Ăn Dưa Ở Tu Chân Giới Bị Người Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng
Đại Ca Hoắc Trạ...
2024-11-26 16:48:25
Đường Nghiên yên lặng nhìn hai người đánh cờ trước mặt, nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn vì quả dưa lớn được hệ thống báo cáo.
[Hoắc Trạch Vũ, không ngờ vừa mới gặp mặt liền đã cho ta ăn một quả dưa lớn!]
Hoắc: "?!" Dưa gì cơ?
Tư Dục và Lâm Dịch Trần bắt đầu hứng thú: Qủa dưa lớn? Quả dưa lớn gì?
Ánh mắt của hai người không tự chủ rời khỏi bàn cờ, dừng ở trên người Hoắc Trạch Vũ.
Hoắc Trạch Vũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì, giọng nói của huynh đệ mới quen biết Đường Nghiên đã vang lên bên tai hắn.
[Đại ca Hoắc Trạch Vũ, Hoắc Trạch Duệ bị thích người đẹp? Thích anh hùng cứu mỹ nhân, hằng năm đều sẽ ở bên ngoài tìm kiếm đủ loại mỹ nhân cứu về? Chỉ cần bộ dạng trông đẹp mắt, hắn đều sẽ mang người về.]
Hoắc Trạch Vũ trừng lớn hai mắt: Làm sao ngươi biết?! Hoắc gia rõ ràng đã giấu chuyện này rất tốt!
Tư Dục, Lâm Dịch Trần: Hả? Có một chuyện như vậy?!
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của bạn tốt nhà mình, những gì Đường Nghiên nói thực ra đều là sự thật?
Hai người ánh mắt dần dần sáng lên, vội vàng dỏng tai chăm chú lắng nghe.
[Tính đến nay, chỉ trong mười tám năm, tên này vậy mà đã nhặt được một trăm lẻ tám người? Còn là một trăm lẻ tám hảo hán!]
Hoắc Trạch Vũ: Không sai, không sai! Trong nhà đều đã không trụ được nữa, mỗi ngày ở bên giường đều tràn ngập đủ loại âm thanh ríu rít.
Người không biết còn tưởng rằng Hoắc gia bọn họ mở không phải cửa hàng, mà là kinh doanh da thịt không đứng đắn gì đó!
Hoắc Trạch Vũ trong lòng có chút mệt mỏi, có một ca ca thích mang người về nhà thì phải làm sao? Cần gấp giải pháp, hắn đã sốt ruột suốt mười tám năm rồi!
Ca ca hắn muốn mang người về cũng không sao, cố tình những người ca ca hắn mang về, trong mười người thì có tám người không an phận.
Bọn họ vì để lấy lòng đại ca, có thể nói là phát huy hết các loại kỹ năng của bản thân, khiến trong nhà trở nên hỗn loạn, biến hóa không khác gì thoại bản cung đấu trạch đấu ở phàm giới.
Hoắc Trạch Vũ trước đây đã từng đến phàm giới để lịch luyện.
Hoàng đế có ba cung, lục viện và bảy mươi hai phi tần.
Ca ca hắn so với hoàng đế còn trâu bò hơn, trực tiếp mang về một trăm lẻ tám người.
Tốt xấu gì hậu cung của nhân hoàng đều là nữ nhân, nhưng anh trai của hắn thì tốt rồi.
Nam có, nữ có, bất nam bất nữ có, không phải người có, không phải người cũng không phải yêu có, thậm chí còn nhặt được mấy sinh vật nửa người nửa thú mang về!!!
Nga, đúng rồi, còn có hai cái giao nhân một nam một nữ!!
Thậm chí còn có một vài mĩ ngư xinh đẹp thuần khiết!!
Năm ngoái, gia gia còn nhặt về một cây thụ tinh và một đóa hoa tinh.
Thật sự là quần ma loạn vũ, yêu tinh hoành hành.
Còn may chưa kiếm con xà tinh hay nhện tinh nào về, nếu không hắn nhất định sẽ đuổi đại ca cùng một trăm linh tám yêu ma quỷ quái ra khỏi nhà!
Hoắc Trạch Vũ ở trong lòng đang tự phỉ nhổ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng "phụt".
Khoảnh khắc tiếp theo, nước trà đã văng lên đầy đầu và mặt hắn.
Người làm ra chuyện này chính là người ngồi bên cạnh hắn Đường Nghiên.
Đường Yên đứng dậy liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi, Trạch Vũ huynh, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện buồn cười, thật sự không nhịn được."
Hoắc Trạch Vũ: "???" Cmn! ?????
Ăn dưa ăn đến nhà mình còn chưa tính, còn bị người ta làm văng nước trà khắp mặt!! Tại sao hắn lại xui xẻo như vậy!
Đường Nghiên liều mạng kìm nén khóe miệng đang điên cuồng muốn nhếch lên.
Ngoài miệng ngượng ngùng nói lời xin lỗi, trong lòng lại không có chút phúc hậu nào điên cuồng cười to.
[Ha ha ha, cười chết mất, đại ca Hoắc Trạch Vũ kiếm nam nhân nữ nhân cũng thôi đi, còn nhân tiện nhặt về một thái giám không phải nam cũng không phải nữ, còn có nam nữ giao nhân?! Thụ tinh, hoa tinh, ngư tinh không phải người cũng được nhặt về nhà!!]
[Hoắc Trạch Vũ, không ngờ vừa mới gặp mặt liền đã cho ta ăn một quả dưa lớn!]
Hoắc: "?!" Dưa gì cơ?
Tư Dục và Lâm Dịch Trần bắt đầu hứng thú: Qủa dưa lớn? Quả dưa lớn gì?
Ánh mắt của hai người không tự chủ rời khỏi bàn cờ, dừng ở trên người Hoắc Trạch Vũ.
Hoắc Trạch Vũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì, giọng nói của huynh đệ mới quen biết Đường Nghiên đã vang lên bên tai hắn.
[Đại ca Hoắc Trạch Vũ, Hoắc Trạch Duệ bị thích người đẹp? Thích anh hùng cứu mỹ nhân, hằng năm đều sẽ ở bên ngoài tìm kiếm đủ loại mỹ nhân cứu về? Chỉ cần bộ dạng trông đẹp mắt, hắn đều sẽ mang người về.]
Hoắc Trạch Vũ trừng lớn hai mắt: Làm sao ngươi biết?! Hoắc gia rõ ràng đã giấu chuyện này rất tốt!
Tư Dục, Lâm Dịch Trần: Hả? Có một chuyện như vậy?!
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của bạn tốt nhà mình, những gì Đường Nghiên nói thực ra đều là sự thật?
Hai người ánh mắt dần dần sáng lên, vội vàng dỏng tai chăm chú lắng nghe.
[Tính đến nay, chỉ trong mười tám năm, tên này vậy mà đã nhặt được một trăm lẻ tám người? Còn là một trăm lẻ tám hảo hán!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Trạch Vũ: Không sai, không sai! Trong nhà đều đã không trụ được nữa, mỗi ngày ở bên giường đều tràn ngập đủ loại âm thanh ríu rít.
Người không biết còn tưởng rằng Hoắc gia bọn họ mở không phải cửa hàng, mà là kinh doanh da thịt không đứng đắn gì đó!
Hoắc Trạch Vũ trong lòng có chút mệt mỏi, có một ca ca thích mang người về nhà thì phải làm sao? Cần gấp giải pháp, hắn đã sốt ruột suốt mười tám năm rồi!
Ca ca hắn muốn mang người về cũng không sao, cố tình những người ca ca hắn mang về, trong mười người thì có tám người không an phận.
Bọn họ vì để lấy lòng đại ca, có thể nói là phát huy hết các loại kỹ năng của bản thân, khiến trong nhà trở nên hỗn loạn, biến hóa không khác gì thoại bản cung đấu trạch đấu ở phàm giới.
Hoắc Trạch Vũ trước đây đã từng đến phàm giới để lịch luyện.
Hoàng đế có ba cung, lục viện và bảy mươi hai phi tần.
Ca ca hắn so với hoàng đế còn trâu bò hơn, trực tiếp mang về một trăm lẻ tám người.
Tốt xấu gì hậu cung của nhân hoàng đều là nữ nhân, nhưng anh trai của hắn thì tốt rồi.
Nam có, nữ có, bất nam bất nữ có, không phải người có, không phải người cũng không phải yêu có, thậm chí còn nhặt được mấy sinh vật nửa người nửa thú mang về!!!
Nga, đúng rồi, còn có hai cái giao nhân một nam một nữ!!
Thậm chí còn có một vài mĩ ngư xinh đẹp thuần khiết!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm ngoái, gia gia còn nhặt về một cây thụ tinh và một đóa hoa tinh.
Thật sự là quần ma loạn vũ, yêu tinh hoành hành.
Còn may chưa kiếm con xà tinh hay nhện tinh nào về, nếu không hắn nhất định sẽ đuổi đại ca cùng một trăm linh tám yêu ma quỷ quái ra khỏi nhà!
Hoắc Trạch Vũ ở trong lòng đang tự phỉ nhổ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng "phụt".
Khoảnh khắc tiếp theo, nước trà đã văng lên đầy đầu và mặt hắn.
Người làm ra chuyện này chính là người ngồi bên cạnh hắn Đường Nghiên.
Đường Yên đứng dậy liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi, Trạch Vũ huynh, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện buồn cười, thật sự không nhịn được."
Hoắc Trạch Vũ: "???" Cmn! ?????
Ăn dưa ăn đến nhà mình còn chưa tính, còn bị người ta làm văng nước trà khắp mặt!! Tại sao hắn lại xui xẻo như vậy!
Đường Nghiên liều mạng kìm nén khóe miệng đang điên cuồng muốn nhếch lên.
Ngoài miệng ngượng ngùng nói lời xin lỗi, trong lòng lại không có chút phúc hậu nào điên cuồng cười to.
[Ha ha ha, cười chết mất, đại ca Hoắc Trạch Vũ kiếm nam nhân nữ nhân cũng thôi đi, còn nhân tiện nhặt về một thái giám không phải nam cũng không phải nữ, còn có nam nữ giao nhân?! Thụ tinh, hoa tinh, ngư tinh không phải người cũng được nhặt về nhà!!]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro