Ấn Ký Thuộc Về...
2024-09-24 13:09:03
“Bạn học ơi!”
Hạ Chi đứng dậy cầm điện thoại chạy đến chỗ bọn Tưởng Phương Niên: “Từ đó đến giờ chị vẫn luôn muốn chơi game này, bọn em có thể dạy chị không?”
Cô định ngồi xuống thì bị người ta túm lấy cổ áo.
Người phía sau tỏa ra cơn lửa giận, giọng điệu lại lạnh băng cứng nhắc: “Chị muốn học thì sao không tìm đến em?”
Cô nhìn thoáng qua, có vẻ hai người kia chơi không tệ lắm, mà sáng nay cô mới thấy người đằng sau cũng chơi trò tương tự trên máy tính, cô chưa đi được bao lâu thì đã xám ngắt một màu.
Cô biết màu xám là tượng trưng cho nhân vật đã chết.
Ồ, gà thế.
Hạ Chi xoay người liếc xéo anh, kiêu căng hống hách nói: “Em có chơi giỏi bằng bọn họ không?”
Anh cao hơn cô rất nhiều, lúc anh tới gần lại là lần đầu tiên khiến cô cảm thấy áp lực.
“Ha ha.”
Tưởng Phương Niên cuống cuồng giải thích: “Chị gái đừng nói thế! Em tự thú, rank Vương Giả của em là nhờ Ngôn Kha gánh đấy!”
Thật đáng sợ, nếu làm Ngôn Kha tức giận, sau này mất luôn cái đùi lớn để kéo rank rồi. Khổ nỗi anh ta là một kẻ xui tận mạng, trận nào cũng gặp đồng đội thần kinh và đối thủ vô song.
Thư Nhất Hào ngồi cạnh liếc anh ta một cái đầy khinh thường: “Tớ tự đánh lên rank Tinh Diệu đấy nhé.”
Nói xong thì cậu ta thay đổi sắc mặt, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, nhìn Hạ Chi với vẻ đáng thương vô cùng.
“Bởi vì Ngôn Kha không chịu kéo em!”
Cậu ta gắng sức gào to, khóc lóc thảm thiết: “Vừa hay chị giúp em cầu xin cậu ấy đi, được không ạ? Chị gái xinh đẹp ~ Em muốn lên Vương Giả!”
Ngôn Kha khẽ cười nhìn Hạ Chi: "Được chưa? Để em dạy chị chơi game được rồi chứ?”
Hạ Chi thở dài, siết chặt điện thoại. Cô không diễn kịch nữa, nhìn Ngôn Kha rồi đưa mắt ra hiệu với anh.
‘Nhìn đằng sau, nhìn đằng sau, em gái đó muốn ở riêng một chỗ với em kìa.’
Ngôn Kha thấy đôi mắt của cô sắp bị chuột rút rồi, nụ cười dần phai nhạt, anh cất tiếng: "Chị à.”
“Hả?”
Cuối cùng cậu ấy đã hiểu rồi?
Trong phòng bao tối tăm, gương mặt tuấn tú của anh mờ ảo không thể thấy rõ được biểu cảm. Hạ Chi nghe giọng nói bình tĩnh của anh lại cảm thấy cực kỳ chạnh lòng.
“Em không thích chị như vậy đâu.”
Không thích dáng vẻ cô liều mạng đẩy anh đến bên cạnh người khác, không thích cô vô tâm hờ hững vạch rõ ranh giới với anh, càng không thích kẻ đã làm những việc này chính là cô.
Biểu cảm trên mặt Hạ Chi cứng đờ, có chút vượt quá giới hạn, cũng có chút cố tình.
Cô chỉ muốn làm một người biết thời thế thôi.
Bởi vì cô thật sự rất sợ mình sẽ trở thành người phá hoại bầu không khí, kẻ dư thừa hoặc là một kẻ không được trông mong tồn tại.
Cô cúi đầu khẽ nói: “Xin lỗi em.”
Không biết từ mấy tuổi, cô đã bắt đầu học được cách nhìn sắc mặt người khác.
Cô sẽ tuyệt đối không làm những chuyện mà người lớn không thích.
Còn những chuyện người lớn hy vọng cô sẽ làm tốt thì cô liều mạng mà làm.
Hạ Chi đứng dậy cầm điện thoại chạy đến chỗ bọn Tưởng Phương Niên: “Từ đó đến giờ chị vẫn luôn muốn chơi game này, bọn em có thể dạy chị không?”
Cô định ngồi xuống thì bị người ta túm lấy cổ áo.
Người phía sau tỏa ra cơn lửa giận, giọng điệu lại lạnh băng cứng nhắc: “Chị muốn học thì sao không tìm đến em?”
Cô nhìn thoáng qua, có vẻ hai người kia chơi không tệ lắm, mà sáng nay cô mới thấy người đằng sau cũng chơi trò tương tự trên máy tính, cô chưa đi được bao lâu thì đã xám ngắt một màu.
Cô biết màu xám là tượng trưng cho nhân vật đã chết.
Ồ, gà thế.
Hạ Chi xoay người liếc xéo anh, kiêu căng hống hách nói: “Em có chơi giỏi bằng bọn họ không?”
Anh cao hơn cô rất nhiều, lúc anh tới gần lại là lần đầu tiên khiến cô cảm thấy áp lực.
“Ha ha.”
Tưởng Phương Niên cuống cuồng giải thích: “Chị gái đừng nói thế! Em tự thú, rank Vương Giả của em là nhờ Ngôn Kha gánh đấy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật đáng sợ, nếu làm Ngôn Kha tức giận, sau này mất luôn cái đùi lớn để kéo rank rồi. Khổ nỗi anh ta là một kẻ xui tận mạng, trận nào cũng gặp đồng đội thần kinh và đối thủ vô song.
Thư Nhất Hào ngồi cạnh liếc anh ta một cái đầy khinh thường: “Tớ tự đánh lên rank Tinh Diệu đấy nhé.”
Nói xong thì cậu ta thay đổi sắc mặt, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, nhìn Hạ Chi với vẻ đáng thương vô cùng.
“Bởi vì Ngôn Kha không chịu kéo em!”
Cậu ta gắng sức gào to, khóc lóc thảm thiết: “Vừa hay chị giúp em cầu xin cậu ấy đi, được không ạ? Chị gái xinh đẹp ~ Em muốn lên Vương Giả!”
Ngôn Kha khẽ cười nhìn Hạ Chi: "Được chưa? Để em dạy chị chơi game được rồi chứ?”
Hạ Chi thở dài, siết chặt điện thoại. Cô không diễn kịch nữa, nhìn Ngôn Kha rồi đưa mắt ra hiệu với anh.
‘Nhìn đằng sau, nhìn đằng sau, em gái đó muốn ở riêng một chỗ với em kìa.’
Ngôn Kha thấy đôi mắt của cô sắp bị chuột rút rồi, nụ cười dần phai nhạt, anh cất tiếng: "Chị à.”
“Hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng cậu ấy đã hiểu rồi?
Trong phòng bao tối tăm, gương mặt tuấn tú của anh mờ ảo không thể thấy rõ được biểu cảm. Hạ Chi nghe giọng nói bình tĩnh của anh lại cảm thấy cực kỳ chạnh lòng.
“Em không thích chị như vậy đâu.”
Không thích dáng vẻ cô liều mạng đẩy anh đến bên cạnh người khác, không thích cô vô tâm hờ hững vạch rõ ranh giới với anh, càng không thích kẻ đã làm những việc này chính là cô.
Biểu cảm trên mặt Hạ Chi cứng đờ, có chút vượt quá giới hạn, cũng có chút cố tình.
Cô chỉ muốn làm một người biết thời thế thôi.
Bởi vì cô thật sự rất sợ mình sẽ trở thành người phá hoại bầu không khí, kẻ dư thừa hoặc là một kẻ không được trông mong tồn tại.
Cô cúi đầu khẽ nói: “Xin lỗi em.”
Không biết từ mấy tuổi, cô đã bắt đầu học được cách nhìn sắc mặt người khác.
Cô sẽ tuyệt đối không làm những chuyện mà người lớn không thích.
Còn những chuyện người lớn hy vọng cô sẽ làm tốt thì cô liều mạng mà làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro