Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng
Hình Tượng Cứ N...
2024-11-17 14:53:25
Tư Dục, Lâm Dịch Trần:!! o_o??? Hình tượng cứ như vậy sụp đổ rồi?
Không ngờ Hoắc ca lại là người như vậy!
[Trong nhà có một trăm lẻ tám yêu ma quỷ quái, đại ca Hoắc Trạch Vũ thận còn ổn không? Chơi cũng quá lớn rồi!]
Đường Nghiên sắc mặt kỳ quái, trong lòng vô cùng tò mò.
Tư Dục và Lâm Dịch Trần cũng vô cùng tò mò và liếc nhìn Hoắc Trạch Vũ.
Ngay cả Tiêu Tịch Tuyết thanh lãnh nhưng lạnh lùng như trăng, cao quý lãnh diễm cũng nhịn không được khẽ nhếch môi.
Hoắc Trạch Vũ: "..."
[Hoắc Trạch Duệ có một sở thích kỳ dị như vậy. Đều nói người cùng một nhà sẽ có một số cái giống nhau, Hoắc Trạch Vũ này sẽ không có sở thích kỳ dị nào đó đấy chứ?]
[Hắc hắc~~ Để xem nào~]
Đôi mắt Đường Nghiên khẽ động, vào xem ăn dưa.
Cậu một chút cũng không để ý tới Tư Dục và Lâm Dịch Trần ở bên cạnh khóe miệng đang run rẩy, bọn họ đang cố gắng hết sức để kìm nén tiếng cười.
Sau khi nghe Đường Nghiên muốn xem dưa của Hoắc Trạch Vũ, hai mắt lập tức sáng lên.
Nói mau nói mau! Bạn tốt nhà mình có dưa, không ăn thì thật lãng phí! ????
Ánh mắt Hoắc Trạch Vũ tối sầm lại.
Hắn mới không có sở thích kì dị nào! Hắn chính là một tu hành giả chỉ có tu luyện!
[Ài ~ Hoắc Trạch Vũ tạm thời không có dưa, thất vọng quá...]
Tư Dục, Lâm Dịch Trần: Cả hai bọn ta cũng thất vọng. Hazz, còn tưởng sẽ được ăn dưa của bạn tốt!
Hoắc Trạch Vũ chú ý tới biểu tình của hai người bạn, trừng mắt nhìn hai người, trong lòng thầm mắng, hai tên đáng giận!
Vẫn là Tiêu Tịch Tuyết tốt nhất, Tiêu Tịch Tuyết sẽ không để ý đến chuyện bát quái của hắn.
Tiêu Tịch Tuyết hạ xuống một quân cờ, rót cho Đường Nghiên một chén trà nồng đậm linh khí.
"Nói chuyện nhiều như vậy, có khát không?"
“Vẫn ổn.” Đường Nghiên cầm lên, chậm rì rì uống một ngụm.
Hương trà nồng đậm lan tỏa trong miệng, hương vị thuần túy khiến Đường Nghiên kinh ngạc, "Tiêu sư huynh, tay nghề pha trà của ngươi thật sự rất tuyệt."
Tiêu Tịch Tuyết cười cười: “Ngươi thích là được.”
Ván cờ tiếp tục, Đường Nghiên cầm chén trà trong tay, ánh mắt dừng ở ván cờ.
Nhưng suy nghĩ của cậu lại trôi về cánh đồng dưa.
[Ai nha nha, nửa tháng trước Hoắc Tử Duệ thế nhưng lại mang một nam nhân trở về.]
[Nam nhân này cũng không vừa, vừa về liền đem Hoắc gia làm rối tung rối mù.]
[Hoắc Trạch Duệ không chỉ vì hắn mà cãi nhau với cha mẹ, còn vì hắn mà làm bị thương nhị thúc và tam thúc?]
[A? Nhị thúc Hoắc gia trực tiếp tử vong. Dĩ nhiên là do nam nhân kia giở trò quỷ, giá họa cho Hoắc Trạch Duệ? Shhh! Cho nên hiện tại Hoắc gia đã hoàn toàn hỗn loạn.]
[Chết tiệt! Nam nhân này hóa ra là kẻ phản bội do Liên gia đối thủ của Hoắc gia phái đến? Ý đồ là tìm hiểu tin tức làm loạn Hoắc gia, Liên gia chính là đang muốn đục nước béo cò câu cá lớn?]
[Liên gia này thật gian trá, trách không được Hoắc gia sau này từ một gia tộc hạng nhất xuống dốc trở thành một gia tộc hạng ba, liền ngay cả người thừa kế Hoắc gia hao tổn tâm huyết bồi dưỡng là Hoắc Trạch Duệ cũng bị tàn phế, gian kế này thật sự khó lòng mà phòng bị được.]
Đường Nghiên sờ sờ cằm, [Hay là khi nào tìm cơ hội nhắc nhở Hoắc Trạch Vũ một chút? Dù sao hắn cũng là bạn tốt của Tiêu Tịch Tuyết.]
Sắc mặt Hoắc Trạch Vũ trở nên âm trầm, hắn hoàn toàn không còn tâm trí chơi cờ nữa, đột nhiên đứng bật dậy.
"Tịnh Tuyết, ta có việc gấp phải về nhà một chuyến, chuyện vừa rồi ngươi nhờ giúp ta sẽ lưu ý."
Đúng lúc này, một con hạc giấy xuyên qua cấm chế Tử Thần Phong, bay thẳng về phía Hoắc Trạch Vũ.
Hoắc Trạch Vũ nhận ra đây chính là hạc giấy truyền tin của Hoắc gia, liền nhanh chóng bắt lấy, vội vàng truyền linh lực vào trong.
"Vũ Nhi, nhị thúc của ngươi đã chết, Hoắc gia đã loạn, ngươi nhanh về nhà đi!"
"Cái gì!"
Không ngờ Hoắc ca lại là người như vậy!
[Trong nhà có một trăm lẻ tám yêu ma quỷ quái, đại ca Hoắc Trạch Vũ thận còn ổn không? Chơi cũng quá lớn rồi!]
Đường Nghiên sắc mặt kỳ quái, trong lòng vô cùng tò mò.
Tư Dục và Lâm Dịch Trần cũng vô cùng tò mò và liếc nhìn Hoắc Trạch Vũ.
Ngay cả Tiêu Tịch Tuyết thanh lãnh nhưng lạnh lùng như trăng, cao quý lãnh diễm cũng nhịn không được khẽ nhếch môi.
Hoắc Trạch Vũ: "..."
[Hoắc Trạch Duệ có một sở thích kỳ dị như vậy. Đều nói người cùng một nhà sẽ có một số cái giống nhau, Hoắc Trạch Vũ này sẽ không có sở thích kỳ dị nào đó đấy chứ?]
[Hắc hắc~~ Để xem nào~]
Đôi mắt Đường Nghiên khẽ động, vào xem ăn dưa.
Cậu một chút cũng không để ý tới Tư Dục và Lâm Dịch Trần ở bên cạnh khóe miệng đang run rẩy, bọn họ đang cố gắng hết sức để kìm nén tiếng cười.
Sau khi nghe Đường Nghiên muốn xem dưa của Hoắc Trạch Vũ, hai mắt lập tức sáng lên.
Nói mau nói mau! Bạn tốt nhà mình có dưa, không ăn thì thật lãng phí! ????
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Hoắc Trạch Vũ tối sầm lại.
Hắn mới không có sở thích kì dị nào! Hắn chính là một tu hành giả chỉ có tu luyện!
[Ài ~ Hoắc Trạch Vũ tạm thời không có dưa, thất vọng quá...]
Tư Dục, Lâm Dịch Trần: Cả hai bọn ta cũng thất vọng. Hazz, còn tưởng sẽ được ăn dưa của bạn tốt!
Hoắc Trạch Vũ chú ý tới biểu tình của hai người bạn, trừng mắt nhìn hai người, trong lòng thầm mắng, hai tên đáng giận!
Vẫn là Tiêu Tịch Tuyết tốt nhất, Tiêu Tịch Tuyết sẽ không để ý đến chuyện bát quái của hắn.
Tiêu Tịch Tuyết hạ xuống một quân cờ, rót cho Đường Nghiên một chén trà nồng đậm linh khí.
"Nói chuyện nhiều như vậy, có khát không?"
“Vẫn ổn.” Đường Nghiên cầm lên, chậm rì rì uống một ngụm.
Hương trà nồng đậm lan tỏa trong miệng, hương vị thuần túy khiến Đường Nghiên kinh ngạc, "Tiêu sư huynh, tay nghề pha trà của ngươi thật sự rất tuyệt."
Tiêu Tịch Tuyết cười cười: “Ngươi thích là được.”
Ván cờ tiếp tục, Đường Nghiên cầm chén trà trong tay, ánh mắt dừng ở ván cờ.
Nhưng suy nghĩ của cậu lại trôi về cánh đồng dưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Ai nha nha, nửa tháng trước Hoắc Tử Duệ thế nhưng lại mang một nam nhân trở về.]
[Nam nhân này cũng không vừa, vừa về liền đem Hoắc gia làm rối tung rối mù.]
[Hoắc Trạch Duệ không chỉ vì hắn mà cãi nhau với cha mẹ, còn vì hắn mà làm bị thương nhị thúc và tam thúc?]
[A? Nhị thúc Hoắc gia trực tiếp tử vong. Dĩ nhiên là do nam nhân kia giở trò quỷ, giá họa cho Hoắc Trạch Duệ? Shhh! Cho nên hiện tại Hoắc gia đã hoàn toàn hỗn loạn.]
[Chết tiệt! Nam nhân này hóa ra là kẻ phản bội do Liên gia đối thủ của Hoắc gia phái đến? Ý đồ là tìm hiểu tin tức làm loạn Hoắc gia, Liên gia chính là đang muốn đục nước béo cò câu cá lớn?]
[Liên gia này thật gian trá, trách không được Hoắc gia sau này từ một gia tộc hạng nhất xuống dốc trở thành một gia tộc hạng ba, liền ngay cả người thừa kế Hoắc gia hao tổn tâm huyết bồi dưỡng là Hoắc Trạch Duệ cũng bị tàn phế, gian kế này thật sự khó lòng mà phòng bị được.]
Đường Nghiên sờ sờ cằm, [Hay là khi nào tìm cơ hội nhắc nhở Hoắc Trạch Vũ một chút? Dù sao hắn cũng là bạn tốt của Tiêu Tịch Tuyết.]
Sắc mặt Hoắc Trạch Vũ trở nên âm trầm, hắn hoàn toàn không còn tâm trí chơi cờ nữa, đột nhiên đứng bật dậy.
"Tịnh Tuyết, ta có việc gấp phải về nhà một chuyến, chuyện vừa rồi ngươi nhờ giúp ta sẽ lưu ý."
Đúng lúc này, một con hạc giấy xuyên qua cấm chế Tử Thần Phong, bay thẳng về phía Hoắc Trạch Vũ.
Hoắc Trạch Vũ nhận ra đây chính là hạc giấy truyền tin của Hoắc gia, liền nhanh chóng bắt lấy, vội vàng truyền linh lực vào trong.
"Vũ Nhi, nhị thúc của ngươi đã chết, Hoắc gia đã loạn, ngươi nhanh về nhà đi!"
"Cái gì!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro