trùng tên trùng họ, dung mạo cũng giống đến chín phần.
Nực cười nhất là, cô gái trùng tên trùng họ này là Cố Gia Tuế, là con gái hào môn của thời đại này, nếu là trước đây thì cũng là quý nữ xuất thân cao quý, lại bị bắt cóc, lưu lạc bên ngoài hơn mười mấy năm.
Vì nhớ thương con gái mất tích, nhà họ Lộ nhận nuôi một cô gái tên Lộ Gia Niên, xem như con ruột mà nuôi lớn.
Thân phận của cô gái này như vậy, sau khi được đưa về nhà thì phải được yêu thương bảo vệ.
Nhưng sau khi được hào môn đón về, bởi vì cô ấy lớn lên ở bên ngoài nên “không lên được mặt bàn”, cha mẹ không gần gũi, anh trai không thương, vị hôn phu từ bé cũng chỉ thương cô em nuôi Lộ Gia Niên.
Sau lễ cập kê, hoàng đế cữu cữu, hoàng hậu cữu mẫu* và mẫu thân tìm bức họa của tiểu lang quân vừa đủ tuổi ở kinh thành, tổ chức yến tiệc cho mọi người tụ tập với nhau để chọn phò mã.
*Cữu mẫu: mợ
Nhưng Cố Gia Tuế chỉ để ý đến một người.
Học sĩ ở Hàn Lâm viện, thái tử thiếu phủ, đại học sĩ giảng dạy ở Thượng Thư Phòng, Tô Cảnh.
Nhưng ở triều đại Đại Chu, ai cưới công chúa thì không vào triều đình, phò mã không hỏi chính sự.
Tô Cảnh luôn giữ khoảng cách quân thần với cô ấy, khi cô ấy dũng cảm thổ lộ thì hắn nói: “Đại trượng phu phải vì dân chúng thiên hạ, xin công chúa hiểu cho.”
Hắn là cánh tay đắc lực trong tương lai của Thái tử ca ca, là trọng thần tương lai mà hoàng đế cữu cữu yêu quý, vậy nên Cố Gia Tuế tùy tiện chọn một thiếu niên có tướng mạo xuất sắc làm phò mã từ một gia đình danh giá.
Chỉ có lần cuối cùng trước khi cô ấy rời cung về phủ công chúa, hắn dạy học một lần cuối cùng, trong phòng không có ai ngoài hắn và cô, Tô Cảnh vẫn nghiêm nghị như mọi khi.
“Công chúa đã vào Tạ gia, phải tôn trọng phu quân và nhi tử, tôn trọng trưởng bối, không được tùy tiện làm bậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rồi hắn lại quỳ xuống trước khi cô ấy tức giận bỏ đi.
“Những gì đã nói lúc nãy là lời của thần với tư cách trưởng bối gửi tới công chúa.”
“Tô Cảnh tự biết mình không xứng với tình cảm của công chúa, tội đáng chết muôn lần.”
“Nhưng xin công chúa nhớ kỹ, công chúa hạ giá chính là phúc của Tạ gia, công chúa là kim tôn ngọc quý, không cần phải chịu ủy khuất. Mong công chúa sau này hãy trân trọng bản thân.”
Sau này cô ấy thành hôn làm vợ người ta, hắn thăng tiến vào nội các.
Không biết vì sao mắc bệnh phổi ngày một nặng, nằm trên giường không dậy nổi, chưa đến ba mươi đã qua đời, khi tỉnh lại đã là hàng trăm năm sau, lại nhập vào một cô gái khác trùng tên trùng họ, dung mạo cũng giống đến chín phần.
Nực cười nhất là, cô gái trùng tên trùng họ này là Cố Gia Tuế, là con gái hào môn của thời đại này, nếu là trước đây thì cũng là quý nữ xuất thân cao quý, lại bị bắt cóc, lưu lạc bên ngoài hơn mười mấy năm.
Vì nhớ thương con gái mất tích, nhà họ Lộ nhận nuôi một cô gái tên Lộ Gia Niên, xem như con ruột mà nuôi lớn.
Thân phận của cô gái này như vậy, sau khi được đưa về nhà thì phải được yêu thương bảo vệ.
Nhưng sau khi được hào môn đón về, bởi vì cô ấy lớn lên ở bên ngoài nên “không lên được mặt bàn”, cha mẹ không gần gũi, anh trai không thương, vị hôn phu từ bé cũng chỉ thương cô em nuôi Lộ Gia Niên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro