Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
“Nếu tớ nhớ không lầm thì chúng ta mới học xong một kỳ đầu tiên, không phải trước ngày thi cuối kỳ đột nhiên có tuyết rơi hay sao? Chị của cậu ta đến đưa áo khoác, cũng vào lần đó chúng ta mới biết được cậu ta có chị gái đấy, có phải không nhỉ?”
Ký ức có chút mơ hồ nên thiếu niên kể lại không chắc chắn lắm nhưng vừa nhắc tới thì đã gợi lên ký ức của hai người còn lại.
Chu Dương gào to: “Đúng đúng! Có chuyện đó, tớ nhớ hôm ấy chị của cậu ta tới đây rất sớm nhưng Ngôn Kha không thèm để ý người ta, bỏ mặc chị gái đợi ở cổng cả một buổi sáng, đúng vào ngày tuyết rơi rất lớn luôn!”
Khi đó môn văn và môn lý chưa chia lớp, Thư Nhất Hào vẫn chưa vào cùng lớp với bọn Ngôn Kha, anh ta nghe chuyện quá khứ không khỏi thở dài: “Thảm vậy sao?”
Nam Kinh ở phía nam nên hầu như vào đông rất ẩm ướt, hiếm khi có ngày tuyết rơi, cho nên anh ta nhớ rất rõ, sau đó rít một hơi lạnh: “Tớ còn nhớ hôm ấy lạnh cóng người, chậc.”
Lạnh hơn máy điều hòa ở siêu thị gấp mấy lần.
Thư Nhất Hào run run quay đầu lại nhìn hai chị em ở cuối hàng.
“Sao tớ cảm thấy hơi vô lý, các cậu nhìn chị em họ thân thiết như vậy, Ngôn Kha lại nỡ để chị gái chờ lâu đến vậy sao?”
Hai người kia nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy ký ức của mình không hề sai, bởi vì lúc ấy còn có tin đồn một học sinh nữ trường khác muốn gặp Ngôn Kha nên đã nói dối là chị gái cậu ta, Ngôn Kha không muốn nói chuyện mới không ra.
“Thôi, không chừng hôm ấy hai người đó giận nhau thì sao. Dù sao hiện tại quan hệ giữa bọn họ vẫn ổn là được rồi mà.”
“Ờm, tốt, thật sự rất tốt đấy.”
Ba năm làm anh em cột chèo, lần đầu tiên bọn họ thấy dáng vẻ mới lạ của Ngôn Kha, không hề lạnh lùng xa cách mà trái lại là sự hứng thú khi chơi xỏ người khác.
Nói đến chơi xỏ thì Chu Dương trong nhóm chính là ông hoàng trong giới chơi xấu nhưng ông hoàng này rất có chừng mực với Ngôn Kha, không dám vượt quá giới hạn.
Vào phòng bao riêng, ai cũng tinh tế chọn chỗ ngồi.
Chu Dương và Trần Lộ Hà quấn quýt ngồi xuống sô pha chọn bài hát, Tưởng Phương Niên và Thư Nhất Hào ngồi chính giữa, hai người vừa ngồi xuống đã mở điện thoại bắt đầu xếp đội chơi game.
Hạ Chi chọn vị trí bên phải ngoài cùng của sô pha, Ngôn Kha ngồi bên cạnh cô, sô pha trong phòng rất dài, hai chiếc sô pha tạo thành một nửa hình bầu dục nên có rất nhiều vị trí còn trống để lựa chọn.
Nhưng Giang Linh lại ngồi xuống bên cạnh Ngôn Kha.
Xong đời rồi.
Hạ Chi nhạy cảm nhận ra mình đã trở thành một con kỳ đà cản mũi.
Nhưng cô đã ngồi ở ngoài cùng bên phải của sô pha rồi, làm sao di chuyển để chừa chỗ cho em trai và cô bạn học tình tứ mập mờ với nhau nhỉ?
Không thể đến chỗ Chu Dương và Trần Lộ Hà để quấy rầy được.
Hết cách rồi.
Ký ức có chút mơ hồ nên thiếu niên kể lại không chắc chắn lắm nhưng vừa nhắc tới thì đã gợi lên ký ức của hai người còn lại.
Chu Dương gào to: “Đúng đúng! Có chuyện đó, tớ nhớ hôm ấy chị của cậu ta tới đây rất sớm nhưng Ngôn Kha không thèm để ý người ta, bỏ mặc chị gái đợi ở cổng cả một buổi sáng, đúng vào ngày tuyết rơi rất lớn luôn!”
Khi đó môn văn và môn lý chưa chia lớp, Thư Nhất Hào vẫn chưa vào cùng lớp với bọn Ngôn Kha, anh ta nghe chuyện quá khứ không khỏi thở dài: “Thảm vậy sao?”
Nam Kinh ở phía nam nên hầu như vào đông rất ẩm ướt, hiếm khi có ngày tuyết rơi, cho nên anh ta nhớ rất rõ, sau đó rít một hơi lạnh: “Tớ còn nhớ hôm ấy lạnh cóng người, chậc.”
Lạnh hơn máy điều hòa ở siêu thị gấp mấy lần.
Thư Nhất Hào run run quay đầu lại nhìn hai chị em ở cuối hàng.
“Sao tớ cảm thấy hơi vô lý, các cậu nhìn chị em họ thân thiết như vậy, Ngôn Kha lại nỡ để chị gái chờ lâu đến vậy sao?”
Hai người kia nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy ký ức của mình không hề sai, bởi vì lúc ấy còn có tin đồn một học sinh nữ trường khác muốn gặp Ngôn Kha nên đã nói dối là chị gái cậu ta, Ngôn Kha không muốn nói chuyện mới không ra.
“Thôi, không chừng hôm ấy hai người đó giận nhau thì sao. Dù sao hiện tại quan hệ giữa bọn họ vẫn ổn là được rồi mà.”
“Ờm, tốt, thật sự rất tốt đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba năm làm anh em cột chèo, lần đầu tiên bọn họ thấy dáng vẻ mới lạ của Ngôn Kha, không hề lạnh lùng xa cách mà trái lại là sự hứng thú khi chơi xỏ người khác.
Nói đến chơi xỏ thì Chu Dương trong nhóm chính là ông hoàng trong giới chơi xấu nhưng ông hoàng này rất có chừng mực với Ngôn Kha, không dám vượt quá giới hạn.
Vào phòng bao riêng, ai cũng tinh tế chọn chỗ ngồi.
Chu Dương và Trần Lộ Hà quấn quýt ngồi xuống sô pha chọn bài hát, Tưởng Phương Niên và Thư Nhất Hào ngồi chính giữa, hai người vừa ngồi xuống đã mở điện thoại bắt đầu xếp đội chơi game.
Hạ Chi chọn vị trí bên phải ngoài cùng của sô pha, Ngôn Kha ngồi bên cạnh cô, sô pha trong phòng rất dài, hai chiếc sô pha tạo thành một nửa hình bầu dục nên có rất nhiều vị trí còn trống để lựa chọn.
Nhưng Giang Linh lại ngồi xuống bên cạnh Ngôn Kha.
Xong đời rồi.
Hạ Chi nhạy cảm nhận ra mình đã trở thành một con kỳ đà cản mũi.
Nhưng cô đã ngồi ở ngoài cùng bên phải của sô pha rồi, làm sao di chuyển để chừa chỗ cho em trai và cô bạn học tình tứ mập mờ với nhau nhỉ?
Không thể đến chỗ Chu Dương và Trần Lộ Hà để quấy rầy được.
Hết cách rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro