Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng

Công Pháp Tu Lu...

2024-11-17 14:53:25

Sắc mặt Hoắc Trạch Vũ âm trầm, lo lắng không yên hóa thành một luồng ánh sáng biến mất ở phía chân trời.

Trong mắt Tư Dục và Lâm Dịch Trần tràn ngập sự kinh ngạc.

Nếu nói vừa rồi bọn họ còn có chút nghi ngờ, hiện tại cũng không còn nghi ngờ gì nữa.

Đường Nghiên này khẳng định có một bảo bối có thể dùng để tìm ra bí mật!

Trong lúc suy nghĩ của bọn họ đang dâng trào, bên tai lại đột nhiên vang lên thần thức truyền âm lạnh nhạt của Tiêu Tịch Tuyết.

"Sư tôn trước đó cũng thi triển thần thức dò ​​xét bảo vật trên người A Nghiên, kết quả thần thức sư tôn bị trọng thương, cần thời gian dài khôi phục."

"!!!" Tư Dục và Lâm Dịch Trần âm thầm nhìn nhau, trong mắt bọn họ tràn đầy sự kinh ngạc.

Ngay cả Thủ Từ đạo tôn cũng bị thương nặng?!

Hai người đều không có ý định khám phá bí mật của Đường Nghiên, hiện tại càng không có ý định làm như vậy.

Bọn họ mới ở Kim Đan hậu kì, không giống Thủ Từ đạo tôn da dày thịt béo.

Tốt hơn vẫn là nên im lặng ăn uống xem kịch.

Hắc hắc ~~ Ăn dưa xem kịch cũng khá ngon.

Nhân tiện, ngộ nhỡ tài năng của Đường Nghiên ở nơi này tiết lộ một số tin tức về gia tộc của bọn họ, vậy thì càng không thể bỏ qua.

Tư Dục và Lâm Dịch Trần lúc này quyết định cùng với Đường Nghiên làm một chút quan hệ tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu Đường Nghiên gặp khó khăn, bọn họ cũng có thể trợ giúp.

Đường Nghiên nhìn Tiêu Tịch Tuyết cùng Tư Dục chơi cờ một lúc.

Mắt thấy đã đến giờ mùi(*), cậu liền chào từ biệt ba người, dự định trở về phòng đánh một giấc ngủ trưa.

(*) từ 13h đến 15h

Ở thời hiện đại, cậu có thói quen mỗi ngày đều nghỉ trưa, nếu không ngủ trưa, vào buổi chiều sẽ dễ dàng cảm thấy mệt mỏi.

Đường Nghiên ỉu xìu ngáp một cái.

[Buồn ngủ quá, buồn ngủ sắp biến thành chó rồi.]

Trở lại phòng, Đường Nghiên đang chuẩn bị nằm ngủ, chợt nhớ tới mình còn chưa ăn cơm trưa.

Vì thế cậu lại đứng dậy lấy ra một viên tích cốc đan, ném vào miệng trực tiếp nuốt xuống.

[Tích cốc đan này thật khó ăn, không ngon bằng đồ ăn thật chút nào.]

[Trong miệng cứ cảm thấy có chút kỳ lạ, đáng tiếc mình không biết nấu cơm, chỉ ăn linh quả cũng không đủ no. Hazz, số phận này thật khổ, ba ngày đói chín bữa...]

Bên ngoài, tay giữ viên cờ của Tiêu Tịch Tuyết dừng lại giữa không trung.

Sau đó hắn không chút để ý mở miệng: “Nhớ kỹ lời ta vừa nói với ngươi.”

Khóe miệng Tư Dục kéo lên một nụ cười đầy ẩn ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn còn khó hiểu người nào đó ở chỗ bọn hắn tìm kiếm công pháp tu luyện một lần nữa là vì cái gì.

Thẳng đến khi nhìn thấy Đường Nghiên không có kim đan cũng không có tu vi, Tư Dục tất cả đều đã hiểu.

"Ngươi yên tâm, nhất định sẽ làm cho ngươi vừa ý."

Hắn còn chưa từng thấy bạn tốt sắt đá nhà mình còn có bộ mặt nhu tình như vậy, hắc hắc~~

Lâm Dịch Trần ở bên cạnh cũng cười cười nói: "Đợi lát nữa ta sẽ truyền tin tức trở về, để người Lâm gia cũng cùng nhau tìm xem."

Tiêu Tịch Tuyết gật đầu, trong mắt lộ ra cảm kích nhìn hai người, “Cảm ơn.”

Trước đó hắn đã đi tới tàng thư Vạn Kiếm Tông tìm kiếm.

Đó đều là những công pháp cấp thấp, nhiều nhất chỉ có thể tu luyện đến Hóa Thần.

Hoặc là nó không phù hợp với thuộc tính linh căn của Đường Nghiên, không thích hợp với cậu.

Vì thế hắn mới nghĩ đến việc nhờ ba người này nghe ngóng một phần.

Tư gia, Hoắc gia, Lâm gia đã nổi danh từ lâu ở Tiên Linh đại lục, có lẽ sẽ có một số manh mối.

Chờ Tư Dục và Lâm Dịch Trần rời đi, Tiêu Tịch Tuyết gọi ba đệ tử tạp dịch của Tử Thần Phong đến dặn dò vài chuyện.

Sau đó hắn lại rời khỏi Tử Thần Phong, dự định sẽ đi ghặp sư tôn nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng

Số ký tự: 0